Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 141: Thiếu Tiền



Cô ta như vậy là lợi dụng Diệp Tinh cáo mượn oai hùm một lần.

Bên cạnh, Hạ Vũ Lộ cũng thở dài một hơi, vốn cô ta có chút tức giận với Hạ Lâm, nhưng thấy tình cảnh trước mặt, liền không nhìn được hỏi: “Tiểu Lân, em quen Diệp Tinh à?”

“Ừm.” Hạ Lâm gật đầu, ánh mắt phức tạp nói: “Cậu ta là bạn học của em.”

...

Diệp Tinh tới, đuổi những người xung quanh đi, sau đó hỏi Trần Quân Nam: “Giang Hán Đông hiện giờ đang ở đâu?”

Mục đích hắn tới đây là vì công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn hệ thống máy tính Mạc Vân ở Hàng Châu của Giang Hán Đông.

“Ông chủ, tôi đưa cậu đi.” Trần Quân Nam đáp, sau đó đưa Diệp Tinh tới một nơi, nơi này có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.

“Trần tổng.” Giang Hán Đông nhìn thấy Trần Quân Nam, cười chào hỏi, sau đó lại nhìn Diệp Tinh cười nói: “Vị này là chủ tịch Diệp đúng không?”

“Chủ tịch Giang.” Trên mặt Diệp Tinh mang theo ý cười, giơ tay phải cả mình ra.

Hai bên nói nhảm vài câu, sau đó Diệp Tinh khẽ cười nói: “Nghe nói Giang tổng suy nghĩ muốn bán cổ phần trong tay?”

Giang Hán Đông nhìn Diệp Tinh, trên mặt mang theo ý cười, không nhìn ra bất cứ điều gì, nói: “Sao, Diệp tổng có ý nghĩ muốn thu mua à?”

“Quả thực có, không biết Giang tổng có thể bán ra nhiều nhất bao nhiêu?” Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

Giang Hán Đông cười, nói: “Diệp tổng vừa mới thu mua công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn khoa học công nghệ Thiên Lan, tốn ba tỷ mấy, tiền trong tay chắc hẳn không còn nhiêu?”



Khoảng thời gian này luôn có người thăm dò tình hình công ty hắn, hơn nữa Trần Quân Nam cũng đã gọi điện liên lạc với ông ta, tất nhiên ông ta biết Diệp Tinh đang nhìn chằm chằm vào công ty của ông ta.

Gần đây Diệp Tinh vẫn luôn điều tra ông ta, mà ông ta cũng luôn chú ý tới hành động của đầu tư Tinh Nguyên.

“Điều này không cần Giang tổng lo lắng.” Diệp Tinh cười nói.

Giang Hán Đông giơ ly rượu trong tay, uống một ngụm: “Nếu Diệp tổng đã có hứng thú, tôi cũng không nói nhiều thêm nữa, con người tôi cũng không thích nói vòng vo nhiều. Công ty tôi quả thực gặp phải chút vấn đề, cần lôi kéo người đầu tư. Hai tỷ, tôi có thể bán 40% cổ phần công ty. Một tỷ, vậy thì 20% cổ phần, hơn nữa chỉ có quyền chia lợi nhuận, không có bất cứ quyền quản lí nào, thấp hơn một tỷ tôi không bán.

Trong lòng Diệp Tinh hơi trầm xuống, hiện tại trong tay hắn chỉ có tám trăm triệu.

Công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu trong tay Giang Hán Đông quả thật có thể đạt tới năm tỷ.

Giang Hán Đông không phóng đại điều gì, nhưng hiện giờ tiền trong tay Diệp Tinh đến 20% cũng không mua nổi.

Tất nhiên, Diệp Tinh có thể đi vay ngân hàng.

Trong lòng chất chứa rất nhiều suy nghĩ, Diệp Tinh nhìn Giang Hán Đông, nói: “Nếu tôi có ý muốn thu mua công ty của Giang tổng thì sao?”

Giang Hán Đông cười nói, dường như không cảm thấy kỳ lạ với suy nghĩ của Diệp Tinh, ông ta nhìn Diệp Tinh nói: “Diệp tổng muốn mua công ty của tôi, thực ra cũng không phải không có khả năng, chỉ một giá sáu tỷ! Hơn nữa là một lần thanh toán hết!”

“Sáu tỷ?” Trong lòng Diệp Tinh im lặng nghĩ.

Công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu trị giá năm tỷ, giờ Giang Hán Đông lại báo giá lên tới sáu tỷ.

Tiền lãi hắn đầu tư tất cả phim điện ảnh tới tài khoản cũng không thể có nhiều tiền như vậy.

“Cái giá mà Giang tổng nói liệu có phải đắt quá không?” Diệp Tinh dò hỏi.



Giang Hán Đông lắc đầu, nói: “Cái giá mà tôi nói đều là cái giá mà tôi nhận định trong lòng, hai phương pháp, một là thu mua cổ phần, khởi điểm một tỷ, tôi có thể bán nhiều nhất 40%, hai là thu mua toàn bộ giá sáu tỷ, về phương diện giá cả sẽ không có bất cứ thay đổi gì.”

Sau khi nói xong, Giang Hán Đông cũng không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp nói: “Được rồi, tôi có việc phải đi, nếu Diệp tổng có suy nghĩ có thể liên hệ với tôi.”

Sau đó Giang Hán Đông sải bước rời đi.

“Ông chủ.” Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh suy nghĩ một lát, hỏi: “Giám đốc Trần, nếu tôi lấy danh nghĩa của đầu tư Tinh Nguyên và công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn khoa học công nghệ Thiên Lan đi vay ngân hàng có thể vay được bao nhiêu?”

Trần Quân Nam nghĩ một lát, nói: “Ông chủ, đầu tư Tinh Nguyên là đầu tư về ngành điện ảnh, mấy bộ phim chưa ra rạp đó không có tác dụng gì, hiện giờ dựa vào tiềm lực ảnh hưởng của 《Như Mối Tình Đầu》và 《Giới Nguyên Châu, đại khái có thể vay năm trăm triệu!”

Hiện giờ doanh thu phòng vé của 《Như Mối Tình Đầu》đã đạt tới mấy tỷ.

“Còn về công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn khoa học công nghệ Thiên Lan, công ty này thuộc loại xí nghiệp mạng, mặc dù giá trị rất cao, nhưng nếu đi vay thì lại rất khó, còn không bằng đầu tư Tinh Nguyên.”

Vay ngân hàng là nhìn vào doanh số tài sản thực tế của bản thân, danh dự cho tới nay, cùng với mục tiêu sử dụng khoản vay, chứ không phải nhìn vào giá thị trường là bao nhiêu.

Làn sóng công ty mạng rất lớn, ví dụ một công ty phần mềm cao cấp giá thị trường mấy tỷ, nhưng có khả năng phương diện nào đó có vấn đề, hoặc xuất hiện một công ty khác tốt hơn, phần mềm hoàn toàn có thể bị thay thế, vậy thì giá trị của phần mềm này có khả năng sẽ nhanh chóng giảm xuống, thậm chí thu nhỏ lại cả nghìn lần, nguy hiểm quá lớn.

Nếu là một số ngành nghề thực thể, khoản vay ngân hàng sẽ nhiều hơn một chút, bởi vì có đủ tài sản thực để cầm cố.

Diệp Tinh gật đầu, nói: “Giờ anh tới ngân hàng, xem xem có thể vay được bao nhiêu.”

“Được.” Trần Quân Nam gật đầu.