Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 263: C263



"Anh." Cô bé hoảng sợ nhìn Diệp Tinh, lui ở phía sau anh trai mình.

Cậu bé lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, hiện tại Diệp Tinh lấy đi viên đá trắng của bọn họ, bọn họ không có bất kỳ điều kiện đàm phán nào nữa.

Bây giờ thế giới đã thay đổi, ba mẹ đã chết, cậu đã sống một cuộc sống khó khăn với em gái của mình ở đây.

Bây giờ ai cậu cũng không thể tin tưởng, bởi vì lúc trước cậu nhìn thấy những người đó tự giết lẫn nhau.

Cho nên lúc trước nhìn thấy Diệp Tinh hai người bọn họ trốn không dám đi ra.

Đem bạch noãn thạch thu vào trong nhẫn không gian, Diệp Tinh nhìn hai anh em trong xe, mỉm cười nói: "Ra đây đi, anh dẫn các em rời đi."

Nói xong hắn liền trực tiếp đi về phía xa xa.

"Anh." Thân thể cô bé run rẩy, gắt gao kéo cánh tay anh trai mình, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.

"Tiểu Kỳ, chúng ta rời khỏi nơi này." Cậu bé đầu tiên sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Cậu nhìn bóng lưng Diệp Tinh, cắn răng nói.

Vẫn ở chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ chết, lúc trước sợ Diệp Tinh phát hiện ra bọn họ, nhưng hiện tại đã phát hiện rồi Diệp Tinh cũng không có ra tay với bọn họ, như vậy hẳn là sẽ không giết bọn họ, đi theo Diệp Tinh không thể nghi ngờ là một quyết định chính xác.

Một đưa trẻ mười tuổi đáng lẽ phải có một cuộc sống vô tư, nhưng bây giờ cậu có một đứa em, để có thể làm chỗ dựa cho em gái, cậu chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng trưởng thành.


Diệp Tinh lên xe, cậu bé nắm tay em gái mình cũng lên xe, sau đó xe nhanh chóng khởi động chạy về phía xa.

Trên xe, hai đứa trẻ ngồi nghiêm chỉnh, một câu cũng không dám nói.

"Anh, em đói quá." Sau một vài phút, cô bé thì thầm.

Cô bé sờ sờ bụng mình, nước mắt lưng tròng, cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Cậu bé lấy ra một túi bánh quy nhỏ từ túi của mình, chỉ còn có hai miếng.

Cậu bé cẩn thận lấy ra một miếng, sau đó chia làm hai nửa, trong đó hơn phân nửa trực tiếp đưa cho cô bé, nói: "Tiểu Kỳ mau ăn đi, phần còn lại chúng ta giữ lại để ăn sau.

Cậu đặt một nửa bánh quy vào trong tay em gái mình, phần còn lại lại cho vào túi của mình.

"Ừm." Cô bé gật gật đầu, hiểu chuyện đem bánh quy trong tay mình cắn một ít.

"Anh, bụng em nhỏ, ăn ít, anh ăn nhiều một chút."

Diệp Tinh nhìn thấy tình cảnh phía sau, một tay lái xe, tay kia nắm chặt, trong tay liền xuất hiện mấy túi bánh mì còn có hai túi sữa.

Hắn trực tiếp ném ra phía sau, nói: "Những thứ này cho các em, mau ăn đi."

Cậu bé Tiểu Quân cùng cô bé Tiểu Kỳ ngơ ngác nhìn thức ăn bỗng nhiên xuất hiện, cô bé ôm bụng mình, lặng lẽ nuốt nước miếng một chút, cô nhìn anh trai mình, muốn ăn lại không dám ăn.

Cô cùng anh trai mình ăn uống như vậy trong thời gian, lúc đói không chịu nổi mới có thể ăn một miếng bánh quy, trừ chuyện đó ra cũng chưa từng ăn qua thứ gì khác.

Cậu bé do dự một chút, nhìn Diệp Tinh nhỏ giọng cảm kích nói: "Cám ơn chú."

"Chú..." Diệp Tinh trong lòng bất đắc dĩ, chỉ là cũng không có nói cái gì.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt vốn rất khó nhìn hoàn toàn nhìn rõ.

"Tiểu Kỳ, ăn nhanh đi." Cậu bé xé một túi bánh mì đưa cho em gái mình.


- Ừm!

Cô bé cắn một miếng bánh mì, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy hạnh phúc.

Trong ngày tận thế đen tối này, có thức ăn khi đói là điều hạnh phúc nhất.

......

Chiếc xe đi được một giờ thì đột nhiên dừng lại.

"Xuống xe!" Diệp Tinh rời khỏi xe, sau đó trực tiếp nói với hai anh em hàng ghế sau.

Hai anh em vừa mới thả lỏng tâm tình lại khẩn trương, vội vàng xuống xe, sau đó không biết phải làm gì nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh không phải sẽ bỏ lại bọn họ ở chỗ này chứ?

Lúc này Diệp Tinh không biết bọn họ nghĩ gì, đang nhìn phía trước.

"Cây cầu này lại sụp đổ?"

Trước mắt một dòng sông đang chảy xuôi, nhưng cây cầu dài mười mét lại sụp đổ, không biết là do dị thú gì phá hư.

Tay phải vung lên, dưới ánh mắt không biết phải làm sao của hai đứa nhỏ chiếc xe trực tiếp biến mất.

Mà Diệp Tinh nắm lấy bọn họ, trực tiếp bay lên.


Hai đứa bé thấy mình đang bay trong không khí mà không có gì để hỗ trợ ngay lập tức chấn động,.

Không đến hai giây, Diệp Tinh liền mang theo hai người đi tới đầu kia của cầu.

Tay phải vung lên, sau đó chiếc xe xuất hiện trở lại.

- Chú, chú là thần tiên sao? Cô bé Tiểu Kỳ nhìn Diệp Tinh, thật sự nhịn không được tò mò trong lòng mới hỏi.

Tuổi của cô bé là độ tuổi tò mò về tất cả mọi thứ.

Ở bên cạnh Diệp Tinh một thời gian, hiện tại cô bé đối với Diệp Tinh không còn sợ hãi như trước nữa.

Theo cô bé thấy, Diệp Tinh có thể làm biến mất chiếc xe lớn như vậy, hơn nữa còn có thể bay trên trời, đây chính là việc mà thần tiên mới có thể làm được.

"Thần tiên?" Diệp Tinh cười cười nói: "Không phải, đây chỉ là chút thủ thuật vận dụng linh lực, các em hẳn là cũng chiếm được công pháp để tu luyện đúng không."

Nếu như như vậy chính là thần tiên, vậy tương lai thần tiên cũng nhiều lắm.

- Vậy chú có thể dạy chúng cháu không? Cậu bé Tiểu Quân nghe vậy, đầu tiên là sắc mặt khẽ biến, thấy Diệp Tinh không thèm để ý chút nào, lại bày ra vẻ mặt chờ mong nói.