Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 267: C267



Khương Lâm tuy hoảng sợ, nhưng trong lòng lại có dục sinh mãnh liệt, anh ta vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ nói: "Diệp Tinh, cầu xin cậu buông tha cho tôi, tôi chỉ là phái người chèn ép việc làm ăn của ba mẹ cậu mà thôi, cũng chỉ hơi giáo huấn bọn họ một chút, chỉ là muốn dạy cho bọn họ một bài học mà thôi, không hề có suy nghĩ tạo thành thương tổn lớn cho bọn họ."

Trong lòng anh ta lúc này sợ hãi đến cực điểm.

"Bài học? Ba mẹ ta không có ai có thể dạy dỗ!" Diệp Tinh sắc mặt lạnh như băng.

- Phanh! Hắn một cước đá ra, thân thể Khương Lâm trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Cảm giác vô cùng đau đớn truyền đến, Khương Lâm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình toàn bộ bị đá nát, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Anh ta biết, mình không sống được nữa.

Khóe miệng có máu không ngừng chảy ra, trước khi Khương Lâm chết, trong mắt lại lộ ra vẻ điên cuồng: "Ha ha, không nghĩ tới Khương Lâm ta lại là kết cục này, tận thế chết tiệt này a."


Tập đoàn Khương thị khổng lồ cỡ nào chứ, là nhị thiếu gia tập đoàn Khương thị, anh ta vừa sinh ra đã đứng ở điểm cuối mà người khác khó có thể đạt tới, từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Kể cả là Diệp Tinh hay tất cả doanh nghiệp khác, chỉ cần một câu nói của anh ta đều hoàn toàn có thể dễ dàng chèn ép bọn họ không xoay người được.

Nhưng sau khi bóng tối giáng xuống, hết thảy đều thay đổi, anh ta không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí người bình thường không ngừng vượt qua anh ta, có thể tưởng tượng được khó chịu trong lòng anh ta lớn cỡ nào.

"Ha ha, Diệp Diệp Tinh, ta chết, nhưng ở trong tận thế đen tối này, ngươi cũng không sống được bao lâu, thời đại đen tối, trái đất tận thế, ác ma sẽ giáng lâm nhân gian, ngươi, các ngươi đều sẽ chết! Đều sẽ chết" Khương Lâm cười điên cuồng, sau đó thân thể không nhúc nhích, mất đi khí tức sinh mệnh.

Cho dù chết, trong mắt còn có oán độc, không cam lòng, tuyệt vọng, vân vân.

Xung quanh là một sự im lặng, bóng tối bao phủ bầu trời, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng trên khuôn mặt của mọi người.

Kim lão chết, Khương Lâm cũng chết.

Trong thời gian ngắn, hai người đều chết ở trong tay Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhìn thi thể Khương Lâm, trong lòng im lặng, nếu chỉ chèn ép việc làm ăn của hắn, hắn lười phản ứng, bởi vì những chuyện làm ăn kia đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng gì.

Nhưng Khương Lâm không nên ra tay với ba mẹ hắn, điều này hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của hắn.

– Tôi giết Khương Lâm, các người có ý kiến gì không? Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía hai người khác của Khương gia.

"Diệp... cậu Diệp, Khương Lâm này ra tay với ba mẹ cậu, cậu báo thù, chúng tôi cũng không có ý kiến gì." Hai người Khương gia cố nén hoảng sợ trong lòng nói.


Chọc cho Diệp Tinh không vui, phỏng chừng ngay cả bọn họ Diệp Tinh cũng muốn giết.

Thu hồi ánh mắt, Diệp Tinh cũng không có tìm hai người này gây sự. Chỉ là hắn trực tiếp để lại một tia linh lực trong cơ thể hai người. Nếu hai người này có dị động, linh lực sẽ trực tiếp bộc phát.

"Diệp... Diệp Tinh." Tần Tông Lâm nhìn Diệp Tinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ông ta cảm thấy miệng mình có chút khô.

Lúc này ông ta cũng có chút sợ hãi đối với Diệp Tinh.

Ông ta suy nghĩ một chút vẫn là đi lên phía trước nói: "Diệp Tinh, Kim lão này là người của Phong Diệp Cốc, thực lực của Phong Diệp Cốc rất mạnh, cậu giết bọn họ sẽ có phiền toái."

"Không có việc gì, những người tu luyện này thực lực cũng chỉ như vậy mà thôi." Diệp Tinh ánh mắt chuyển động một chút, trong mắt khinh thường nói.

"Chỉ là như vậy? Cậu căn bản không tưởng tượng được thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu đâu!" Bên cạnh, Tần Nhược Hi đi ra, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

"Cậu vừa rồi chỉ là đánh lén mà thôi, thực lực của Kim lão này cũng còn chưa phát huy ra, bọn họ am hiểu nhất chính là công kích ở xa, hơn nữa Phong Diệp Cốc ngoại trừ Kim lão ra còn có bảy người khác, thực lực cũng không thua Kim lão, thậm chí Kim lão đối với một người trong đó phi thường cung kính, có thể thấy được người nọ thực lực vượt xa Kim lão."


Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, nói: "Cậu cũng không biết Phong Diệp Cốc rốt cuộc là thế lực gì liền trực tiếp ra tay, lần này cậu chọc phải phiền toái lớn rồi."

Nhìn Tần Nhược Hi, khóe miệng Diệp Tinh bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười, nói: "Nếu thực lực Phong Diệp Cốc mạnh như vậy, tôi chỉ cần đem người nơi này giải quyết,vậy thì cũng không ai biết Kim lão này là do tôi giết, đúng không?"

Nghe vậy, một cỗ hàn ý trong lòng Tần Nhược Hi nhất thời dâng lên, theo bản năng rời khỏi Diệp Tinh vài bước, Tần Tông Lâm bên cạnh cũng giống như vậy, những người khác càng là như thế, trong lòng thầm mắng Tần Nhược Hi nói ngu ngốc cái gì vậy chứ.

Nếu thật sự chọc đến ma đầu này, Diệp Tinh thật sự có khả năng xuất thủ.

"Tần tổng." Diệp Tinh nhìn Tần Tông Lâm ánh mắt có chút sợ hãi, mỉm cười nói: "Nếu là tôi giết Kim lão này, ông cũng có thể đem tin tức mang đến Phong Diệp Cốc, nói tôi mười ngày sau sẽ đi ngoại ô Bắc Kinh, đến lúc đó bọn họ có chiêu gì tôi đều có thể đỡ.” - Trong lòng hắn lại có tính toán tương ứng.

Tận thế, tuy rằng tràn ngập nguy cơ, thế nhưng bảo vật cũng rất nhiều, mà muốn tìm kiếm bảo vật rất khó.

Nhưng Diệp Tinh có trùng tầm bảo, mà trong Phong Diệp Cốc có bảo vật, khả năng tìm bảo vật tăng lên rất nhiều.