Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 322: C322



Nói đến bây giờ Nguyên Lệ Văn vẫn chưa giải thích.

"Rất đơn giản, tuyển chọn nhân tài." Nguyên Lệ Văn dứt khoát lưu loát nói, không có giấu diếm cái gì.

"Tuyển chọn nhân tài?" Đám người Diệp Tinh sửng sốt.

Đem trái đất biến thành tận thế đen tối, con người và dị thú không ngừng chiến đấu, số người chết vượt quá một nửa, vậy mà đây lại chỉ là đang tuyển chọn nhân tài.

Phương thức tuyển chọn như vậy không khỏi quá tàn khốc hay sao!

- Ngươi bây giờ không phải đã đạt tới thiên huyền cảnh rồi hay sao? Sau khi đạt tới thiên huyền cảnh, có thể bị cây cột đó cảm ứng được, sau đó mở ra một cánh cửa thông qua khu vực văn minh Ngân Hà. Miễn là ngươi bước vào nó là có thể đến một cách nhanh chóng, sau đó bắt đầu tiếp xúc với vũ trụ này. Nguyên Lệ Văn lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư liếc nhau một cái, trong lòng chấn động.


Không nghĩ tới nguyên nhân trên cây cột khổng lồ xuất hiện cánh cửa hấp dẫn hắn lại là như vậy.

- Diệp Tinh, trên cây cột đó thật sự có cánh cửa sao? Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh nhịn không được hỏi.

"Có, khi tôi đột phá qua cảnh giới hoàng cảnh liền sinh ra lực hấp dẫn, lúc tôi đi tới thì xuất hiện một cánh cửa màu đen." Diệp Tinh gật đầu.

- Thật sự có! Đám người Hoàng Viêm chấn động.

Nguyên Lệ Văn thanh âm tiếp tục vang lên: " Sự phát triển của tinh cầu thất lạc trật bánh với vũ trụ, trên cơ bản không có người tu luyện gì, hoặc là trình độ tu luyện rất thấp, đạt tới qua hoàng cảnh là có thể đi tới vũ trụ. Đương nhiên, cho dù không vào cánh cửa đó thì mười năm sau, a, hiện tại hẳn là chín năm sau, tất cả những người đạt tới trên hoàng cảnh cũng sẽ bị cây cột khổng lồ này mang đến khu vực văn minh vũ trụ.

- Cô nói những cây cột này còn chín năm nữa sẽ biến mất? Diệp Tinh trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi.

Kiếp trước tận thế kéo dài tám năm hắn liền chết, căn bản không biết phía sau phát triển cái gì.

"Đương nhiên là không." Nguyên Lệ Văn nói một câu nói đem may mắn trong lòng Diệp Tinh phá vỡ.

"Ta vừa nói, mấy cây cột này là cơ duyên, đương nhiên, đối với các ngươi mà nói có thể là tai nạn, bởi vì mục đích tồn tại của nó chính là vì mở ra thời đại tu luyện của tinh cầu thất lạc các ngươi, còn có chiến đấu với những yêu thú biến dị kia nữa, chỉ có chiến đấu mới có thể trưởng thành tốt hơn."

"À, những động vật biến dị kia hẳn là chỉ biết công kích nhân loại các ngươi, tuy rằng có thể có chút tàn khốc, nhưng ở trong mắt gia tộc bất tử, thậm chí là chúa tể thế giới Hạo Nguyên, những thứ này chính là ban ơn, chỉ cần có thể tuyển chọn ra nhân tài, cho dù đại bộ phận người tinh cầu chết hết cũng đều đáng giá."


"Trừ phi trên tinh cầu các ngươi xuất hiện một vị nhân tài, được những cường giả kia coi trọng, như vậy mấy cây cột này tự nhiên giải trừ, bằng không, nó sẽ tiếp tục duy trì, mài giũa các ngươi, thẳng đến khi xuất hiện nhân tài mới thôi."

Đám người Diệp Tinh nghe vậy, sắc mặt đều khẽ biến.

Tai nạn khổng lồ trên trái đất bọn họ chỉ là một lần tuyển chọn cường giả đỉnh cấp vũ trụ, chỉ cần tuyển chọn ra thứ mình muốn, những thứ khác bọn họ đều không quan tâm.

Diệp Tinh không khỏi nhớ tới một câu chuyện về dưỡng cổ, đem rất nhiều cổ đặt cùng một chỗ, để cho chúng nó chém giết lẫn nhau, chiến đấu, cuối cùng tuyển ra một cổ vương.

Chỉ riêng việc lựa chọn này đã làm cho họ cảm thấy sự tàn bạo của vũ trụ.

Bọn họ có thể ở trong lời của Nguyên Lệ Văn nghe ra, những người chết trên trái đất cũng không tính là cái gì.

Phải biết rằng, cho đến bây giờ người chết trên trái đất đã vượt qua một nửa!

Trầm mặc một chút, Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên hỏi: "Trong thế giới Hạo Nguyên, số lượng tinh cầu thất lạc hẳn là không nhiều lắm chứ? Các tinh cầu có sự sống khác nhiều như vậy, bọn họ nếu muốn tuyển chọn thiên tài hoàn toàn có thể bắt đầu từ nơi khác, vì sao lại chú ý đến tinh cầu thất lạc như chúng tôi? Trong mắt bọn họ tinh cầu thất lạc của chúng tôi chẳng khác nào con kiến hôi, hẳn là không đáng nhắc tới chứ?


Toàn bộ hệ Ngân Hà đều có gần 9 tỷ tinh cầu có sự sống, so sánh với trái đất tồn tại hay không cũng chả quan trọng hẳn là người khác cũng không thèm để ý.

Những tài nguyên của tinh cầu có sự sống khác nhiều nên hẳn là sinh ra thiên tài cũng nhiều, cần gì phải nhìn chằm chằm tinh cầu thất lạc của chúng tôi không buông?”

"Cái này liên quan đến số mệnh." Nguyên Lệ Văn giải thích.

"Số mệnh?" Diệp Tinh đám người nghi hoặc.

"Cái gọi là số mệnh, có chút hư vô mờ ảo. Ừm, ta lấy ví dụ, vũ trụ rất kỳ dị, tựa hồ có quy tắc cụ thể, số lượng thiên tài sinh ra trong một khoảng thời gian nhất định trong một khu vực cũng đại khái giống nhau. Nếu như vị thiên tài này trưởng thành, sẽ hao tổn số mệnh của khu vực này,như vậy trong thời gian rất dài rất khó xuất hiện thiên tài khác.

- Tương đối mà nói, trên cơ bản tất cả sinh mệnh trên tinh cầu có sự sống đều rất khó tích lũy được bao nhiêu tài nguyên, xác suất xuất hiện thiên tài tự nhiên rất thấp. Mà một vài tinh hệ thất lạc hoàn toàn mất đi liên lạc với ngoại giới, cho dù có thiên tài cũng biểu hiện giống như người bình thường, cho dù bước lên con đường tu luyện, phỏng chừng thành tựu bị vây trong tinh cầu thất lạc cũng có hạn, cho nên số mệnh một mực tích lũy, chỉ khi đi theo cây cột khổng lồ đó tiến vào vũ trụ, thiên phú sẽ được bộc phát!