Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 34: 34




Trần Hải và ba Chu Vũ Huyên cũng có quan hệ tương tự, có lúc ba Chu Vũ Huyên ra ngoài, Trần Hải sẽ đi cùng, đặc biệt bảo vệ ông ta an toàn.

Hai người vừa là quan hệ chủ tớ nhưng cũng lại vượt qua quan hệ thuê mướn.

Trần Dương, tính tình của ba con cũng biết, nhưng chớ trêu chọc cái tên Diệp Tinh này.

Trần Hải khiển trách: Có nghe không?Nghe rồi.

Trần Dương thấy mặt mũi ba mình nghiêm túc như vậy, đành phải gật đầu.

Bên cạnh, sắc mặt Chu Vũ Huyên phức tạp, không nghĩ tới Diệp Tinh lại được Trần Hải đánh giá cao như vậy.

Có điều, trẻ tuổi như vậy đã có thể ngang hàng cới binh vương cao cấp Hoàng Viêm, Diệp Tinh đúng là tiềm lực vô hạn.

Mình vẫn quá xúc động.

trong lòng Chu Vũ Huyên thở dài một cái!.

Một nơi nào đó trong núi Trường Bạch, Diệp Tinh tiếp tục tìm kiếm.

Không ngờ rằng còn kiếm được 5 triệu ở nơi này.

Hắn kiểm tra tài khoản một chút, những ngày qua tiệm thú cưng kiếm được gần tổng cộng 10 triệu, tổng tài sản của hắn đã đạt đến 15 triệu!Hắn sống lại đến hiện tại mới qua hơn 1 tháng thôi.

Dựa theo tốc độ này, cho dù hắn không có thu hoạch gì ở chỗ này, nhưng ở hơn 10 tháng sau tài sản hoàn toàn có thể vượt qua 100 triệu, đấu giá được bụi nhân sâm 500 năm kia.

Chít chít!Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trùng tầm bảo tiểu Hắc lại kêu lên.


Lại phát hiện bảo vật gì sao? trong lòng Diệp Tinh vui mừng.

Hai lần trước tiểu Hắc phân biệt phát hiện quả độc nguyên và linh thạch.

Hắn nhanh chóng đi tới một nơi, đây là một khu vực đất đai bằng phẳng, mặt đất có rất nhiều lá rơi, nhìn qua cùng xung quanh căn bản không có cái gì khác biệt.

Lúc này tiểu Hắc dừng lại ở một nơi.

Diệp Tinh vén chỗ lá rơi kia lên, lộ ra tầng đất phía trên mặt, lá cây chỗ này đều đã khô héo, thối rữa.

Có vẻ như không phải địa phương đặc biệt gì? Diệp Tinh khẽ nhíu mày, hắn dùng tay đào đất raChỉ mới đào ra một phần nhỏ, bỗng nhiên trước mắt hắn xuất hiện một phần rễ cây nhỏ màu vàng.

Đây là! Nhân sâm? trong mắt Diệp Tinh bỗng nhiên lộ ra vui mừng không gì sánh nổi.

Ha ha, không nghĩ tới mới năm ngày trôi qua, mình đã tìm được! trong lòng hắn tràn đầy kích động.

Xem chắc vì khu vực xung qunah trông giống nhau, không ai nghĩ tới nhân sâm lại trực tiếp sinh trưởng phía dưới đám đất mùn này!Củ nhân sâm này trừ rễ cây phần sát mặt đấy, những bộ phận khác đã hoàn toàn biến mất không thấy, theo Diệp Tinh suy đoán, chắc là đã hoàn toàn rữa nát.

Không có bất kỳ địa phương đặc thù, muốn để người phát hiện, đó là một chuyện rất khó.

Không biết bao nhiêu năm?Cho dù dựa vào tâm tình của Diệp Tinh, lúc này cũng không nhịn được kích động.

Hắn dùng tay bắt đầu cẩn thận đào.

Đối với nhân sâm mà nói, mỗi một cái rễ chùm đều rất quan trọng, dược hiệu cũng rất cao.

Dần dần, hình dáng nhân sâm cũng dần hiện ra.

Cả củ nhân sâm hiện lên màu vàng kim, màu sắc rất tươi đẹp không giống như nhân sâm bình thường.

Có điều, thấy nhân sâm hình dáng này, trong mắt Diệp Tinh lại hưng phấn hơn.

Vị kia ở đào được nhân sâm sáu trăm năm trong thười kỳ đen tối, cũng là toàn thân màu vàng kim, mới bắt đầu không dám sử dụng, nhưng sau khi kiểm tra dược hiệu, lại phát hiện tác dụng thậm chí tương đương với nhân sâm tám trăm năm trở lên!Củ nhân sâm này xảy ra một loại biến dị đặc thù nào đó, nhưng hiệu quả lại tốt hơn nhiều.

Trước khi tiến vào núi Trường Bạch, Diệp Tinh cũng không ôm mong đợi gì lắm với lần tìm kiếm nhân sâm này, không chắc chắn tiểu Hắc sẽ tìm được, nhưng hiện tại lại khiến hắn vô vui mừng.

10 phút sau đó, phần lớn củ nhân sâm cũng hiện ra.

Nhân sâm!Giữa lúc Diệp Tinh đang xử lý rễ chùm cuối cùng của nhân sâm, bỗng nhiên âm thanh kinh ngạc và vui mừng vang lên.

Diệp Tinh liế mắt nhìn phía xa, nơi đó mấy người Chu Vũ Huyên nhanh chóng chạy tới.

Nhưng hắn cũng chỉ nhìn một cái lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục xử lý việc trong tay.

Thật sự là nhân sâm.

Nhân sâm này toàn bộ rễ chính dài hơn 20cm, xem hình dáng thân và bộ rễ, chí ít trăm năm trở lên, nhưng nhân sâm này sao màu sắc lại tươi đẹp như thế? Hình như xảy ra biến dị?Chưa chắc là nhân sâm, có rất nhiều rễ cây cũng tương tự như nhân sâm.


! Mấy người không nhịn được bàn tán, trong đó kích động nhất là Chu Vũ Huyên sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Nhân sâm trước mắt và nhân sâm trước đây bọn họ từng thấy có chút khác biệt, mấu chốt là màu sắc so với nhân sâm bình thường chênh lệch quá lớn.

Diệp tiên sinh, xin chào.

Suy nghĩ một chút, Chu Vũ Huyên chào hỏi.

Nhưng mà, sự chú ý của Diệp Tinh hoàn toàn tập trung ở nhân sâm trước mặt, căn bản không có phản ứng lại cô ta.

Nhất thời, Chu Vũ Huyên cảm thấy ngực bức bối, cô đi tới đâu mà không phải là tiêu điểm, nhất là những chàng rai kia, ánh mắt đều đặt trên người cô, nhưng Diệp Tinh này, lại hoàn toàn không đếm xỉa đến cô.

Vũ Huyên, chờ một chút đi.

Trần Hải đi ra nói.

Trước bồi thường cho Diệp Tinh năm triệu, ông cũng không dẫn tới xung đột nữa.

Vâng.

Chu Vũ Huyên gật đầu một cái.

Lại qua 2 phút, nhân sâm cuối cùng cũng được Diệp Tinh lấy ra khỏi đất hoàn toàn, hắn trực tiếp cầm nhân sâm lên.

Cả người nhân sâm toàn thân vàng óng, rễ chính, thân cây cộng lại phải hai mươi mấy centimet, mà rễ chùm còn lại dài một thước, rậm rạp chằng chịt, có chừng mấy chục nhánh.

Lấy được rồi.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tinh đem ba lô mở ra, đem đồ bên trong bỏ hết ra ngoài, sau đó cẩn thận để nhân sâm này vào.

Diệp tiên sinh.

Thấy vậy, Chu Vũ Huyên vội vàng nói.

Có việc gì? Sau khi làm xong, Diệp Tinh mới nhìn về phía Chu Vũ Huyên hỏi.


Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, nói: Diệp tiên sinh, củ nhân sâm vừa rồi, không biết có thể cho tôi xem một chút không.

Tôi muốn mua lại.

Trong mắt cô có một vẻ khao khát.

Xin lỗi, tôi không bán.

Diệp Tinh trực tiếp lắc đầu một cái từ chối nói.

Mục đích hắn tới nơi này chính là vì tìm củ nhân sâm này.

Diệp tiên sinh cậu không nghe giá một chút sao? Cho dù cậu có được, cuối cùng cũng phải tìm một người mua, tôi sẽ cho ngươi giá hích hợp.

Chu Vũ Huyên vội vàng nói: Nhất định có thể khiến cậu động tâm.

Khiến tôi động tâm? Diệp Tinh cười, hắn bình tĩnh hỏi: Vậy cô có thể ra giá bao nhiêu?Chu Vũ Huyên nghe vậy, trong lòng vui mừng, cô phân tích nói: Vừa nãy tôi đã nhìn củ nhân sâm này, vòng vân, rễ chùm các loại, có lẽ tuổi đời của củ nhân sâm này khoảng hai trăm năm trở lên.

Nói tới đây, Chu Vũ Huyên bỗng nhiên đổi câu chuyện, nói: Nhưng hai trăm năm trở lên màu da nhân sâm đã chuyển sang sắc tối, nếp nhăn dày đặc, nhân sâm trước mắt này màu sắc sáng rỡ, rễ cây đầy đặn, giống như xảy ra biến dị, hoặc như là công nhân đặc biệt trồng xuống, nếu như biến dị, vậy nhân sâm kia có dùng được hay không cũng rất khó nói, nếu như là công nhân trồng, nhân sâm kia cũng có thể là cố ý làm thành như vậy, giá trị khẳng định sẽ giảm xuống rất nhiều.

Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, nói: Tôi cũng không ép giá, lấy giá sâm núi hai trăm năm thu mua, tôi có thể ra giá 10 triệu.

Như vậy tất cả nguy hiểm đều do chúng tôi chịu, Diệp tiên sinh chỉ cần thu tiền là được.

.