Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 458: C458



Rất nhanh đã hết một phút, một vài người phân được thắng bại, nhưng cũng có một số sàn đấu hai người vẫn chưa phân thắng bại, nhưng tất cả đều dừng lại.

Sau đó đối thủ của một người lập tức thay đổi.

Vút!

Bóng dáng Diệp Tinh động một cái, xuất hiện trên một sàn đấu, hắn nhìn đối thử trước mặt một cái rồi ngây ra.

Bên còn lại của sàn đấu là một chàng trai trông giống tộc Tinh Linh, tai nhọn, cực kì khôi ngô.

“Vô Ngân?” Diệp Tinh nhìn chàng trai này, lòng hơi trầm xuống.

Đây gần như là cường giả mạnh nhất trừ Hỗn Vũ ra.

“Diệp Tinh? Thiên tài bỗng nhiên xuất hiện, có thể sử dụng kiếm trận Nhất Huyền một cách hoàn mĩ?” Vô Ngân nhìn Diệp Tinh, bình tĩnh nói: “Tiếp theo đây ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới thật sự là dùng kiếm, trừ bản thân kiếm đạo, những kiếm đạo nào pha trộn những đạo tắc khác đều không tinh thuần, sẽ chỉ giảm thấp uy lực của kiếm.”

“Vậy thì thử xem!” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Mặc dù biết bản thân không phải đối thủ của Vô Ngân, nhưng Diệp Tinh không phải loại tới cả dũng khí chiến đấu cũng không có.

Vút!

Chín thanh trường kiếm bay ra, mang theo dao động vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đánh về phía Vô Ngân.

Sắc mặt vô Ngân bình tĩnh, anh ta cứ đứng trên sàn đấu như vậy, hai tay chắp sau lưng.


Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!

Sau lưng anh ta, từng thanh trường kiếm không ngừng bay ra, so với đòn tấn công của Diệp Tinh rõ ràng chấn động hơn nhiều.

Oành!

Rất nhiều trường kiếm bay ra, khắp sàn đấu dường như trở nên vô cùng ác liệt, phía trước không ngừng xuất hiện các vết nứt, có vẻ như không chịu nổi dao động này.

“Răng rắc!” Vết nứt lan rộng, thậm chí bao phủ cả sàn đấu.

Dưới đòn tấn công của trường kiếm, vậy mà chín thanh trường kiếm của Diệp Tinh lại run rẩy mãnh liệt, sau đó không có xu thế tiến về phía trước nữa, trực tiếp rơi trên mặt đất.

“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Tinh kẽ thay đổi, muốn không chế trường kiếm, nhưng căn bản không làm được.

Uỳnh!

Bỗng nhiên hư không trở nên vô cùng vặn vẹo, trên người Diệp Tinh đón nhận từng luồng dao động, thậm chí xuất hiện từng vết nứt, máu lập tức thấm ra ngoài.

“Sinh Nguyên Thuật!” Hắn thấp giọng gầm một tiếng, điên cuồng vận chuyển.

Vết thương của hắn lại nhanh chóng khôi phục.

Nhưng trong nháy mắt, có rất nhiều trường kiếm bay tới, một luồng uy áp khổng lồ như trời đất càn quét mà tới, Diệp Tinh chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng biến mất.

“Ngăn lại cho ta!” Diệp Tinh gầm nhẹ.

Nhưng dưới uy áp khổng lồ, cho dù có Sinh Nguyên Thuật mạnh mẽ, hắn cũng có chút không chống đỡ nổi.

Một giây...hai giây....năm giây...mười giây....

Kiên trì mãi tới hai mươi giây sau, thân thể Diệp Tinh trực tiếp biến mất.

Hiển nhiên, hắn đã bị loại.

“Vậy mà có thể chống đỡ được hai mươi giây?” Trong lòng Vô Ngân thầm nói: “Thực lực như vậy đã rất tốt rồi, đáng tiệc gặp phải mình.”

“Mạnh quá!”

Dưới sàn đấu, Diệp Tinh nhìn Vô Ngân, mắt khẽ động.

“Đây là kiếm đạo gì?”

Hắn không thể cảm nhận được bất cứ quy luật nào trong những thanh trường kiếm đó, nhưng lại có một luồng uy lực áp bách khó mà chịu được đánh tới, căn bản hắn không chịu được uy lực này.


Kiếm đạo, hoàn toàn không giống Đạo Tắc, các loại chuyển động vận dụng trong đó không hề có quy luật, nhưng kiếm đạo chỉ có một luồng tấn công cực đoan.

“Hửm? Thực lực của Lư Vân Đạt này mạnh quá?” Diệp Tinh nhìn về một phía.

Lư Vân Đạt đó đối đầu với thiên tài huyễn đạo Đồng Mục Sâm ấy mà vẫn miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, không ngừng chiến đấu.

Mãi tới một phút sau, vậy mà Đồng Mục Sâm vẫn chưa loại được Lư Vân đạt.

“Sức chiến đấu thật sự của Lư Vân Đạt mạnh như vậy?”

“Vậy mà có thể đối chọi cứng rắn với Đồng Mục Sâm, mặc dù thực lực yếu hơn một chút, nhưng Đồng Mục Sâm cũng chẳng thể làm gì được anh ta.”

“Xem ra lục trọng thiên của thành Thời Không không chỉ có hai người, mà là ba người.”

...

Những cường giả Bất Tử Cảnh đang bàn tán.

...

Tiếp đó trận đấu tiếp tục, mười trận đấu tiếp theo Diệp Tinh đều giành được thắng lợi.

Nhưng trận đấu thứ hai mươi ba gắn gặp phải chàng trai khuôn mặt bình thường, trông giống người trái đất, trên người có bí văn màu xanh đó.

“Hỗn Vũ.” Diệp Tinh nhìn chàng trai, cảm thấy một luồng áp lực đang đánh tới.

“Diệp Tinh?” Hỗn Vũ nhìn Diệp Tinh, mặt bình tĩnh, anh ta cứ vậy mà giơ hai tay ra.

“Đùng đùng đoàng!”

Một luồng lôi điện khổng lồ từ không trung đánh xuống, sắc mặt Diệp Tinh thay đổi, vội vàng chống đỡ, nhưng không chống nổi, hoàn toàn bị tia sét này đánh trúng.


Soạt!

Bóng dáng hắn lập tức biến mất.

“Thực lực này...” Dưới sàn đấu, Diệp Tinh nhìn chàng trai khuôn mặt bình thường đó, lòng chấn động.

“Đây là thiên tài tuyệt thế đã chạm tới đạo chi tâm sao?”

Luồng lôi điện đó khi tấn công hoàn toàn đạt tới một đẳng cấp hoàn toàn mới, hắn bị miểu sát!

Trước luồng lôi điện này, hắn không có bất cứ lực chống đỡ nào.

“Chẳng trách trước đó ai cũng bị miểu sát!” Diệp Tinh lắc đầu.

Vô Ngân thực lực rất mạnh, thanh trường kiếm đó mang theo uy lực của kiếm đạo mà hắn không thể ngăn chặn nổi, nhưng vẫn kiên trì được hai mươi giây.

Mà Hỗn Vũ trước mặt này, một giây hắn cũng không kiên trì được.

...

Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, các thiên tài không ngừng chạm trán nhau, thậm chí có một vài người chú ý tới các cuộc chạm trán của thiên tài đỉnh cấp.

“Xem kìa, Hỗn Vũ và Vô Ngân được chia vào một sàn đấu rồi.”

“Không biết Vô Ngân có thể kiên trì được bao lâu?”