Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 553: C553



“Được rồi.” ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Vũ liếc xuống phí dưới.

“Chỉ biết ồn ào, chuyện lần trước tổng bộ đã trách phạt rồi, giờ vẫn còn ồn ào tiếp?” Cảnh Vũ trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm kiếm!”

Bình thường mà nói, Hắc Diệu Thạch bên trong Tử Vong cốc lên tới hàng nghìn viên tập hợp lại một chỗ, đây cũng chính là mục đích của bọn họ, nhưng giờ đã ba năm chưa có thu hoạch gì.

...

Trên cánh đồng hoang vu rộng lớn, thân là đầu sỏ gây tội, Diệp Tinh đang nhanh chóng tiến về phía trước.

“Không biết thế giới Hắc Diệu này lớn tới mức nào, có điều chắc không bằng vị diện trước.” Diệp Tinh nhìn về phía chân trời mênh mông vô tận.

Cường giả trên toàn thế giới Hắc Diệu như mây, hiện giờ Diệp Tinh chỉ gặp mấy cường giả Bất Tử Cảnh, nhưng khu vực mà hắn đi qua rất nhỏ.

Đợi tới lúc những khu vực mà hán đi qua lớn hơn, đoán chừng cường giả cũng sẽ nhiều hơn.

Phải biết, Thiên Lan Giới mà Diệp Tinh từng ở cũng chỉ có ba cường giả Bất Tử Cảnh mà thôi, cường giả đẳng cấp này sinh ra cực kì khó.

“Hửm?” Diệp Tinh đi tới một nơi, bỗng nhiên dừng bước.

Phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc. Đó là một chàng trai mặt mũi kiên nghị, lúc này chàng trai này đang không ngừng vung thanh kiếm trong tay lên.

“Hình Thạch?”

Chàng trai đó là Hình Thạch mà Diệp Tinh đã gặp qua mấy lần.


“Thật là có duyên.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Mới tiến vào thế giới Hắc Diệu gặp được Hình Thạch, lúc rời đi lại gặp lại.

Lúc này thanh kiếm trong tay Hình Thạch đang vung lên, mặc dù đơn giản, nhưng lại mang theo một sự huyền ảo rất kì lạ.

“Công kích này?” Diệp Tinh nhìn một lát.

Trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Bóng hắn động một cái, nhanh chóng tới trước mặt Hình Thạch.

Hình Thạch nhìn thấy Diệp Tinh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức vô cùng cung kính nói: “Đại nhân.”

Cậu ta không biết Diệp Tinh tới bằng cách nào, nhưng thực lực cao hơn cậu ta rất nhiều.

“Kiếm pháp này của cậu học từ nơi nào vậy?” Diệp Tinh hỏi.

Kiếm pháp đơn giản như vậy mà lại khiến hắn cảm thấy một loại huyền ảo kì lạ.

Sắc mặt Hình Thạch khẽ thay đổi, nhưng không dám do dự, vội vàng nói: “Đại nhân, cái này ta thấy được ở trong một khe núi cách đây rất xa.”

“Khe núi?” Diệp Tinh nhìn về phía xa.

Nơi đó có một khe núi chạy dài.

“Đưa tôi đi xem một chút.” Diệp Tinh phân phó, nói.

“Vâng.” Hình Thạch không dám phản bác, vội vàng gật đầu. . truyện tiên hiệp hay

Cậu ta đưa Diệp Tinh đi về phía xa, tốn mất mười mấy phút đồng hồ cuối cùng mới tới được khe núi.

Khe núi này trong rất cũ nát, khắp nơi đều là đá vỡ, ngập tràn mùi mục nát, không cố bất cứ sự sống nào.

Hình Thạch đưa Diệp Tinh tới một nơi, nơi này có một viên đá trông rất bình thường, nhưng sau khi Hình Thạch lật lại, trên tảng đá này lại điêu khắc ba chiêu thức kiếm pháp.

“Đây là?”

Diệp Tinh nhìn chiêu thức này, không mắt lộ ra vẻ kì quái.

Vậy mà hắn lại cảm thấy chiêu thức này có một sự hàm súc kì lạ.


“Truyền thừ kiếm chiêu? Dường như có chút cảm giác của kiếm trận Vạn Huyền?” Diệp Tinh thầm nói.

Kiếm chiêu đơn giản nhưng khi cảm nhận tỉ mỉ lại rất tuyệt diệu.

“Hửm?” Diệp Tinh xem xét một lát, lại nhìn về phía xa.

Trên tảng đá phía bên đó cũng xuất hiện hai chiêu thức, nhưng là đao pháp. Hơn nữa chiêu thức này đã khuyết thiếu mất một nửa, chỉ còn một tia ý cảnh bị Diệp Tinh phát hiện ra.

Vút!

Thân mình Diệp Tinh lay động, nhanh chóng bay về phía xa.

...

“Đây là nơi nào? Vậy mà lại có nhiều vết khắc tới vậy?” Diệp Tinh lặng lẽ nhìn.

Vừa nãy hán dò xét thêm một chút, vậy mà trong khe núi này lại có cả những vết khắc khác nữa.

Mắt của một số vết khác bị mài mòn, trông giống như vết nứt tự nhiên trên đá vậy, nhưng ý vị kì lạ đó lại bị Diệp Tinh tóm được.

“Chắc chắn là cường giả khắc xuống, có điều thời gian tồn tại của nơi này đã qá lâu, rất khó để nhìn ra gì đó.” Diệp Tinh thàm nói trong lòng, cảm thấy rất đáng tiếc.

Những công kích này mặc dù tuyệt diệu, nhưng chẳng có tác dụng gì với hắn.

“Ấy? Hình như ở đây có đồ tốt gì đó.”

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một âm thanh non nớt vang lên, sau đó trên vai Diệp Tinh xuất hiện một con sâu róm màu đen.

“Không phải ngươi chìm vào ngủ sâu rồi à?” Diệp Tinh tò mò hỏi.

Sâu róm nhỏ Tiểu Hắc lắc đầu nói: “Còn chưa hoàn toàn ngủ sâu, ta cảm nhận được một không gian rất kì lạ ở đây, ở bên phía đông! Diệp Tinh, ngươi mau đi xem thử đi.”


“Được!” nghe vậy Diệp Tinh lập tức gật đầu.

Tiểu Hắc có một loại cảm ứng trời sinh với bảo vật, kiếm trong tranh trước đó cũng như vậy, được Tiểu Hắc nhạy bén phát hiện ra.

Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới trước một ngọn núi thấp.

“Nơi đó ở ngay ngọn núi trước mặt!” Tiểu Hắc cũng tò mò nhìn.

Diệp Tinh gật đầu, hắn nhìn ngọn núi một một chút, sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong theo khe nứt.

“Đây là?”

Vừa đặt chân vào trong ngọn núi, trên mặt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.

Nhìn bên ngoài giống như một vách đá rất bình thường, nhưng sau khi tiến vào trong khung cảnh lại xảy ra thay đổi.

Bên trên vách đá đều là những vết nứt rất nhỏ, nhưng bên trong lại vô cùng nhẵn mịn, hơn nữa bên trong khắp nơi đều có vết khắc.

Vết đao, vết thương, vết kiếm,.... từng vết từng vết hiện lên trước mắt Diệp Tinh, hơn nữa còn tản ra một chút dao động kì quái.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một vết đao.

Trước mắt nhất thời như có một thanh chiến đao đang vung lên, tràn ngập khí thế vô cùng mạnh mẽ. Toàn bộ hư không dường như chỉ có thanh chiến đao này, lúc này trên chiến đao còn tản ra các dao động kì lạ, hình thành nên một tổng thể hoàn mỹ.