Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 600: C600



Khung cảnh xanh um tươi tốt biến mất, xung quanh biến thành một cánh đồng hoang vắng.

“Chúng ta ra ngoài rồi?” thấy khung cảnh xung cảnh, khuôn mặt hoảng sợ của Lũng Mạc lộ ra vẻ kích động, anh ta nhìn Diệp Tinh, vội vàng nói: “Mộc Khôn, cường giả Bất Tử Cảnh của Thanh Mặc Tông chúng ta sắp tới rồi, ngươi lập tức dừng tay lại, ta đảm bảo ngươi có thể sống tiếp.”

Oành!

Lời anh ta vừa nói hết, có vài luồng khí thế dao động khủng bố quét qua nơi này, hiển nhiên là đã có vài vị cường giả Bất Tử Cảnh tới đây.

“Bất Tử Cảnh sao?” mặt Diệp Tinh lạnh lùng.

Nhưng hắn không dừng lại, hơn nữa trường kiếm còn không ngừng chém xuống.

Những cường giả Bất Tử Cảnh đó còn cách nơi này một khoảng.

“Xin lỗi, tôi không cần sự đảm bảo của anh!”

Dưới ánh mắt khó tin của Lũng Mạc, trường kiếm lập tức chém ngang qua yết hầu của anh ta.

“Sao có thể như vậy?” Lũng Mạc nhìn về phía Diệp Tinh, trong lòng không cam, nhưng nhiều hơn là sự nghi ngờ.

Trưởng lão Bất Tử Cảnh của Thanh Mặc Tông lập tức tới đây, nhưng Diệp Tinh vẫn dám ra tay giết anh ta!

“Lũng Mạc bị giết rồi?” Mặt Mặc Tâm và A Bộ Tháp tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn về phía thi thể Lũng Mạc, nhất là Mặc Tâm.


Trước đây cô ta và Lũng Mạc giao thủ, thậm chí cô còn không phải đối thủ của anh ta, nhưng giờ đây Lũng Mạc lại bị Diệp Tinh giết chết dễ dàng như vậy.

Có thể dễ dàng giết chết Lũng Mạc, chắc chắn Diệp Tinh giết cô ta càng dễ hơn!

Chàng trai không đáng để ý tới trong tửu lâu một năm trước đó, giờ đây nghiễm nhiên đã trở thành sự tồn tại của sát thần!

“Làm càn!” trong không trung, một giọng nói vô cùng tức giận vang lên, từ xa tới gần, khí thế dao động khủng bố càng ngày càng mạnh, bao phủ toàn bộ nơi này.

Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nhanh chóng tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, sau đó bóp nát hạt sen kì lạ trong tay.

Vút!

Một cửa động màu trắng nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, nuốt lấy toàn bộ cơ thể Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư.

Ong...

Chỉ trong nháy mắt, cửa động màu trắng biến mất, bóng dáng Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư cũng biến mất không thấy.

Oành! Oành! Oành!

Chỉ một giây sau, có ba người xuất hiện ở nơi này, một người là ông cụ vóc người thấp bé, một người là người đàn ông trung niên cao gầy, người còn lại là một người trông giống viên nhân tộc*.

*Tộc người vượn.

Trên người ba cường giả tản ra khí thể dao động ngất trời.

Lúc này người đàn ông đầu trọc đi tới bên cạnh Lũng Mạc, trên mặt tràn ngập sự tức giận.

Trong tầm mắt của ông ta, vậy mà Lũng Mạc lại bị giết chết!

“Mặc Tâm, đã xảy ra chuyện gì? Mấy người Ellie và Khôi Nham đâu?” lão giả thấp bé đi tới bên cạnh cô gái lạnh lùng Mặc Tâm, vội vàng hỏi: “Còn cả quả Thời Không nữa? Giờ đây lĩnh vực biến mất, ba quả thời không đó bị ai lấy mất rồi?”

Nếu lĩnh vực thần thụ đã biến mất, vậy ba quả thời không đó chắc chắn đã bị người khác lấy được.

Ánh mắt Mặc Tâm phức tạp nhìn về phía mà Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư biến mất, sau đó nhanh chóng kể lại một lượt việc đã xảy ra trong không gian của cây thần.

“Cái gì? Khôi Nham, Ellie đều bị Mộc Khôn này giết chết? Trên người Mộc Khôn có hai quả Thời Không? Thậm chí có thể có ba quả?” mặt lão giả thấp bé trở nên khó coi.


“Mộc Khôn!” người đàn ông đầu trọc tức giận.

Căn cứ theo lời Mặc Tâm nói, Lũng Mạc đã lấy được một quả thời không, nhưng lại bị Diệp Tinh cướp mất.

Oành!

Lĩnh vực mạnh mẽ tản ra, càn quét xung quanh, bảo phủ lên toàn bộ khu vực này.

Nhưng trong lĩnh vực của ông ta, không có bất kì bóng người nào tồn tại.

...

Đây là một bình nguyên rộng lớn, nham thạch trên mặt đất vỡ ra, dường như đã bị phong hóa hết, không có bất cứ loại thực vật nào sống sót.

Trên bầu trời lóe lên một ánh sáng kì lạ, có chút giống như một ngôi sao cổ xưa.

“Diệp Tinh, chúng ta trở về rồi.” nhìn vùng đất này, Lâm Tiểu Ngư vui mừng nói.

“Ừm. Trở về rồi.” Diệp Tinh cười gật đầu.

Lần này tiến vào di tích Thương Nguyên, thu hoạch rất lớn.

Thu hoạch lớn nhất của hắn là đạo mạch thời gian và đạo mạch không gian đã dung hợp được một phần lớn trên cánh tay trái của hắn.

Đạo Mạch Không Gian, Đạo Tắc Không Gian có hiệu quả bằng một phần ba tháp đại đạo Tam Thiên của thành Thời Không, sau này tốc độ tiến bộ hai loại đạo tắc này của hắn chắc chắn sẽ rất nhanh.

Trừ Đạo Tắc Không Gian và Đạo Tắc Thời Gian ra, hắn còn lấy được bốn mươi tám quả Thời Không.


Nếu như đổi ra điểm Thời Không, phải lên tới hay mươi tư tỷ!

Khát vọng lớn nhất trước khi Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư tiến vào chỉ là lấy được một quả thời không mà thôi, tương đối mà nói, thu hoạch lần này còn lớn hơn trong dự tính gấp trăm lần!

“Chúng ta đi ra đi.” Diệp Tinh cười, nói.

“Ting!” “Ting!”

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên đồng hồ trên tay Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư kêu lên.

“Có chuyện gì vậy?” Trong mát Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Thực tế, cho dù ở trong bí cảnh hay di tích thì đồng hồ này cũng có thể liên lạc, nhưng thành Thời Không vì để rèn luyện thiên tài, một khi thiên tài đã tiến vào trong những di tích, bí cảnh này, đồng hồ sẽ tự động mất đi tác dụng, như vậy mới có được hiệu quả rèn luyện tốt hơn.

Nhưng giờ đây bọn họ còn ở trong di tích Thương Nguyên, thì đồng hồ trên tay lại kêu lên.

“Chủ nhân!” Trên đồng hồ, ảo ảnh nhỏ bé của số 11 xuất hiện, nhìn Diệp Tinh với vẻ vui mừng.

“Số 11, sao vậy?” Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.

Số 11 vội vàng nói: “Chủ nhân, có thông tin nội bộ từ thành Thời Không truyền tới!”