Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 811: C811



“Sư huynh sư đệ chúng ta đứng ngoài cửa làm gì, vào trong rồi nói.” Kuiba kéo Diệp Tinh vào trong, tươi cười hớn hở.

“Mặc Uyên, ngươi cũng vào đi.” Anh ta nhìn Mặc Uyên đứng bên cạnh Diệp Tinh.

Mấy người nhanh chóng vào trong.

“Đó là Kuiba đại nhân đấy à? Sao lại có thể cười tươi như thế chứ?”

“Bên cạnh ngài ấy có phải là Diệp Tinh không? Thiên tài cường đại nhất của nhân tộc.”

“Nghe nói Diệp Tinh là sư đệ của Kuiba đại nhân.”

Bên trong phủ đệ, mấy người nhìn thấy Kuiba thì đều ngạc nhiên.

Bọn họ làm ở phủ đệ này lâu như thế mà chưa từng thấy Kuiba đại nhân cười tươi như thế bao giờ.

“Thế nào, sư đệ? Phủ đệ này của ta đủ khí phái chứ?” Kuiba cười to.

Lúc này Diệp Tinh mới nhìn kỹ, cung điện nhìn từ bên ngoài tràn đầy sát khí, sau khi vào trong vẫn là sát khí tràn đầy. Nhưng nhìn tổng thể lại cảm giác cân đối kỳ lạ, quả thực là rất có khí thế.

“Ừm, khí khái lắm.” Diệp Tinh gật đầu.

“Ha ha, ta dẫn ngươi đi tham quan một chút!” Kuiba cười nói. Nhưng anh ta bỗng nhớ ra chuyện gì, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đúng rồi, sư đệ, sư huynh có chuyện này muốn tìm ngươi hỗ trợ.”

“Hỗ trợ?” Diệp Tinh sửng sốt.


Nhưng ngay sau đó hắn đã nói thẳng: “Thất sư huynh có chuyện gì xin cứ phân phó, chỉ cần làm được thì tôi sẽ làm.”

Quan hệ của hai người rất thân thiết.

Diệp Tinh đi theo Kuiba vào trong tòa cung điện khổng lồ, bên trong đang có mấy thanh niên.

“Đó là Diệp Tinh sao?”

“Thực sự là Diệp Tinh, sao hắn lại tới nơi này nhỉ.”

Mấy thanh niên nhìn thấy Diệp Tinh bước vào thì ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

“Sư đệ, mau nhìn đi.” Kuiba dẫn Diệp Tinh vào trong, chỉ vào chiếc hộp tản ra ánh sáng trắng ở giữa cung điện.

“Đây là gì thế?” Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.

Kuiba cười: “Đây là bảo vật ta mới lấy được, nhưng đã bị một đạo bí văn phong ấn lại, chỉ có những người có thiên phú đạo tắc Sinh mệnh mới có thể mở được thôi. Nhưng đến giờ vẫn chưa có ai thành công.”

“Cái này tương tự quả cầu pha lê trước đây?” Diệp Tinh âm thầm suy nghĩ.

“Để tôi thử xem.”

Nói xong, Diệp Tinh bước lên phía trước, hắn tản ra một chút đạo tắc Sinh mệnh tiếp xúc với chiếc hộp đó.

Ong...

Một tia sáng lóe lên, sau đó trước mặt Diệp Tinh xuất hiện những hình vẽ vô cùng kỳ lạ. Những hình vẽ này trông rất lộn xộn bừa bãi, không có tổ chức gì.

“Phải hóa giải hình vẽ này sao?” Diệp Tinh yên lặng nghĩ ngợi.

Ý thức của hắn cũng chìm vào trong đó, cố gắng di chuyển hình vẽ.

Sau khi hình vẽ di chuyển, những hình vẽ khác cũng lập tức phát sinh thay đổi.

“Rút dây động rừng?” Diệp Tinh tiếp tục thử.

Đạo tắc Sinh mệnh vận chuyển, bao phủ hoàn toàn lấy những hình vẽ này.

Bên trong cung điện, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Tinh, nhất là Kuiba, trong mắt anh ta đẩy vẻ chờ mong.

Anh ta đã tìm rất nhiều người lĩnh ngộ đạo tắc Sinh mệnh, nhưng đến giờ vẫn không có tác dụng.


Diệp Tinh không ngừng thử, dần dần ánh mắt lộ ra ý cười.

“Thì ra quy luật của nó là như thế.”

Kuiba nói không sai, thiên phú càng mạnh thì càng cảm nhận rõ ràng quy luật của thứ đồ bất quy tắc này. Chuyện này giống như kiểm tra mức độ thiên phú vậy.

Hắn vẫn tiếp tục thử, khoảng chừng mười phút sau, những hình vẽ trước mắt đột ngột biến hóa, một hình vẽ kỳ lạ được hình thành.

Hình vẽ này nhìn trông có vẻ cổ quái, nhưng rõ ràng là một hình vẽ hoàn chỉnh.

“Két.”

Một âm thanh quái dị vang lên, tất cả mọi hoa văn kỳ dị trên chiếc hộp bí ẩn đều biến mất.

“Bí văn trên đó biến mất rồi!”

“Không hổ là Diệp Tinh! Chúng ta có bao nhiêu người mà cố gắng mãi không xong, hắn thử chưa tới mười phút đã làm được rồi.”

Những thanh niên kia lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng cũng chỉ ngạc nhiên một lát thế thôi.

Theo như quan điểm của bọn họ, nếu như Diệp Tinh không giải được bí văn này thì mới là chuyện lạ. Nếu như đến Diệp Tinh còn không giải được thì trong vũ trụ này sẽ chẳng có mấy người có thể mở được.

“Thành công rồi?” Vẻ mặt Kuiba tràn đầy vẻ vui mừng.

“Mộc Đốn!” Kuiba vung tay lên, một người đàn ông mặc áo giáp bay tới.

“Đại nhân.” Người này vô cùng cung kính nói.

“Đưa tất cả những người này ra ngoài.” Kuiba trực tiếp phân phó.


“Vâng.”

Những thanh niên kia không dám phản kháng, tất cả đều ngoan ngoãn rời đi.

Bên trong cung điện chỉ còn lại ba người Kuiba, Diệp Tinh và Mặc Uyên.

“Sư huynh, đây là gì thế?” Diệp Tinh tò mò nhìn chiếc hộp.

“Không biết.” Kuiba lắc đầu một cái: “Cái này ta lấy được ở Bất Tử giới.

“Bất Tử giới?” Diệp Tinh nghe thế thì vô cùng nghi hoặc.

Mặc Uyên đứng bên cạnh cũng cảm thấy như vậy.

Hai người chưa từng nghe đến cái tên này.

“Ha ha, sư đệ, các người không sống ở đây nên không biết.” Kuiba cười: “Bất Tử giới là một vùng đất tràn đầy cơ duyên ở đại lục Tân Nguyệt chúng ta. Bên trong có rất nhiều hộp bảo vật như thế này, trong hộp nào cũng có bảo vật, thậm chí có người còn nhặt được một chiếc hộp bí ẩn, mở ra là một quả duyên thọ.”

(Quả duyên thọ: quả kéo dài tuổi thọ)

“Quả duyên thọ?” Diệp Tinh nghe được thì ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Tuổi thọ của mỗi cảnh giới trong vũ trụ là khác nhau, đạt tới Đạo tắc cảnh thì có được mấy nghìn năm tuổi thọ, đạt tới Hư Không cảnh thì có được mấy trăm ngàn năm tuổi thọ, đạt tới Chân Linh cảnh thì có mấy chục triệu năm tuổi thọ. Nghe thì có vẻ rất nhiều, nhưng vũ trụ không biết đã là mấy trăm triệu năm rồi, mấy chục triệu năm cũng chẳng nhiều, sẽ trôi qua nhanh thôi.