Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 82: Chương 82




Buổi sáng tinh mơ, Hạ Bối nằm trên chiếc giường êm ái từ từ mở mắt, hôm nay là ngày cô vô cùng hạnh phúc vì khi thức dậy có thể nhìn thấy anh, đôi mắt đảo sang nhìn anh đang đứng ôm con vào lòng
Mới sáng Star đã quấy khóc nên anh chỉ đành bế con lên mà vỗ dành
" Ngoan nào, con là con trai không được khóc "
Có ai vỗ dành con như thế chứ, Hạ Bối chỉ biết cười phì, lấy máy ảnh từ ngăn kéo ra chụp lấy một tấm, nhìn tư thế anh đúng ôm con cũng đủ khiến bao nhiêu người siêu lòng rồi, đúng là người đàn ông của gia đình cũng quyến rũ vô cùng.

||||| Truyện đề cử: Bán Thân Cho Tên Ác Ma |||||
Anh quay lại thấy cô thích thú cười nhìn anh, nhìn sang chiếc máy ảnh cô vừa bỏ xuống, mỉm cười ngọt ngào đi đến mà ngồi cạnh cô thơm lên má cô một cái
" Dậy rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa "
Anh vẫn luôn ngọt ngào như thế, yêu chiều cô như thế

Hạ Bối lắc đầu, đêm qua tui có mệt mỏi nhưng cô bây giờ đã tỉnh giấc không thể ngủ thêm được nữa
" Em không thể ngủ thêm được nữa đâu "
Anh như đã hiểu nắm lấy tay cô
" Vậy chúng ta xuống nhà ăn cơm "
Hạ Bối gật đầu, một lúc sau cả gia đình ba người bước xuống nhà, từ khi có anh ở đây thì không ai dám lên phòng cô mà gọi cô dậy nữa, một phần vì sự yêu chiều của anh dành cho cô, một phần vì còn ánh ảnh ngày mà cô sinh con, ánh mắt đó đã làm cho bà Bạch Uyên còn sợ đến giờ này
Cả nhà vui vẻ trò chuyện trong lúc ăn, Lục Cảnh Thâm thì luôn gấp đồ ăn cho cô, mọi người nhìn rõ anh yêu cô đến nhường nào
Bỗng dưng điện thoại của anh vang lên là của Tử Minh, nên anh liền đi ra ngoài
" Có chuyện gì sao?"
" Lão đại, xin lỗi vì đã làm phiền nhưng mà bên phía Khương Mễ có động thái rồi ạ "
Anh nhướng mày, bà ta ra tay cũng nhanh thật cung may anh đã đưa cô trở về kịp lúc nếu không thì hậu quả thật khó lường
" Cậu cứ tiếp tục theo dỗi bà ta, tôi muốn xem xem bà ta sẽ làm gì tiếp theo "
Ánh mắt của anh ánh lên tia hận thù, kiếp trước là do anh không chú ý đến bà ta để bà ta hại Hạ Bối mất con khiến cô ấy thần khí không ổn định một thời gian, vì nỗi đau này quá lớn anh thì chỉ muốn cô được vui vẻ sống tiếp nên đã tìm một bác sĩ thôi miên thay đổi ký ức một chút rồi để cô ấy quên đi những chuyện đã xảy ra
Lục Cảnh Thâm cúp máy nhìn cô vui vẻ nói chuyện với người thân của mình nở nụ cười đầy hạnh phúc chậm chậm bước đến ngồi vào bàn ăn
Hạ Bối vẫn còn trong tâm trạng vui vẻ, thấy anh ngồi vào bàn mà hỏi
" Có chuyện gì sao anh "
Anh hôn lên tóc của cô, đến khi cô nhận ra thì đã muộn rồi

" Không có chuyện gì hết, chỉ là bên Tử Minh lo lắng việc anh không ở nhà mà thôi "
Những người có mặt ở bàn ăn hiện tại chỉ biết cấm đầu mà ăn thôi, mới sáng đã ăn cửu lương rồi
Cô nhìn mọi người mà ngại ngùng đẩy nhẹ anh ra nói nhỏ
" Còn mọi người ở đây đấy "
Anh biết cô ngại da mặt thì lại mỏng không muốn trêu chọc cô nữa mà tập trung vào bữa sáng nhưng anh lại lóe lên một ý nghĩ trong đầu
" Sau khi chuyện này kết thúc em có muốn đi đâu chơi không? "
" Hả đi đâu "
Anh nghiêng đầu qua thì thầm vào tai cô
" tuần trăng mật "
Cô liền nhớ đến ngay đến một tuần tuần nằm trên giường của cô, cô ngay lập tức mặt đỏ bừng nhìn anh đang đắc ý mà thầm bực trong lòng, cô quay mặt đi không thèm nhó ngàng gì đến anh, cô thà chết chứ cũng không cho anh cơ hội thỏa mãn dục vọng vô tận của anh đâu
Lạc Thần nhìn là biết ngay cô cháu gái nhỏ của ông bị tên chồng biến thái chọc ghẹo rồi, nhưng nó cũng khiến ông nhớ đến năm xưa mình cũng từng như thế chọc ghẹo vợ của mình khiến cô ấy giẫm dỗi cả tuần cho ông ngủ ở sofa

Giờ đã ở tuổi này rồi, tuy là không còn được như trước nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy Bạch Uyển ông lại vui vẻ trong lòng, nhìn bà với ánh mắt dịu dàng nhất
Bạch Uyển ngồi kế bên, để ý lão chồng cứ nhìn chầm chầm mình mãi có chút khó chịu
" Mặt tôi dính gì sao mà ông nhìn dữ vậy "
Ông không không nhìn nữa mà ngược lại ghẹo bà
" Dính nhan sắc "
Bà nghe mà gượng hết lên, có con cháu ở đâu mà ông lại không biết điều còn đùa giỡn được nữa, bà đánh vào tay ông một cái rõ đau bằng cái đài đũa trên tay mình hầm hực còn liếc sang cảnh cáo
Ông mà còn không biết xấu hổ nữa thì ông ra sofa mà ngủ đi
Bị vợ cảnh cáo ông chỉ có thể lủi thủi ăn mà thôi, khen cũng bị mắng nữa, về già càng ngày càng đổi tính.