Bên kia bạn hắn nói: "Thật ra cũng kỳ quái, không phải đơn thuần là xét nghiệm ADN, mà như đang tìm hiểu tin tức gì đó. Tớ không rõ lắm, nhưng nghe phong phanh là Giản Tự Thành đang điều tra chuyện xảy ra 14 năm trước."
Quý Bắc Xuyên nhíu mày: "14 năm trước?"
"Đúng vậy."
Người bạn tỏ ra băn khoăn: "Chuyện này kỳ quái thật, tớ nghe nói Giản Thời Ngọ không phải sinh ra ở bệnh viện này, sao chú ấy lại đến đây hỏi?"
Quý Bắc Xuyên im lặng, chuyện này thật sự kỳ quái, dù vốn không liên quan đến hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Bạn hắn tiếp tục: "Chẳng lẽ chú ấy có con riêng?"
Quý Bắc Xuyên cảm thấy bồn chồn, nói: "Cậu giúp tớ theo dõi kỹ, có gì báo tớ ngay."
"Được thôi."
......
Ngày hôm sau
Giản Thời Ngọ dậy sớm, thấy mẹ làm nhiều món ngon: bánh bao ướt, cháo thơm, còn có trái cây thập cẩm.
Cậu bếu cảm động: "Mẹ, có phải hôm qua cô giáo khen con, nên mẹ muốn thưởng cho con?"
Chân Mỹ Lệ từ bếp bước ra nói: "Con nghĩ gì thế, ăn chút đi, phần còn lại mẹ gói cho Thẩm Thành mang đi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Mẹ tỉnh táo đi, con mới là con của mẹ mà."
Mọi thứ đều khác so với kiếp trước. Hồi trung học vì Thẩm Thành ghét cậu, Chân Mỹ Lệ chưa từng gặp hắn. Lần đầu gặp là khi lên cao trung, lúc đó Thẩm Thành khác với bây giờ rất nhiều.
Hiện tại Thẩm Thành có khuôn mặt thanh tú, nhưng khi cao trung thì trổ nét, lạnh lùng hơn. Khi đó công ty gia đình cậu gặp nhiều vấn đề, bố mẹ cậu bận rộn không có thời gian lo cho con cái, nên mẹ cậu ít khi có gặp được Thẩm Thành.
Trước mắt cậu là một cô gái vẻ mặt thẹn thùng, cột tóc đuôi ngựa, đứng ngại ngùng: "Cậu là Giản Thời Ngọ phải không?"
Giản Thời Ngọ gật đầu.
Không thể nào, có cô gái tìm cậu, chẳng lẽ định tỏ tình? Không thể nào, làm gì có ai thích cậu béo thế này, chắc là đòi nợ, nhưng cậu có nợ ai đâu!
Cô gái cắn môi: "Chuyện của cậu, tớ đã nghe nói rồi."
Giản Thời Ngọ ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì?"
"Chuyện của cậu và Thẩm Thành!" Cô gái ngẩng đầu: "Mọi người nói thấy cậu và Thẩm Thành hôm qua ăn cơm cùng nhau, có thật không?"
"......"
Trường học này đúng là không có chuyện gì giấu được.
Trước kia Giản Thời Ngọ rất muốn thân thiết với Thẩm Thành, nhưng giờ cậu đã khát: "Đúng là thật."
Cô gái vừa định thay đổi sắc mặt thì nghe Giản Thời Ngọ nói tiếp: "Nhưng đừng hiểu lầm, tớ và cậu ấy không có gì, lúc đó tớ đói bụng, liền hỏi cậu ta mượn tiền ăn cơm."
Cô gái không tin: "Thẩm Thành sẽ cho cậu mượn tiền sao?"
"......"
Cô quá đa nghi rồi.
Giản Thời Ngọ bực mình: "Sao lại không, bạn học với nhau mà!"
Cô gái nhìn cậu, đột nhiên cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt quá!"
Nói rồi, cô lấy ra một bức thư và hộp cơm bằng pha lê, đưa cho Giản Thời Ngọ: "Nhờ cậu đưa cho Thẩm Thành giúp tớ nhé?"
"......"
Tôy biết mà.
Cách đó không xa ở cổng trường
Đúng giờ đi học, học sinh lục tục vào trường, Thẩm Thành vừa tới cổng thì gặp bạn học, Phương Vũ.
Phương Vũ chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Thẩm Thành gật đầu đáp lại.
Hai người cùng đi vào lớp, Phương Vũ nói: "Hôm qua diễn đàn trường sôi động lắm, nói cậu và Giản Thời Ngọ quan hệ tốt, còn ăn cơm cùng nhau, có thật không?"
Bình thường Thẩm Thành không quan tâm đến mấy lời đồn này.
Phương Vũ không mong có câu trả lời, nhưng lại nghe Thẩm Thành "Ừ" một tiếng: "Thật."
Wow
Phương Vũ mở to mắt, hồn bát quái bùng cháy, hỏi: "Quan hệ giữa 2 cậu tốt thật à?"
Thẩm Thành im lặng bước đi trên con đường nhỏ, không trả lời.
Hai người đi một đoạn, thấy xa xa có hai người đứng dưới bóng râm, là cậu béo và một cô gái lạ. Họ đứng không xa, cô gái đưa một bức thư và hộp cơm, trông rất thẹn thùng.
Thẩm Thành dừng bước.
Phương Vũ ngạc nhiên: "Wow......"
"Cậu nhìn thấy không, là Giản Thời Ngọ đó." Phương Vũ xúi giục: "Xem ra cậu ấy cũng được yêu thích lắm nha, có con gái tỏ tình, chúng ta đến chào hỏi cậu ấy không?"
Thẩm Thành nhìn Giản Thời Ngọ nhận hộp cơm, gương mặt sắc bén nheo lại, xung quanh tỏa ra khí lạnh, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc, rồi bước đi về lớp học.
Phương Vũ sửng sốt: "Không lại chào hỏi à?"
Thẩm Thành không quay đầu lại: "Không thân."
"...... Ừ."
Mười phút sau – Trong lớp học
Giản Thời Ngọ bước vào lớp, cuối cùng cũng thoát khỏi sự đeo bám của cô gái kia. Thật ra không phải cậu muốn giúp người ta mang đồ, mà là cô ấy đe dọa nếu cậu không giúp, cô sẽ tìm cậu mỗi ngày. Ai mà chịu nổi điều đó.
Vừa vào lớp, Giản Thời Ngọ nhìn về phía Thẩm Thành ngồi. Đúng như dự đoán, hắn đã đến và đang đọc sách, không nhìn cậu, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn có cảm giác không yên.
Giản Thời Ngọ từ từ bước tới chỗ Thẩm Thành ngồi, nhìn lướt qua Phương Vũ, người ngồi cùng bàn với Thẩm Thành. Phương Vũ cười và nhìn cậu với ánh mắt thương cảm, như muốn nói rằng cậu tự lo liệu đi.
Giản Thời Ngọ tiến đến gần Thẩm Thành, do dự không biết có nên đưa hộp cơm ra không. Thẩm Thành không hề ngẩng đầu lên.
Giản Thời Ngọ: "Cái này, tớ..."
Giản Thời Ngọ định nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Hiện tại cậu phải giúp người khác đưa đồ, nếu Thẩm Thành nhận thì cậu sẽ không biết như thế nào.
Cuối cùng, cậu quyết định lấy hộp cơm mẹ làm cho cậu ra và đặt trước mặt Thẩm Thành: "Cậu ăn sáng không?"
Thẩm Thành tay đang cầm bút dừng lại, hắn liếc nhìn hộp cơm, nhớ lại cảnh dưới tàng cây. Hắn hiểu ra ngay, Giản Thời Ngọ gan to thật, dám lấy đồ người khác tặng đưa cho hắn.
Hắn viết mạnh tay để lại vết mực rõ ràng trên giấy, không ngẩng đầu: "Tớ ăn rồi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "À..."
Thẩm Thành mắt trầm xuống, không nhìn cậu. Cậu đứng đó, cảm thấy xấu hổ, vì theo cậu biết, Thẩm Thành không có thói quen ăn sáng. Trước đây, hắn cũng không bao giờ ăn đồ cậu mang, nhưng gần đây quan hệ giữa hai người có vẻ cải thiện, hoá ra chỉ là ảo giác.
Cậu nói: "Vậy để tớ mang về."
Cậu định lấy lại hộp cơm thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thẩm Thành. Hắn ngẩng đầu: "Mẹ cậu làm."
Giản Thời Ngọ hơi tủi thân: "Chứ còn ai vào đây?"
Thẩm Thành thay đổi sắc mặt nhanh chóng, duỗi tay: "Đưa đây cho tớ."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Cậu không phải ăn rồi sao?"
Bên cạnh, Phương Vũ cười lớn: "Chắc không ăn no đâu."
Thẩm Thành lườm một cái.
Phương Vũ bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thành làm im bặt. Đợi Giản Thời Ngọ đi rồi, mới thò qua: "Mẹ cậu ấy nấu ăn ngon lắm, chia cho tớ ít đi."
Thẩm Thành mở hộp cơm: "Cậu không đói."
"Đừng đùa!" Phương Vũ bất mãn: "Cậu bảo đã ăn rồi mà."
"Cậu mới nói đấy thôi." Thẩm Thành tiếp tục ăn: "Tớ chưa no."
"..."
Phương Vũ thầm nghĩ Thẩm Thành đúng là nhỏ nhen, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi thấy hắn tâm tư rất sâu. Tiểu béo như vậy chắc chắn không đấu lại hắn, đúng là đáng tiếc.
___
Buổi chiều, trong tiệm mạt chược
Trời đổ mưa to, tiệm mạt chược bị màn mưa che phủ, chỉ còn tiếng mưa rơi rào rào.
Một người nói với Cao Xán: "Tôi không chơi nữa, vợ bảo về đón con."
Cao Xán không kiên nhẫn xua tay.
Người kia nói: "Cô vẫn còn chơi à? Không đi đón Thẩm Thành sao?"
Cao Xán cười khẩy: "Thằng nhóc đó đâu có yếu đuối thế, cũng chẳng chết được, coi như rèn luyện."
"..."
Người kia không biết nói gì thêm.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, người kia ra ngoài một lúc rồi quay lại: "Này, có người què chân nói là chồng cô, ra xem đi."
Cao Xán không kiên nhẫn quay lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới mưa, chân què, ăn mặc rách rưới. Trong phòng có người cười khẩy, mọi người cũng cười theo.
"Có phải chồng cô không đấy?"
"Trời mưa lớn thế mà vẫn ra ngoài."
"Cao Xán, ra mà xem đi!"
Nghe những lời châm chọc, Cao Xán giận dữ đẩy cửa bước ra.
Thẩm Đại Sơn mặc quần áo mỏng manh, ho sặc sụa vài tiếng, nói: "Em đã ở đây ba ngày rồi, chủ nhà vừa đến đòi tiền thuê nhà, có phải em lấy tiền của tôi không?"
Cao Xán không kiên nhẫn: "Tiền gì, tôi không biết."
"Em điên rồi sao? Đó là tiền thuê nhà của chúng ta." Thẩm Đại Sơn giận dữ: "Chẳng lẽ em muốn cả nhà chúng ta ra đường? Anh có thể ngủ dưới cầu, nhưng Thẩm Thành vẫn đang đi học, em muốn nó làm sao đây? Em phải trả lại tiền."
Đứng trong mưa, Cao Xán mắt đỏ ngầu, lưng ướt đẫm, không còn giấu diếm: "Tiền tôi đã đem đi trả nợ hết rồi, không còn nữa."
Thẩm Đại Sơn mở to mắt: "Không còn?"
"Em điên rồi!"
Thẩm Đại Sơn giận dữ đến nỗi tay cầm dù run rẩy, tát cô một cái.
Cao Xán không tin nổi, cũng giận dữ: "Anh dám đánh tôi? Là do ông không có bản lĩnh, không có tiền trả tiền thuê nhà thì đánh tôi. Tôi gả cho ông, một người què, là tôi đen đủi tám kiếp. Phải, tôi điên rồi, tôi không muốn về nhà nữa, nhìn thấy ông là tôi phiền, nhìn thấy con ông tôi lại càng phiền!"
Thẩm Đại Sơn run rẩy: "Cao Xán..."
Cao Xán cười châm chọc: "À phải, Thẩm Thành không phải con ông, ông không có con."
"Ầm"
Bầu trời vang lên một tiếng sấm, thế giới bị mưa nuốt chửng, khiến những người trong mưa lạnh run. Mắt Thẩm Đại Sơn đỏ ngầu, ông như bị cắn một nhát, nói: "Năm đó, nếu không phải em đổi con, nó đã..."
Cao Xán mắt sắc lạnh: "Nếu không phải tôi, Quý Bắc Xuyên đã chết từ lâu. Anh bị tai nạn què chân, gia đình hết tiền. Tôi mang thai không có dinh dưỡng, không có sữa. Thằng bé sinh ra đã yếu, không có tiền chữa trị, không có thức ăn. Nếu không phải tôi nhanh trí, nó đã chết từ lâu, nghèo mà chết, đói mà chết, bị ông hại chết!"
Mưa to, cô không bung dù, mặt đầy nước mưa, đỏ bừng mắt, không biết là nước mắt hay mưa.
"Đừng nghĩ tôi không biết ông lái xe ra ngoài làm gì năm đó, không phải tìm phụ nữ sao?" Cao Xán giọng nghẹn ngào, không chớp mắt nhìn Thẩm Đại Sơn, từng từ từng chữ: "Tôi hận anh, anh huỷ hoại đời tôi."