Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 33



Chân Mỹ Lệ che miệng cười: "Con còn muốn tìm người nâng đỡ sao? Con là đàn ông mà, sau này còn phải cưới vợ, làm sao mà lại phải trở thành kẻ nương tựa vào người khác chứ?"

Giản Thời Ngọ gãi đầu: "Con còn lo cho mình chưa xong, làm sao mà chăm sóc tốt cho người khác được. Thôi thì con không làm khổ ai nữa."

Chân Mỹ Lệ cười hóm hỉnh: "Hay là con tìm một người chồng có thể chăm sóc mình cũng được chứ nhỉ?"

Chân Mỹ Lệ như nhìn thấu tâm tư của cậu: "Thẩm Thành thì sao, thằng bé đấy rất đáng tin, lại biết quan tâm. Có điều chỉ phải lo mỗi chuyện là..."

Giản Thời Ngọ ngẩng mặt: "Là chuyện gì?"

Chân Mỹ Lệ trêu chọc: "Hay để mẹ giúp con hỏi xem, rồi đính hôn với Thẩm Thành luôn nhé?"

!!

Giản Thời Ngọ giật mình!

Những ký ức của kiếp trước liền ùa về trong đầu, cậu hoảng sợ đến toát mồ hôi trán, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng đùa thế chứ. Đính hôn với Thẩm Thành sao? Mẹ muốn con chết sớm à?"

Chân Mỹ Lệ cũng chỉ là nửa đùa nửa thật, không ngờ rằng Giản Thời Ngọ lại phản ứng mạnh như vậy, cứ như thể Thẩm Thành là gì đó cực kỳ đáng sợ.

Giản Thời Ngọ vội nói tiếp: "Thật đấy, mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

Cậu nghĩ rất nhiều. Trong đời này, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cậu tin rằng có những điều không thể thay đổi được.

Trong kiếp trước, sau khi chết ngoài ý muốn, cậu phát hiện thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết, trong đó Thẩm Thành là nam chính, còn cậu chỉ là nhân vật phản diện, làm nền cho sự phát triển của cốt truyện.

Khi đó, linh hồn của cậu còn ngây thơ, mờ mịt, chỉ có thể hiểu được một vài điều cơ bản.

Linh hồn khác còn nói với cậu rằng, số phận của mỗi người đã được định trước.

Trong một thế giới, sẽ luôn có hai người được gọi là "con cưng của số phận," một là nhân vật chính, người kia là bạn đời định mệnh của nhân vật chính. Những người khác đều là những nhân vật phụ, được tạo ra để giúp nhân vật chính phát triển, và nếu ai đó có ý định chống lại nhân vật chính, sẽ phải nhận kết cục đau đớn.

Họ còn nhắc cậu rằng: "Một nhân vật phụ khôn ngoan thì nên tránh tiếp xúc với nhân vật chính, nếu không thể tránh được, thì cũng không nên đối đầu hay cố gắng chia rẽ, làm hại nhân vật chính, đó là điều cấm kỵ."

Đáng tiếc, kiếp trước, Giản Thời Ngọ đã phạm hết tất cả các điều cấm kỵ đó.

Giọng của Chân Mỹ Lệ vang lên bên cạnh: "Con không thích Thẩm Thành à?"

Giản Thời Ngọ hoàn hồn, lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng đáp: "Không phải là không thích, cậu ấy là người tốt, nhưng chúng con chỉ là bạn bè..."

Nói xong, cậu như thể đang nói cho Chân Mỹ Lệ nghe, cũng như tự nhắc nhở chính mình: "Chỉ có thể là bạn bè thôi."

Cậu lo rằng Chân Mỹ Lệ sẽ không hiểu được, nhưng mẹ cậu chỉ mỉm cười: "Vậy thì cứ làm bạn trước đi. Nếu có duyên thì sẽ đến với nhau, không thì cũng là một điều tốt. Con cứ làm điều mà con thấy vui là được."

Giản Thời Ngọ chỉ hiểu được phần nào.

Chân Mỹ Lệ vuốt đầu cậu: "Sau này lớn lên con sẽ hiểu thôi."

Giản Thời Ngọ nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng nở nụ cười. Cậu bây giờ không còn sợ Thẩm Thành nhiều như trước.

Nếu không thể làm vợ chồng thì làm bạn cũng tốt.

Đã từng trải qua sinh tử, cậu nhận ra tình yêu không phải là tất cả. Việc từ bỏ một tình cảm không phải là điều dễ dàng, nhưng trên đời này có biết bao nhiêu người cũng yêu mà không đến được với nhau, cậu không phải là ngoại lệ.

Nếu đã không thể thay đổi số phận, thì cứ để tình cảm này trôi qua, làm bạn với nhau cũng chẳng phải là điều tồi tệ.

____

Tại trang viên nhà họ Quý.

Hôm nay là dịp mừng thọ 70 tuổi của bà lão, trang viên rực rỡ ánh đèn, các gia đình quý tộc khắp nơi đến chúc mừng. Bên ngoài con đường trang viên là hàng loạt những chiếc siêu xe đắt tiền, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của sự giàu sang.

Khi bước vào trong trang viên, lập tức cảm nhận được ngay sự xa hoa của nhà họ Quý. Trong khu vườn là những bàn tiệc tinh tế, trên đó là những món ăn ngon cùng rượu vang đỏ. Đám người hầu đi lại phục vụ, rõ ràng đang là mùa hè nhưng trong khu vườn lại không thấy bất kì con côn trùng nào.

Đến gần cổng chính là có thể thấy được chủ của buổi tiệc hôm nay.

Bà lão hôm nay trông rất phấn khởi, mặc chiếc sườn xám đỏ thêu vân hạc sang trọng, trên cổ là chiếc vòng ngọc trai sáng lấp lánh, giá trị không hề nhỏ.

Đứng bên cạnh bà là Thẩm Thành, một trong những chủ nhân của buổi tiệc tối nay. Đây là lần đầu tiên trong đời này Giản Thời Ngọ nhìn thấy Thẩm Thành mặc bộ trang phục lịch lãm như thế.

Chân Mỹ Lệ thốt lên: "Đúng là một thằng nhóc đầy phong độ."

Giản Thời Ngọ gật đầu đồng tình. Bình thường Thẩm Thành chỉ mặc đồng phục học sinh và áo sơ mi trắng đơn giản, trông như anh trai nhà bên, dù vậy vẫn rất cuốn hút. Nhưng hôm nay, khi khoác lên mình bộ vest lịch lãm, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt cậu ấy toát lên vẻ tự tin, thanh thoát, như thể vốn dĩ là con cháu của một gia đình quyền quý.

Cũng có không ít khách khứa đi ngang qua, thầm thì với nhau:

"Không phải là cậu thiếu gia nhà họ Quý này được nuôi ở bên ngoài sao?"

"Không ngờ trước đây gia cảnh của cậu ấy lại khó khăn như thế."

"So với đứa nhỏ trước đây, cậu ta trông có khí chất hơn hẳn, giống tiểu thiếu gia hơn."

"Đẹp trai thật, đúng là con của Thẩm Ấu Đình."

Nghe mọi người bàn tán như vậy, Giản Thời Ngọ có chút vui vẻ, cảm thấy có chút tự hào vô danh, như thể người ta khen Thẩm Thành cũng là khen cậu vậy.

Chân Mỹ Lệ thấp giọng nhắc: "Một lát nữa khi gặp bà lão, nhớ phải lễ phép đấy."

Giản Thời Ngọ vừa nghe đã biết người này không phải là người hiền lành: "Con biết rồi ạ."

Cậu cùng mẹ đi đến gần, lão thái thái vừa mới tiễn xong một nhóm khách, khi thấy Chân Mỹ Lệ, ánh mắt bà ta thay đổi một chút nhưng rồi nhanh chóng trở lại như thường. Bà mỉm cười nói: "Cháu Chân, đến rồi sao."

Chân Mỹ Lệ cúi đầu chào: "Chào bà, bà vẫn khỏe mạnh như xưa."

"Đừng có trêu chọc ta." Lão thái thái nhìn sang Giản Thời Ngọ: "Ồ, đây là con trai của cháu sao? Trông thật có phúc khí!"

"..."

Giản Thời Ngọ giật giật khóe miệng, chỉ là béo thôi mà, sao lại nói mát thế.

Chân Mỹ Lệ mỉm cười: "Khiến bà chê cười rồi."

"Không có đâu." Lão thái thái giới thiệu: "Đây là Thẩm Thành, đứa con mới được Thẩm Viễn Sinh nhận về. Cậu ấy cũng gần bằng tuổi con đấy, các cháu có thể làm quen với nhau."

Chân Mỹ Lệ khẽ nhíu mày khi nghe lão thái thái giới thiệu Thẩm Thành bằng tên riêng, thậm chí còn không gọi là cháu mình. Dường như trong ngày đại thọ này, bà ta cố ý để đứa cháu này phải chịu ấm ức?

Giản Thời Ngọ nhìn về phía Thẩm Thành, nở nụ cười thân thiện: "Lớp trưởng, chào buổi tối!"

(tui không biết sao nãy kêu dậy sớm xong giờ thành buổi tối rồi)

Thẩm Thành vốn dĩ giữ một tâm thế lạnh nhạt, bàng quang, nhưng khi thấy cậu, ánh mắt hắn dường như ấm áp hơn: "Chào buổi tối."

Giản Thời Ngọ mỉm cười: "Cùng vào trong đi?"

Thẩm Thành còn chưa kịp trả lời, lão thái thái đã lên tiếng: "Hóa ra hai cháu biết nhau rồi à? Nhưng hôm nay Thẩm Thành không thể cùng cháu vào trong đâu, cậu ấy phải ở đây cùng ta tiếp khách."

Giản Thời Ngọ ngơ ngác, đôi mắt mở to, tròn xoe, ngây thơ như không hiểu chuyện gì: "Ơ, tại sao vậy?"

Không ai nhận ra rằng cậu cố tình hỏi, chỉ như thật sự không hiểu nên muốn hỏi.

Lão thái thái có chút lúng túng nhìn Chân Mỹ Lệ, dường như muốn kêu cô dạy bảo lại con mình. Nhưng Chân Mỹ Lệ lại tránh ánh mắt đó đi, giả vờ như không thấy.

Trong lúc đó, khách khứa vẫn tiếp tục đến, khiến lão thái thái không còn cách nào khác, đành phải nói: "Vì Thẩm Thành là cháu nội của ta, ta là bà của cậu ấy."

Giản Thời Ngọ như chợt hiểu ra: "À, thì ra là vậy!"

Rồi cậu cười tươi với lão thái thái: "Vừa rồi bà chưa nói rằng bà là bà của lớp trưởng, nên con hiểu lầm. Bà đừng giận nhé."

Lão thái thái trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền từ: "Không có gì, bà không giận đâu."

Lúc này, Chân Mỹ Lệ mới dắt Giản Thời Ngọ vào trong.

Bên trong rất náo nhiệt, khách khứa đi lại tấp nập. Gia đình Giản Thời Ngọ cũng làm kinh doanh, đây không chỉ là một buổi tiệc sinh nhật, mà còn là nơi giao lưu, trao đổi mối quan hệ và tài nguyên. Mặc dù chỉ mang tính hình thức, nhưng không thể bỏ qua.

Giản baba hỏi cậu: "Ba mẹ phải đi chào hỏi một vài người, con có muốn đi cùng không?"

Giản Thời Ngọ lắc đầu: "Con không đi đâu, con tự đi kiếm đồ ăn rồi tìm Hầu Tử chơi, sẽ không đi lung tung. Ba mẹ cứ đi đi."

Chân Mỹ Lệ chỉ vào túi xách: "Điện thoại để mở nhé, khi nào mẹ gọi thì phải về ngay."

Giản Thời Ngọ lễ phép cúi đầu: "Vâng, thưa mẹ!"

Chân Mỹ Lệ cười, xua tay cho cậu đi.

Giản Thời Ngọ đi dạo một vòng cuối cùng cũng tìm thấy Hầu Tử. Không chỉ gặp được cậu ấy, cậu còn thấy Quý Bắc Xuyên và Thẩm Đại Sơn đứng cách đó không xa.

Quý Bắc Xuyên đứng cạnh lão thái thái, trông rất thân mật, như thể hắn mới là cháu ruột của bà ta.

Hầu Tử thì thầm: "Làm vậy thì được gì chứ, ai mà không biết hắn là Thái tử giả chứ."

Giản Thời Ngọ cười cười: "Dù sao thì cũng không phải là việc của chúng ta."

Lúc này, người hầu bưng khay đồ uống đi qua. Hầu Tử cầm lấy một ly rượu trái cây, còn Giản Thời Ngọ thì không lấy, mà nhẹ nhàng hỏi: "Chị ơi, em hỏi một chút, khách khứa đến lúc nào vậy?"

Người hầu ngạc nhiên, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Khoảng 6 giờ hơn."

Giản Thời Ngọ nói: "Vậy lão thái thái và Thẩm Thành vẫn luôn ở đó sao?"

Người hầu gật đầu: "Đúng vậy."

Cậu than thầm: "Chắc họ đói lắm rồi!"

Hầu Tử cũng cảm thán: "bà lão thật khỏe, đã quá giờ ăn rồi mà vẫn chịu được."

Giản Thời Ngọ nhìn về phía bàn tiệc, bước đến để tìm đồ ăn. Hầu Tử tưởng cậu định mang đồ ăn cho Thẩm Thành, khuyên nhủ: "Đừng phí công, vẫn còn khách thì Thẩm Thành chưa được phép rời khỏi đó. Hơn nữa, sau đó cậu ấy còn phải chăm sóc lão thái thái về nghỉ ngơi nữa, làm gì có thời gian ăn."

Giản Thời Ngọ cười: "Tớ biết mà!"

Sau khi dạo qua khu đồ ngọt, cuối cùng cậu cũng tìm được thứ mình muốn. Cậu giấu đồ ăn vào túi, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa. Khi thấy lão thái thái đang mải trò chuyện với khách, cậu lén đi tới phía sau tượng sư tử, khẽ gọi: "Lớp trưởng."

Trong đêm tối yên ắng, đèn đuốc trong trang viên sáng trưng, cậu bé với đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ ra hiệu cho Thẩm Thành: "Cậu lại đây chút."

Thẩm Thành bước đến gần.

Một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp đặt một thanh chocolate vào tay Thẩm Thành và nói nhỏ: "Nếu đói thì cậu trộm ăn một miếng đi."

Giữa tiếng ồn ào của đám đông, Thẩm Thành nhìn vào ánh mắt của Giản Thời Ngọ. Hắn muốn nói rằng mình không đói, nhưng Giản Thời Ngọ đã nhanh chóng nhắc nhở hắn với sự quan tâm: "Cậu ăn từ từ, đừng để ai phát hiện."

Thẩm Thành nắm chặt thanh chocolate trong tay rồi nói: "Vào trong đợi tớ."

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên chớp mắt, định hỏi thêm nhưng thấy lão thái thái đã kết thúc cuộc trò chuyện với khách, Thẩm Thành cũng quay đi không nói gì thêm. Cậu đành nuốt thắc mắc xuống.

Thẩm Thành bảo cậu đợi, nhưng không nói đợi ở đâu và bao lâu, Giản Thời Ngọ không dám đi lung tung, chỉ đi loanh quanh trong sảnh chính. Cậu với Quý Bắc Xuyên dường như có duyên với nhau, đi đến đâu cũng gặp hắn.

Mọi lần gặp nhau, Quý Bắc Xuyên thường lao vào châm chọc mỉa mai cậu, nhưng hôm nay, hắn lại im lặng, không thèm để ý đến cậu.

Giản Thời Ngọ nhíu mày: "Cậu ta hôm nay kỳ lạ thật..."

Không chỉ cậu cảm thấy kỳ lạ, mà ngay cả Thẩm Đại Sơn, người đi cùng Quý Bắc Xuyên hôm nay cũng nhận thấy điều đó. Ông hỏi: "Bắc Xuyên, con làm sao vậy?"

Quý Bắc Xuyên tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đừng đi theo tôi nữa!"

Thẩm Đại Sơn cũng được mời đến, trong thư mời ghi rõ mời hai người, nên ông không thể không tới.

Nhưng ở đây không ai quen ông, ông cũng không biết đi đâu, đành phải theo Quý Bắc Xuyên. Tuy nhiên, do chân có tật, ông không thể nào theo kịp bước chân nhanh nhẹn của Quý Bắc Xuyên, lại còn bị hắn ghét bỏ, khiến ông rơi vào tình cảnh khó xử: "Bắc Xuyên, ba không đi theo con thì đi đâu?"

Quý Bắc Xuyên sốt ruột muốn đi làm việc khác: "Ở đâu mà chẳng có chỗ ngồi, ba thích đi đâu thì đi, không thì ra ngoài hóng gió, ăn gì đó đi."

Thẩm Đại Sơn gật đầu: "Vậy ba đi ăn gì đó, con đừng đi xa quá nhé."

Thẩm Đại Sơn còn định nói thêm gì đó, nhưng Quý Bắc Xuyên đã quay lưng bước đi. Ông đứng đó, lòng chùng xuống, cảm giác đau âm ỉ trong ngực. Trong khoảnh khắc đó, ông chợt nhớ đến Thẩm Thành - đứa trẻ lạnh lùng ấy dù chưa bao giờ tỏ ra thân thiện nhưng cũng chưa bao giờ nổi nóng với ông, thậm chí còn chăm sóc ông khi ông ốm đau.

Vậy mà ông đã không trân trọng đứa trẻ ấy.

Khi xưa, đứa trẻ tốt bụng đó ông không biết quý trọng. Giờ đây, đến con ruột cũng bỏ mặc ông như đôi giày cũ. Phải chăng đây chính là báo ứng?

____

Quý Bắc Xuyên đi nhanh ra phía sau cửa, vẻ mặt lạnh lùng, tuy nhiên nhìn kĩ lại có chút căng thẳng.

Quý Bắc Xuyên gặp dì Lý. Dì Lý dặn dò hắn:

"Phòng của lão thái thái có gắn camera, không thể vào đổi thuốc được, vì vậy cậu chỉ có thể làm đổ thuốc, để họ phải thay thuốc mới. Hôm nay bác sĩ gia đình phụ trách việc chăm sóc khách khứa, nên sẽ không ở phòng thuốc. Có khả năng người hầu của lão thái thái sẽ được giao nhiệm vụ đi lấy thuốc."

Quý Bắc Xuyên gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Phòng thuốc cũng có camera, nên không thể hành động ở đó. Cậu phải tìm cơ hội trên đường đi để tráo thuốc. Hiểu chưa?"

Quý Bắc Xuyên đáp: "Hiểu rồi!"

Thật ra, hắn cũng lo lắng kế hoạch có thể bị lộ, nhưng dì Lý đã nói, đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu không hành động, có lẽ hắn sẽ không bao giờ quay lại Quý gia được nữa, hắn không còn cách nào khác!

Bên ngoài, buổi tiệc vẫn đang diễn ra. Lão thái thái tiếp khách trong thời gian dài, có phần mệt mỏi. Bà nhìn sang Thẩm Thành, nghĩ rằng thằng bé này sẽ phàn nàn, khó chịu khi phải đứng lâu như vậy, như thế bà mới có cớ nhắc nhở vài câu. Nhưng không ngờ, Thẩm Thành đứng im lặng ở đó, điều này khiến bà có chút ngạc nhiên:

"Không mệt sao?"

Thẩm Thành trả lời: "Không mệt."

"Hừ." Lão thái thái nghĩ rằng hắn đang cố chịu đựng, vừa định nói thêm vài câu thì có tiếng kinh hô từ trong phòng.

Cửa mở ra, Quý Bắc Xuyên xuất hiện với vẻ mặt hoảng hốt, trước mặt hắn là một vũng nước. Hắn chạy nhanh đến chỗ lão thái thái, giọng điệu làm nũng:

"Bà nội, thật xin lỗi, cháu ở phòng của bà đợi bà, không cẩn thận làm đổ cốc nước, ướt cả thuốc của bà rồi. Cháu xin lỗi."

Lão thái thái có hơi bực mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hối lỗi của hắn, bà không nổi giận. Tuy nhiên, Thẩm Thành thì nhíu mày:

"Thuốc đặt trên bàn trà, cậu ngồi ở ghế sofa sao lại làm đổ nước xa đến thế?"

Quý Bắc Xuyên khựng lại. Đúng như dì Lý nói, Thẩm Thành là người rất khó đối phó. Hắn vội vàng phản bác:

"Là tôi vô tình đụng trúng. Ý cậu là gì chứ?"

Thẩm Thành híp mắt nhìn hắn.

Lão thái thái thở dài, ngồi xuống và nói với giọng thiên vị: "Thẩm Thành, không cần suy nghĩ quá nhiều. Hãy rộng lòng một chút. Ta tin rằng thằng bé không cố ý. Chỉ có mấy viên thuốc thôi mà, cậu ta cố ý làm ướt thì có được lợi lộc gì đâu? Đi lấy thuốc mới là xong."

Quý Bắc Xuyên thân mật kéo tay bà: "Bà nội là người tốt nhất trong lòng cháu"

Thẩm Thành đứng đó, tỏa ra khí lạnh. Nếu không phải vì hôm nay Quý Viễn Sinh dặn hắn phải chăm sóc lão thái thái, hắn đã quay lưng bỏ đi, mặc kệ mọi chuyện.

Một người hầu đứng bên cạnh nói: "Bác sĩ không có ở đây, để tôi đi lấy thuốc mới cho bà."

Lão thái thái vẫy tay: "Được, đi đi."

Quý Bắc Xuyên thầm vui mừng vì kế hoạch diễn ra suôn sẻ, nhưng không ngờ Thẩm Thành lại lên tiếng: "Để tôi đi đi."

Quý Bắc Xuyên cười cứng đờ. Nếu Thẩm Thành đi, hắn làm sao có cơ hội tráo thuốc?

Hắn vội vàng phản đối: "Không được, cậu không thể đi!"

Trong phòng bỗng dưng im lặng trong một thoáng, mọi người đều quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò xen lẫn một chút đánh giá.

Quý Bắc Xuyên chợt nhận ra mình đã quá kích động, vội vàng giải thích: "Ý... ý tôi là, để tôi đi thì hơn. Là do tôi làm đổ, tôi phải tự đi lấy thuốc mới phải."

Lão thái thái cười: "Không sao, để Thẩm Thành đi đi. Con ở lại đây với bà nội là được."

Trong lòng Quý Bắc Xuyên cảm thấy rất lo lắng.

Thẩm Thành rất hài lòng với sắp xếp này, hắn chẳng muốn đứng đây mà đối mặt với hai người này. Việc đi lấy thuốc tuy chỉ là một việc vặt, nhưng còn dễ chịu hơn nhiều so với việc đứng đây. Hắn không có chút phản đối nào, xoay người đi thẳng.

Thấy Thẩm Thành đã đi, Quý Bắc Xuyên càng thêm khó chịu. Hắn vội vàng đứng dậy, quay sang nói với lão thái thái: "Bà nội, chắc bà đói rồi, để cháu đi xuống bếp lấy chút đồ ăn cho bà nhé."

Lão thái thái từ chối: "Việc này để A Nhã đi là được."

A Nhã là người hầu thường chăm sóc lão thái thái.

Nhưng Quý Bắc Xuyên vẫn cố gắng: "Để cháu đi, cháu vừa làm ướt thuốc của bà, coi như chuộc lỗi đi. Nếu không, đêm nay cháu sẽ không ngủ yên đâu."

Nghe hắn nói vậy, lão thái thái đành đồng ý: "Vậy đi nhanh rồi về ngay nhé."

Quý Bắc Xuyên vội vàng rời đi, trong lòng liên tục cảm thấy bất an, hắn biết rằng việc tráo thuốc từ tay người hầu dễ hơn nhiều so với Thẩm Thành. Khi xuống lầu, hắn nhanh chóng lấy một mâm đồ ăn và chờ đợi ở ngay đường Thẩm Thành phải đi qua. Thấy bóng dáng Thẩm Thành tiến lại từ xa, hắn run tay, làm đổ hết đồ ăn xuống đất: "Ôi!"

Thẩm Thành chậm rãi tiến lại gần.

Quý Bắc Xuyên đáng thương, vừa nhặt đồ vừa nói với Thẩm Thành: "Lớp trưởng ơi, giúp tôi một chút, đồ ăn đổ hết rồi."

Thẩm Thành nhìn xuống từ trên cao, mặt lạnh tanh, không có chút dao động nào. Hắn nhấc chân định bước qua, không để ý gì đến lời cầu xin của Quý Bắc Xuyên, vô cùng lạnh lùng.

Quý Bắc Xuyên cắn răng. Nếu để Thẩm Thành đi, kế hoạch của hắn sẽ tan thành mây khói. Hắn hít một hơi sâu, nửa ngồi xuống và giữ chặt chân Thẩm Thành: "Lớp trưởng, cậu ghét tôi đến vậy sao? Trước đây là tôi sai, tôi xin lỗi. Cậu giúp tôi nhặt đồ ăn được không? Tôi vừa vấp chân, giờ đau lắm."

Thẩm Thành liếc nhìn hắn, như đang đánh giá.

Quý Bắc Xuyên cố tình rơi vài giọt nước mắt.

Cuối cùng, Thẩm Thành chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu nhặt đồ ăn trên đất lên. Khi hắn quay lưng lại, Quý Bắc Xuyên nhìn thấy lọ thuốc trong túi áo Thẩm Thành. Thừa lúc Thẩm Thành không chú ý, hắn lặng lẽ đưa tay ra...

"A!"

Tay của Quý Bắc Xuyên bị chặn lại, Thẩm Thành quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Bàn tay Thẩm Thành nắm chặt lấy tay của Quý Bắc Xuyên, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương hắn. Hắn nói: "Cậu định làm gì?"

Quý Bắc Xuyên đau đớn, nước mắt chực trào: "Đau, đau quá, cậu làm gì vậy?"

Thẩm Thành nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu muốn lấy thuốc à?"

Quý Bắc Xuyên hoảng hốt, ánh mắt lảng tránh: "Không... không có... tôi chỉ..."

Ngay sau đó, Thẩm Thành đè hắn xuống dễ dàng như ăn bánh. Hắn lục túi Quý Bắc Xuyên và lấy ra một lọ thuốc giống hệt lọ thuốc trong túi hắn. Khi lọ thuốc bị lấy ra, Quý Bắc Xuyên cảm thấy cả người mình lạnh toát.

Ánh mắt Thẩm Thành càng lúc càng lạnh, hắn nhìn thẳng vào Quý Bắc Xuyên: "Cậu định tráo thuốc của bà cụ?"

Quý Bắc Xuyên chột dạ, lúng túng: "Không phải... không phải tôi..."

Lửa giận dần dần bùng lên trong lòng Thẩm Thành. Hắn đứng dậy, nhấc chân đá một phát khiến Quý Bắc Xuyên đau đớn và cuộn tròn người lại.

"Cậu định hại tôi, hay cậu nghĩ bà đối xử với cậu không tốt?" Thẩm Thành ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Quý Bắc Xuyên, giọng nói lạnh lẽo: "Quý Bắc Xuyên, cậu có vấn đề gì trong đầu không?"

"Tôi không muốn hại bà nội..."

Quý Bắc Xuyên nhìn Thẩm Thành với ánh mắt sợ hãi. Người đứng trước mặt hắn giờ đây như đã biến thành một kẻ khác, âm trầm đáng sợ như Diêm La địa ngục.

Đối diện với ánh mắt lạnh băng đó, toàn thân hắn run rẩy, chính hắn cũng thấy sợ hãi việc mình đã làm: "Tôi chỉ muốn tạo chút cảm động, để bà nội thương hại, cho tôi trở về mà thôi."

Không gian rơi vào im lặng trong giây lát.

Sau đó, Thẩm Thành híp mắt, tiến tới, nhấc tóc Quý Bắc Xuyên lên, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Nếu tôi nhớ không nhầm, bà cụ đã cho cậu và Thẩm Đại Sơn một căn nhà ở bên ngoài, cho cậu ăn, cho cậu ở. Thế mà cậu vẫn không thấy đủ sao?"

Ánh mắt của Thẩm Thành nhìn Quý Bắc Xuyên như nhìn rác rưởi, khiến Quý Bắc Xuyên không kìm được nước mắt.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc liều mình nói ra: "Làm sao có thể so với nhà họ Quý được chứ? Tôi vốn dĩ là thiếu gia của nhà họ Quý, chỉ cần tôi lớn lên thì tài sản của nhà họ Quý sẽ thuộc về tôi. Nhưng bây giờ thì sao? Bà nội có thương tôi đến mấy, thì sau khi bà qua đời tôi cũng không được chia gia tài. Tôi nhất định phải quay về, đây là chuyện không còn cách nào khác... tôi..."

"Bốp!"

Một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Quý Bắc Xuyên, gương mặt hắn lập tức sưng phồng lên như đầu heo.

Thẩm Thành mặt mày đầy vẻ căm phẫn, hắn kéo Quý Bắc Xuyên qua, ấn đầu hắn xuống như muốn ép hắn quỳ xuống: "Ai bày ra cái ý tưởng này cho cậu?"

Quý Bắc Xuyên đau đớn đến mơ hồ: "Không ai cả."

Khi Thẩm Thành định nói thêm, từ cuối hành lang truyền đến một âm thanh nhỏ. Hắn ngước mắt lên, liền thấy một đứa trẻ mập mạp đứng đờ đẫn ở đó.

Rõ ràng, đứa trẻ mập đã bị dọa choáng váng.

Nhìn Quý Bắc Xuyên đang rên rỉ dưới đất, nghe những tiếng kêu thảm thiết, rồi nhìn lại Thẩm Thành trước mặt, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh hiền lành thường ngày, nhóc mập bị dọa đến run rẩy. Cả người cậu run rẩy, không chỉ sợ Thẩm Thành mà còn sợ chính mình, hoặc là sợ ai đó qua Thẩm Thành.

Ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Thành dừng lại động tác. Hắn không biết Giản Thời Ngọ đã đứng đó bao lâu, và đã thấy được bao nhiêu.

Thực ra hắn không sợ bị ai nhìn thấy, bởi hắn chưa từng là người tốt, không phải là cậu học trò gương mẫu trong mắt Giản Thời Ngọ. Từ nhỏ, hoàn cảnh sống đã làm cho hắn trở nên tàn nhẫn, khó lường.

Đây mới là bản chất thật của hắn.

Nhưng khi nhìn thấy sự sợ hãi và kháng cự trên gương mặt trắng bệch của Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành cảm thấy có chút châm chọc. Trước đây, Giản Thời Ngọ luôn mỉm cười với hắn, dịu dàng nói: "Tớ thích nhất là lớp trưởng đấy."

Nhưng bây giờ, Thẩm Thành chỉ nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cậu.

Thẩm Thành nhếch môi, nở một nụ cười tự giễu. Xem ra, tình cảm của Giản Thời Ngọ cũng chỉ đến thế thôi. Cuối cùng cậu ấy cũng thấy được bản chất của hắn, có lẽ từ giờ sẽ không còn đến gần hắn nữa.

Nhưng rồi, chỉ trong vài giây suy nghĩ miên man của Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ đột nhiên chạy nhanh tới.

Đứa trẻ múp míp chạy đến như một cơn gió, nhào tới nắm chặt lấy tay Thẩm Thành, vừa thở hổn hển vừa vội vàng nói: "Sao cậu có thể đánh người ở đây được chứ?"

Thẩm Thành lạnh lùng đáp: "Tại sao không thể?"

"Đương nhiên là không được rồi."

Thẩm Thành cảm thấy lòng mình dần dần trùng xuống, hắn định rút tay ra, thì nghe thấy nhóc bếu trắng tròn (của hắn) nhanh chóng nói: "Cậu không thấy cầu thang bộ ở đằng kia sao? Kéo hắn vào trong đó rồi hẵng đánh, lỡ bị ai thấy thì toi đời đấy!"

Nghe vậy, Quý Bắc Xuyên nghĩ mình sắp được cứu rồi.....