Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 49



Đại hội thể thao kết thúc vào buổi chiều.

Ngày mai vẫn có thi đấu, nhưng hầu hết là các sự kiện đồng đội và các trận đấu hữu nghị giữa các giáo viên và lãnh đạo, nên chủ yếu là một ngày mang tính chất giải trí.

Thể ủy và lớp trưởng đứng ở phía trước thông báo: "Lớp B của chúng ta và lớp A không có chênh lệch nhiều lắm, chúng ta giành được 5 giải nhất cá nhân, 4 giải nhì, còn lớp A cũng có 5 giải nhất nhưng chỉ có 3 giải nhì. Tính ra thì chúng ta thắng rồi."

Mọi người khác cũng hồ hởi phụ họa:

"Đúng là học sinh chuyển trường mạnh thật đấy."

"3000 mét là Kiều An giành giải nhất đúng không?"

"Còn nhảy cao là Thẩm Thành đạt giải nhất, phá cả kỷ lục luôn."

Cả lớp phấn khích bàn tán, không biết lại còn tưởng họ là người đoạt giải, tinh thần tập thể và niềm tự hào có thể nói là rất cao.

Thể ủy ôm cuốn sổ, lại có vẻ lo lắng: "Nghe nói giữa trưa xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, hình như vì Thẩm Thành và một vài người tự tiện đốt pháo ăn mừng. Chủ nhiệm lớp bị gọi lên, các lãnh đạo nhà trường rất giận, nói rằng lần này nhất định phải nghiêm trị không tha cho người cầm đầu."

"Ai là người cầm đầu vậy?" Mọi người trong lớp tò mò hỏi: "Chỉ hy vọng họ không bị kỷ luật quá nặng, nhất là Nhị Cẩu. Nhà nó điều kiện khó khăn lắm, lần trước phụ huynh còn đến nhà tớ nói chuyện với mẹ tớ, nói rằng bố mẹ nó chuẩn bị cho Nhị Cẩu học xong cấp ba rồi đi làm luôn."

"Nghe nói là Thẩm Thành......"

Khi cả lớp còn đang bàn tán xôn xao, Giản Thời Ngọ vội vàng chạy đến phòng y tế sau khi đại hội thể thao kết thúc.

Thời tiết vào buổi sáng khá ấm, nhưng khi trời chạng vạng thì bắt đầu se lạnh. Giản Thời Ngọ chạy đến phòng y tế, nhưng khi mở cửa, cậu thấy căn phòng trống không, không có ai bên trong.

Giáo viên y tế đứng trước bàn: "Em tìm ai vậy?"

Giản Thời Ngọ lễ phép đáp: "Thưa cô, buổi chiều lớp em có bạn bị thương, em đến xem cậu ấy thế nào rồi."

"À, em nói Thẩm Thành phải không?" Giáo viên y tế sắp tan ca, cô đặt chiếc áo blouse trắng trên ghế và nói: "Cậu ấy về nhà rồi. Vì chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến trường, nên bị yêu cầu về nhà tự kiểm điểm một thời gian rồi được mới được quay lại."

Về nhà tự kiểm điểm?

Giản Thời Ngọ khẽ nhíu mày, cậu không chắc chắn: "Thưa cô, em muốn hỏi liệu có bằng chứng xác thực nào kết luận rằng Thẩm Thành phải chịu trách nhiệm không?"

Giáo viên y tế nhíu mày: "Em nghĩ trường đối xử không công bằng sao?"

Giản Thời Ngọ mím môi, không đáp.

Giáo viên y tế thở dài, không tranh cãi, mà thành thật nói: "Không ai ép buộc cả, là em ấy tự nhận trách nhiệm."

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Cậu ấy tự nhận trách nhiệm ạ?"

"Ừ."

Giáo viên y tế gật đầu: "Các em là bạn cùng lớp mà, nếu có gì không rõ, hãy liên hệ với cậu ấy để hỏi thăm xem sao."

Giản Thời Ngọ cũng hiểu rằng cứ hỏi giáo viên y tế là điều không đúng, nên cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Em hiểu rồi ạ, xin lỗi vì đã làm phiền cô."

Sau khi rời kh ỏi phòng y tế, Giản Thời Ngọ quay về phòng học lấy cặp sách và những thứ cần thiết.

Cậu phát hiện nhiều bạn vẫn chưa rời đi, Nhị Cẩu và Thiết Tử ủ rũ cúi đầu ngồi ở chỗ của mình, đặc biệt là Thiết Tử với đôi mắt sưng đỏ.

Hầu Tử thấy cậu đến liền nói: "Mọi người đang tìm cậu đấy, sao bây giờ mới về?"

Giản Thời Ngọ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Bọn họ muốn đi thăm Thẩm Thành," Hầu Tử gãi gãi đầu, "Lúc đó ở phòng y tế, chủ nhiệm lớp đã đi qua hỏi Thẩm Thành về tình hình cụ thể của sự việc lúc ấy, định gọi phụ huynh lên. Không biết sao Thẩm Thành lại biết được hoàn cảnh gia đình của hai người này, khi ban lãnh đạo nhà trường đặt câu hỏi, Thẩm Thành đã nhận hết trách nhiệm về mình."

Thiết Tử áy náy vô cùng: "Đều tại bọn tớ cả, biết trước sẽ liên lụy đến Thẩm Thành thì bọn tớ không làm như vậy. Không biết việc này có ảnh hưởng gì đến kết quả của Thẩm Thành không, hay là mình đi tìm chủ nhiệm lớp tự thú nhé?"

Nhị Cẩu cũng rầu rĩ cúi đầu.

Giản Thời Ngọ vừa chạy từ phòng y tế về, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, ngồi xuống ghế, giọng điềm tĩnh nói: "Nếu các cậu định đi tự thú, tớ thấy Thẩm Thành chẳng những không cảm động, mà còn có thể tức giận đến mức phun ra máu ấy chứ, tin không?"

Hầu Tử cũng tiếp lời: "Đúng vậy, cậu ấy đã làm như vậy chắc chắn là có lý do của nó, các cậu đừng lãng phí lòng tốt của cậu ấy, hơn nữa..."

Giản Thời Ngọ tiếp lời: "Cậu ấy bị thương, nghỉ ngơi ở nhà cũng tốt hơn."

Hầu Tử cùng Giản Thời Ngọ vỗ tay.

Tuy ngoài miệng nói như vậy để trấn an nhau, nhưng buổi tối khi về đến nhà, Giản Thời Ngọ nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi trưa, vẫn không cảm thấy yên tâm.

Lúc đó, mẹ Giản Thời Ngọ đang nấu canh, nghe tin Thẩm Thành đã về liền chuẩn bị dẫn mọi người đến chào hỏi.

Như lời cô nói: "Quý tổng ở Mỹ không về, nhà cũ Quý gia cũng chỉ có mỗi lão thái thái. Đứa trẻ này không có ai chăm sóc, không biết thế nào rồi."

Giản Thời Ngọ nghe mẹ nói càng thêm lo lắng.

Bây giờ là khoảng 7 giờ tối, căn nhà lớn đèn đuốc sáng trưng, quản gia đã biết tin nên đứng chờ ở cửa.

Lão thái thái nghe nói Chân Mỹ Lệ muốn tới thăm, nên Chân Mỹ Lệ giao canh gà cho Giản Thời Ngọ mang lên lầu, còn mình đi bên kia trò chuyện với lão thái thái. Quản gia dẫn Giản Thời Ngọ lên lầu, vừa đi vừa hỏi: "Cậu đang cầm gì đó?"

Giản Thời Ngọ trên vai còn mang cặp sách: "Đây là cặp của Thẩm Thành, bên trong có bài tập và bài kiểm tra cậu ấy muốn làm ở nhà, con mang đến giúp."

Trong tay còn xách theo một nồi canh gà: "Còn đây là canh cho cậu ấy."

Quản gia vừa đi lên lầu vừa nói nhỏ: "Cậu là người bạn đầu tiên của thiếu gia được vào phòng của cậu ấy đấy. Thường ngày cậu ấy không cho người hầu vào, thỉnh thoảng có người vào dọn dẹp, cậu ấy cũng không cho ai động vào đồ đạc bên trong."

Giản Thời Ngọ dần lên đến lầu trên.

Quản gia gõ cửa, mở cửa phòng, Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Vì sao lại thế...?"

Bên trong phòng vang lên tiếng trả lời, quản gia mở cửa. Trước mắt mọi người là một căn phòng được bài trí rất ấm cúng, trong phòng đầy những món đồ hoạt hình và thú bông.

Phiên bản giới hạn đồ chơi Tiga Ultraman, những cuốn truyện tranh chỉnh tề trên kệ sách, bên cạnh còn có những cái máy chơi game, ở thời điểm đó, đây là những món đồ mới nhất.

Giản Thời Ngọ nhìn thấy cách bài trí trong phòng cũng ngẩn người ra.

Quản gia nói: "Vậy tôi xin phép lui trước."

Giản Thời Ngọ gật đầu rồi đi vào trong, chiếc giường to như thế có thể thấy là có người vừa mới nằm đây, trong phòng có thoang thoảng mùi thuốc, cửa sổ mở rộng để gió thổi vào, bên phải bức tường có một căn phòng để quần áo. Cửa mở ra, Thẩm Thành mặc áo khoác ở nhà màu xanh biển đi ra từ bên trong.

Thẩm Thành nhìn cậu: "Sao cậu lại đến đây?"

Giản Thời Ngọ nói thật: "Tớ lo lắng vết thương của cậu, nên đến đây xem thế nào."

Ánh mắt Thẩm Thành dừng trên người Giản Thời Ngọ.

Giản Thời Ngọ đã về nhà thay đồ học sinh, hiện tại mặc áo khoác có mũ hoạt hình hình, trông rất đáng yêu. Giọng cậu dịu dàng, cầm cái nồi trong tay: "Mẹ tớ nấu canh gà, Thẩm Thành, cậu muốn thử không?"

Thẩm Thành nhìn cái nồi trong tay cậu một lát.

Trong khoảnh khắc đó, hắn định từ chối, hắn muốn nói với Giản Thời Ngọ rằng: "Nếu cậu sợ tôi, nếu cậu rất ghét tôi, cần gì phải đến lấy lòng tôi?"

Dứt khoát mà đẩy hắn ra không tốt hơn sao, dù sao hắn... cũng không nỡ làm tổn thương cậu.

Tại sao rõ ràng không thích, lại còn muốn đối xử tốt với mình?

Là thương hại sao?

Thẩm Thành hoàn toàn không cần kiểu tình cảm như vậy, hắn có thể chấp nhận thất bại, nhưng không chấp nhận sự bố thí.

"À phải rồi." Giản Thời Ngọ thấy hắn không nói gì, cười cười xoa đầu rồi nói tiếp "Cậu đợi một xíu, để tớ múc ra cho cậu."

Thẩm Thành nhìn cậu chạy tới bên bàn nhỏ, sau đó rất cẩn thận mà đặt cái nồi lên bàn rồi mở ra: "Phải ăn khi còn nóng, mẹ tớ hầm rất lâu nên thơm lắm."

Vừa múc canh, Giản Thời Ngọ vừa nói chuyện với người đằng sau, giọng cậu nhẹ nhàng, trong trẻo: "Thẩm Thành, vết thương của cậu như thế nào, đã khá hơn chưa?"

Mùi canh gà thơm ngào ngạt, mở nắp ra cả căn phòng đầy mùi thức ăn thơm lừng.

Nhưng với Thẩm Thành, thứ hấp dẫn nhất vẫn là chàng trai trước mặt.

Thẩm Thành thu hồi ánh mắt, đáp nhẹ: "Không sao đâu."

"Chắc chắn là đau lắm nhỉ." Giản Thời Ngọ múc canh xong, đi tới đưa cho Thẩm Thành: "Sau này cậu bị thương đừng cố chịu, chúng tớ sẽ không cười cậu đâu."

Cái chén giữ nhiệt màu đen được đôi tay nhỏ thon dài trắng trẻo nâng lên, hơi nóng tỏa ra, như mang đến chút ấm áp cho tiết trời mùa thu lạnh lẽo.

Ngay từ trước đó, Thẩm Thành đã thuyết phục bản thân.

Giản Thời Ngọ là chàng trai rất tốt, lương thiện, tất nhiên xứng đáng với những điều tốt nhất.

Tất nhiên theo bản năng cậu sẽ bài xích sự u ám, bẩn thỉu như hắn là điều chắc chắn. Thậm chí, sau này cậu sẽ gặp được một người cũng xinh đẹp và lương thiện như vậy, rồi sống một cuộc đời hạnh phúc.

Thật ra hắn đã biết, người như vậy sợ hắn là đúng, rồi sẽ bước đi trên một quỹ đạo khác, không liên quan đến nhau.

"Không đau đâu." Thẩm Thành nhận chén canh gà, đáp nhẹ nhàng.

Giản Thời Ngọ thấy hắn uống một ngụm, liền kêu lên: "Cẩn thận bỏng đấy nha."

Thẩm Thành mày cũng chẳng nhăn, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh, trầm giọng: "Không sao đâu."

Trước khi cậu đến đây, bác sĩ đã giúp hắn thay thuốc, do vết thương quá nặng, giờ hắn bị sốt nhẹ, cơn đau khiến tay hắn hơi run khi cầm chén canh.

Thẩm Thành chỉ cúi đầu, cố gắng ngồi cạnh người trong lòng mà không để lộ chút đau đớn nào, vì lòng kiêu hãnh không cho phép hắn có vẻ yếu đuối như vậy.

Giản Thời Ngọ nhận ra có điều khác lạ ở hắn.

"Thẩm Thành," Giản Thời Ngọ nói: "Mọi người nói cậu đã nhận hết trách nhiệm về mình."

Thẩm Thành "Ừ" một tiếng, không giải thích gì thêm.

"Nhưng tớ tin là không phải cậu làm." Giản Thời Ngọ đi tới khép cửa sổ lại, không cho gió lạnh thổi vào, cậu đứng cạnh cửa sổ, ánh đèn ấm áp chiếu lên vai, đôi mắt sáng rực, giọng nhẹ nhàng: "Tớ biết cậu chỉ muốn giúp bọn họ thôi, đúng không?"

Bầu trời buổi tối se lạnh, nhưng ở trong căn phòng này, dường như khắp nơi đều ấm áp.

Thẩm Thành tay cầm chén, nói nhỏ: "Cậu hiểu lầm rồi."

Giản Thời Ngọ ngẩn người.

"Tớ không định giúp ai hết, chỉ là hơi mệt sau đại hội thể thao, muốn về nhà nằm nghỉ một chút." Thẩm Thành buông chén xuống, ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Giản Thời Ngọ.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp vỏ bọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Cậu hiểu rồi chứ?"

Thấy trong mắt Giản Thời Ngọ thoáng qua nét kinh ngạc và lo lắng, Thẩm Thành trong lòng lại thấy vui sướng, cho dù bên trong niềm vui ấy là nỗi đau xót gần như vỡ tan.

Thật ra, từ trước đến nay đều là hắn khiến cậu khó xử.

Hắn đã biết Giản Thời Ngọ từ lâu rất sợ mình, từ thời trung học cơ sở đã nhận ra, nhưng hắn vẫn tham lam chút ấm áp từ cậu ấy, không muốn rời xa cậu.

Thấy chưa, hãy nhìn đi, nhìn rõ hắn là một người đáng sợ thế nào, thấy rõ bản thân hắn không phải là người tốt như Giản Thời Ngọ nghĩ.

Nếu sợ hắn, hãy tránh xa ra, mấy năm qua cũng có được bao nhiêu tình cảm đâu, mất đi cũng chỉ là chuyện thường tình của cuộc sống.

Chi bằng đừng vương vấn gì thêm...

"Nhưng mà cậu chẳng nằm thẳng được đâu?" Giản Thời Ngọ cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Thành, cậu mở to mắt nhìn hắn: "Vết thương trên lưng cậu nặng như vậy, chỉ có thể nằm sấp để ngủ thôi."

"......"

"Nhị Cẩu đã kể với tớ rồi, nếu không phải vì cứu bọn họ thì cậu đã không trèo lên trên xe rồi." Giản Thời Ngọ cười: "Cho nên tớ nghĩ, tớ biết là mình không hiểu lầm cậu."