"Oánh Oánh, có phải tiểu tử này hay làm cho xe của con vỡ vụn thành như vậy hay không?" Ngô phụ căm tức tôi quát. "Chuyện này..." Nhìn bộ dáng giận dữ của cha như thế này, thì nàng không biết nói sao cả. Mà lại nói, cha mình nóng tính, nếu gật đầu thì khẳng định cha mình sẽ chửi mắng hắn ta một trận thậm tệ. "Oánh Oánh, tại sao con không nói gì vậy?! Có phải tiểu tử này uy hiếp con hay không ! Không sao đâu, có cha ở chỗ này, cha sẽ ra mặt cho con!" Ngô phụ thấy Ngô Huỳnh Huỳnh mặt mày nhăn nhó, lại tưởng là tôi đang đe dọa nàng. "Cha, thật ra thì chuyện này cũng không nên trách hắn, hai bên đều có trách nhiệm cả!" Ngô Huỳnh Huỳnh thấy cha mình kiên quyết hỏi rõ ngọn nguồn sự việc, nên chỉ đành giải thích. "Không nên trách hắn? ! Xe của con bị hắn đụng hỏng rồi, vậy mà còn không nên trách hắn hay sao? Có phải là chờ hắn đụng hỏng luôn cả con thì mới trách hắn không?!" Ngô phụ mở to hai mắt nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh nói. "Ôi trời ơi, Tử lão đầu (1) này, cha có nói ít đi một chút hay không! Cha uống nhiều như vậy, lại còn ở đây mà nguyền rủa chị bị đụng xe!" Người đi phía sau Ngô phụ lúc này đã đi tới, tùy tiện nói vài câu. (1): Tử Lão đầu: ông già chết bầm. "Khụ... Khụ..." Ngô phụ ho khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa. "Ngô Thiên! Sao cậu lại tới đây! Đây là..." Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, người đi phía sau Ngô phụ là Ngô mập mạp Ngô Thiên! "Đại ca, là anh đụng vào xe của chị em à?" Ngô mập mạp nhìn thấy tôi, cũng rất kinh ngạc. "Cũng có thể nói như vậy, may mà chị cậu không có việc gì" Tôi không khỏi cảm thán, thế giới này quả thực quá nhỏ rồi! Nhưng mà nhìn Ngô mập mạp cao lớn thô kệch, thì sao lại có thể có một người chị nhỏ nhắn xinh đẹp tới vậy chứ? "Đại ca, anh đã có 2 lão bà còn chưa đủ hay sao? ! Tại sao còn hạ thủ với chị của em!" Ngô mập mạp âm hiểm cười nói. "Hạ thủ với chị của chú? !" Không thể nào, ý nghĩ bì ổi của tôi mới hiện lên mà đã bị người khác phát hiện rồi hay sao! "Ối trời ơi, anh lại còn gạt em. Ánh mắt của lão đầu tử nhà em không tốt nên không nhìn thấy, nhưng em thì lại nhìn thấy toàn bộ, chẳng phải là anh vừa cầm tay chị của em hay sao!" Ngô mập mạp cười hắc hắc nói. "... , tay nàng bị thương, nên anh mới nhìn xem có sao không..." Tôi đúng là nghĩ không chu toàn, sau khi nói xong lý do này thì đến ngay cả bản thân mình còn không tin. "Đại ca, anh hạ thủ với chị của em thì em không phản đối, nhưng mà em sợ sau này Triệu Nhan Nghiên bị ủy khuất đó!" Ngô mập mạp đau khổ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com "Xin chỉ giáo?" Tôi buồn bực hỏi. Chuyện này thì có quan hệ gì với Triệu Nhan Nghiên. "Chị của em rất lợi hại, lúc ở nhà rất điêu ngoa, không bao giờ nói tới đạo lý, đến lúc anh đã thực sự chinh phục được chị ấy, chị ấy mà kết bè với hai lão bà của anh thì nguy rồi!" Ngô mập mạp liếc mắt nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh, thấy nàng không chú ý tới nơi này, nên mới nhỏ giọng nói với tôi. Lợi hại? Điêu ngoa? Không nói đạo lý? Sao tôi không thấy chút nào cả? Trong mắt tôi lại hiện lên một tiểu cô nương xấu hổ ở Hoàng Triều Hải Sản Thành, rồi lại còn một tiểu nữ nhân mới hờn dỗi kia nữa chứ, tại sao tôi chẳng thấy có quan hệ gì với mấy câu nói này thế. "Cậu đừng có đoán mò, tôi và chị cậu cách nhau nhiều tuổi như vậy thì làm sao có thể." Tôi nói. Ngô phụ thấy tôi với Ngô Thiên như là hai lão bằng hữu cười cười nói nói, thì kỳ quái hỏi: "Hai người quen nhau?" "Khụ! Cũng có quen biết một chút! Cha có biết anh ấy là ai không?" Ngô mập mạp cười cười chỉ vào người của tôi nói. "Ai vậy?" Ngô phụ kỳ quái hỏi. Trong ấn tượng của lão, Ngô mập mạp cũng chưa có người bạn nào thân thiết giống như tôi vậy. "Chính là người mà cha bảo con lái trực thăng đi tìm lần trước đấy!" Ngô mập mạp chỉ vào người của tôi nói. "A? ! Cậu chính là Lưu Lỗi mà Triệu Bí thư nhắc tới đó hay sao?" Ngô phụ kinh ngạc nhìn tôi nói: "Hình như tuổi cậu không lớn lắm?" "Ha hả. Đúng vậy! Ngô mập…Thiên còn lớn tuổi hơn cháu!" Tôi nói. Lúc nãy không cẩn thận thiếu chút nữa nói thành Ngô mập mạp. Nhưng câu nói tiếp theo của Ngô phụ làm cho tôi kinh hãi vô cùng! "Tử mập mạp (2)! Nếu hai người đã quen biết nhau thì nên giải quyết như thế nào!" Ngô phụ sao lại gọi con mình là "Mập mạp chết bầm", mà Ngô mập mạp cũng gọi cha mình là "Ông già chết bầm" ! Đây đúng là hai cha con kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy! (2)Tử mập mạp: mập mạp chết bầm. "Cha, chuyện này coi như xong đi. Không nên trách Lưu Lỗi, trong chuyện này con cũng có một phần trách nhiệm..." Ngô Huỳnh Huỳnh xấu hổ nói. "Cái gì! ?" Ngô Huỳnh Huỳnh nói câu nói này suýt chút nữa làm cho Ngô phụ ngã rụng răng hàm. Lúc nãy ông đã cảm giác được con mình có chút gì đó không đúng. Hành động lúc này so với lúc bình thường thì như hai con người riêng biệt, vốn mình tưởng rằng nó bị người khác ức hiếp. Nhưng hôm nay thấy người gây chuyện cùng con trai mình có sự quen biết, đồng thời lại cũng khẳng định là con gái mình không bị người ức hiếp, nhưng sao nó lại xấu hổ tới như vậy? "Oánh Oánh, Con có bệnh phải không? Có phải lúc nãy đụng xe thì bị đụng vào đầu?" Ngô phụ khẩn trương hỏi. "Cha! Cha làm cái gì vậy! Người ta đang nói chuyện mà" Ngô Huỳnh Huỳnh làm nũng nói. Chuyện này cũng làm cho Ngô mập mạp trợn mắt há mồm, hình như hôm nay chị mình uống nhầm thuốc! Đây là lần đầu tiên hắn thấy chị mình làm nũng, cho nên hắn vội vàng cấu bẹn mình một cái, xem có phải là mình đang mơ hay không. Tôi bị hành động kỳ lạ của cha con Ngô mập mạp làm cho khó hiểu, vội nói: "Ngô mập mạp, sao các người lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ trong mắt các người, anh chủ mưu gây chuyện hay sao?" "Không phải đâu... Không phải đâu! Đại ca. Anh hiểu lầm rồi, em không phải có ý như vậy đâu, em chỉ kỳ lạ với hành động của chị em ngày hôm nay mà thôi! Nếu không phải chị ấy lớn lên cùng em, thì có lẽ em tưởng người đứng đây không phải là chị của em!" "Mập mạp chết bầm! Em nói cái gì đó!" Ngô Huỳnh Huỳnh bỗng trợn mắt lớn tiếng nói với Ngô mập mạp. Ngô mập mạp vừa nghe được câu nói này, lập tức cả kinh, người đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn thằng, tim đập như trống, nói: "Chị... em... đâu có nói gì." Hành động này của Ngô Huỳnh Huỳnh tôi không thấy được, vì lúc này tôi đang đứng xoay lưng về phía nàng, tôi còn kỳ quái tại sao Ngô mập mạp lại khôn nói gì nữa. Khi tôi xoay người lại, Ngô Huỳnh Huỳnh lại làm bộ dạng một tiểu nữ nhân điên đảo chúng sinh, làm tôi bị mê hoặc ngay lập tức. Trong lòng tôi run lên... Ánh mắt này, không phải là Ngô Huỳnh Huỳnh câu dẫn tôi đấy chứ! Chỉ có Ngô mập mạp vỗ bộ ngực, thở hổn hển nói: "Hô, đây mới là chị của em!" "Cha! Chuyện này người cũng đừng trách Lưu Lỗi nữa, Lưu Lỗi đã đáp ứng mua cho con một chiếc xe thể thao rồi!" Ngô Huỳnh Huỳnh nhanh chóng nói với Ngô phụ. Tôi toát mồ hôi! Tôi đáp ứng lúc nào ! Đây chẳng phải là bịa đặt hay sao? Cô gái này có bệnh hay không? Lúc nãy còn nói không trách tôi, nhưng giờ lại bắt tôi mua xe thể thao cho nàng?! "Có thật không!" Ngô phụ kinh ngạc nhìn tôi. Lúc này, tôi chỉ còn cách cười khổ. Nếu như tôi phủ nhận, thì hóa ra tôi keo kiệt còn gì. Tôi không phải là tiếc số tiền mua xe kia, nhưng quan trọng là tôi đã đáp ứng cho mua xe cho nàng lúc nào? Điều này làm tôi có chút không thoải mái. Ngô Huỳnh Huỳnh thấy vẻ mặt kỳ quái của tôi, thì chu cái miệng nhỏ lên nói: "Lưu Lỗi, lúc nãy trên đường tới bệnh viện, cậu đã đáp ứng tôi là mua cho tôi một chiếc xe !" Đúng là có chuyện này, nhưng tôi đâu có đáp ứng mua xe thể thao cho nàng! "Cậu đã nói là tôi muốn mua xe gì thì mua!" Ngô Huỳnh Huỳnh giảo hoạt nói. Tôi ngất! Lúc này tôi mới nhớ lại là tôi đúng là nói với nàng như vậy, hóa ra là tôi bị một cô nương 18. 19 tuổi lừa! Việc đã đến nước này, tôi chỉ còn cách gật đầu trái với lương tâm của mình, nói: "Đúng vậy, chờ một thời gian nữa, chúng ta đi thành phố mua xe." Lúc này, lúc này cha con Ngô mập mạp cũng đang có suy nghĩ, Ngô phụ kỳ quái nhìn tôi một cái, thấy tôi mặc quần áo bình thường, mặc dù cũng là hàng hiệu, nhưng không phải là loại đắt lắm. Hơn nữa tôi cũng chỉ đi có một chiếc xe Jetta bình thường, trông tôi chẳng giống một người có tiền chút nào. Mặc dù Triệu Bí thư có nói là người này rất tọng yếu, nhưng chưa nói chuyện gì khác về hắn cả. Cho nên theo sự suy đoán của Ngô phụ, mặc dù tôi có tiền, nhưng không phải là hạng người đại phú đại quý. Một chiếc xe thể thao ít nhất cũng phải trăm vạn trở lên, tại sao có thể nói cho là cho người khác? Mà Ngô mập mạp lại càng thêm kỳ quái, nhìn bộ dáng của tỷ tỷ, thì rõ ràng là đang bức bách Lưu Lỗi mua xe thể thao cho chị ấy. Nhưng mà chị ấy làm như vậy vừa là vì cái gì đây? Ở thành phố Tân Giang có bao nhiêu là công tử của quan lớn, phú thương vì để giành được nụ cười của hồng nhan, mà không tiếc vung tiền như rác. Chỉ cần chị mình mở miệng, thì sẽ có vô số xe hơi hạng sang đưa tới. Nhưng mà chị của mình chỉ dùng tiền của mình mua một chiếc xe hạng thường, mới vừa mua có hai ngày đã bị Lưu Lỗi đụng hỏng. Chẳng lẽ thật sự bắt hắn bồi thường hay sao? Nhưng nhìn bộ dạng thì như là không phải, dường như là đang làm nũng thì đúng hơn. Ngô mập mạp đúng là càng ngày càng khó hiểu. "Được, đây cũng là cậu nói đó nhé! Không cho đổi ý đâu! Cậu phải mua cho tôi một cái xe tôi thích mới được!" Ngô Huỳnh Huỳnh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói. "Được! Chắc chắn như vậy !" Đối mặt với nàng, tôi thật không biết nên nói cái gì. Tôi thậm chí không dám nói chuyện nhiều, sợ vừa mở miệng lại bị nàng bắt chẹt. Bây giờ thì tôi không biết, nhưng đúng là sau này tôi phải khổ với nàng vì chuyện này. "Vậy... Ngoéo tay!" Ngô Huỳnh Huỳnh sợ tôi đổi ý, vươn ngón tay út ra, cười nói. "A!" Tôi bất đắc dĩ duỗi ngón tay ra cùng nàng ngéo một cái, tôi đúng là đã bị nàng đánh bại. Lúc này, Ngô phụ đang lôi kéo Ngô mập mạp đi tới một góc tối không người, nhỏ giọng trò chuyện với nhau. "Mập mạp chết bầm, con nói người lúc nãy là chị của con à? Có phải là cha hoa mắt hay không?." Ngô phụ vuốt vuốt hai mắt của mình nói. "Ôi trời, tử lão đầu. Cha ngay cả con gái của mình cũng không nhận ra ư? Ánh mắt của cha như vậy thật không hiểu làm sao có thể lên được tư lệnh, nếu mà ra chiến trường có lẽ bắn chết quân mình đó!" Ngô mập mạp khinh bỉ nói. "Con… mập mạp chết bầm. Lão Tử đã nói với con nhiều lần rồi, tư lệnh chỉ phụ trách chỉ huy, là thống soái toàn cục. Ánh mắt của cha có tốt hay không thì không quan trọng, quan trọng nhất là đầu óc." Ngô phụ vỗ một cái vào lưng Ngô mập mạp. "Tử lão đầu, cha có phải là đang đố kỵ với sự thông minh của con hay không, sớm muộn cũng có ngày con làm cho cha choáng váng!" Ngô mập mạp nói. "Đợi một chút! Chúng ta lạc đề rồi!" Ngô phụ nói: "Con nói xem tại sao chị của con hôm nay lại giống nữ nhân như vậy?" "Ôi trời, người ta là con gái của cha mà cha lại nói như vậy!" Ngô mập mạp đối với hành động bạo lực của Ngô phụ rất bất mãn: "Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chị của con chỉ có ở trước mặt Lưu Lỗi mới thành ra như vậy." "Đúng! Có đạo lý! Cha cũng nhìn ra, có phải Oánh Oánh thích Lưu Lỗi rồi hay không?" Ngô phụ bừng tỉnh nói. "Thì đúng như vậy chứ còn gì!" Ngô mập mạp cũng nói. "Cha thấy hắn cũng là một đại gia, đây cũng là một chuyện tốt, có thể sớm gả chị của con ra ngoài. Như vậy thì cái mạng già của cha mới có thể kéo dài thêm mấy năm." Ngô phụ cao hứng nói. "Đúng đúng đúng!" Ngô mập mạp cũng cao hứng nói. Hắn biết chị mình lớn lên trông như một nữ nhân, nhưng tính cách thì lại chẳng giống nữ nhân chút nào. Lúc bình thường ở nhà hắn và cha mình đều lo lắng bị chị mình tính kế, lúc nào cũng phải nơm nớp đề phòng. "Nhưng mà tên Lưu Lỗi này đã có hai người bạn gái!" Ngô mập mạp nói. "Vậy sao? Vậy thì quá tốt, nếu hắn đã có hai người, còn hơn là có một mình Oánh Oánh, để cha đi nói với hắn, mong hắn thương xót đem Oánh Oánh về! Cha nghĩ hắn cũng chẳng so đo gì khi thêm một người đâu, dù gì thì Oánh Oánh nhà chúng ta cũng là nhân trung chi long, chẳng qua tính cách không... Nhưng mà cái này có tính là gì, dù sao hắn cũng chiếm được tiện nghi vô cùng lớn!" Ngô phụ giống như đã vớ được một cái cọc cứu mạng, thì làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ. Những công tử phú gia cầu hôn con gái mình cũng không ít, mình cũng đã cố gắng tác hợp. Nhưng cái chuyện đáng chết là, con gái mình đâu có ưa gì mấy thằng đó, còn giễu cợt và mắng mỏ không ít công tử tới cầu hôn, cũng từ đó trở đi, người tới cầu hôn càng ngày càng ít, làm cho Oánh Oánh đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng. Hôm nay lại có một người mò tới cửa, đồng thời con gái mình lại thích hắn, đúng là trời sinh xứng đôi. Một cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ, thì không biết đợi đến bao giờ nữa. "Như vậy ..." Trong lòng Ngô mập mạp cũng có chút khó chịu. Hắn biết tính tình của chị mình điêu ngoa, vạn nhất nếu Lưu Lỗi không thể trị được, rồi nàng ăn giấm mà ghen lên, thì với tính cách ôn nhu của Triệu Nhan Nghiên, đâu phải là đối thủ của nàng! Đến lúc đó một bên là người mình yêu sâu đậm, một bên là chị của mình, thì không thể thiên vị bên nào được. Huống chi mình nếu dám thiên vị, thì chắc chắn chị mình sẽ hủy đi tất cả xương cốt của mình. Lại thử nghĩ tới thủ đoạn của chị mình, trong lòng hắn run lên một cái. Hắn lập tức cắn răng, từ xưa tới nay trung hiếu không thể lưỡng toàn kỳ mĩ, thôi thì cứ vì lợi ích trước mắt của bản thân mình đã! "Tốt! Con tán thành!" Ngô mập mạp kiên quyết nói: "Nếu như có thể gả chị con ra ngoài, thì hai chúng ta sẽ yên tĩnh đi nhiều." "Đúng vậy! Cuối cùng cũng có thể đem ma nữ này gả đi!" Ngô phụ cao hứng từ trong đáy lòng, làm như sự việc đã chắc như đinh đóng cột. "Cha thân yêu! Các người đang nó ai là ma nữ đó"? Từ phía sau lưng cha con họ Ngô có một giọng nói vang lên, ha cha con họ lập tức cảm thấy lạnh từ sống lưng chạy lên đầu. "Chuyện này... Oánh Oánh, chúng ta... Chúng ta đang..." Ngô phụ cứng họng không biết nói gì. "Chúng ta đang nói tới đại, tiểu ma nữ trong tiểu thuyết ngôn tình!" Ngô mập mạp trong cái khó ló cái khôn, chợt nghĩ ra một câu nói. "Đúng đúng! Là đại tiểu ma nữ, Hmm... Oánh Oánh, cái tiểu thuyết đó đọc cũng rất hay!" Ngô phụ vội vàng tiếp lời nói. "Đại tiểu ma nữ? Nó là cái gì vậy? Có đẹp hay không?" Ngô Huỳnh Huỳnh kỳ quái nói, hai người này thích tiểu thuyết ngôn tình từ lúc nào?