" Lão công, anh có phải vì em nên mới ném gẫy chân Quách Tùng thụ ?" Sau khi Vi Nhi thỏa mãn sau, gục ở trên vai của tôi lẳng lặng hỏi. " Anh nói không phải đâu, em có tin anh không ? Tên kia bị trừng phạt là thích đáng, em có nhìn thấy, sau khi hắn vào bệnh viện, rất nhiều bạn học vui mừng, chỉ kém một nước là đốt pháo ăn mằng ! " Tôi nói. " Miệng lưỡi trơn tru ! Đâu có ai khoa trương như anh, ném người ta phải nhập viện, lại còn tự cho mình là anh hung ! " Trần Vi Nhi phì cười nói. " Đúng là như vậy mà ! Đây là chuyện vì dân trừ hại, làm gì có ai trách cứ anh đâu chứ ! " Tôi đắc ý nói : " Hơn nữa, anh miệng lưỡi trơn tru từ lúc nao ? Không tin em cứ nếm thửu đi ! " Vừa nói xong, tôi lập tức đưa miệng tới. "Đáng ghét!" Trần Vi Nhi đẩy tôi một cái, nói. Vốn đại hội thể dục thể thao đang hưng phấn nhưng lại bị pha ném đĩa của tôi làm cho rối tinh rối mù, làm cho mọi người bất an, kết quả làm cho Đại hội thể dục thể thao phải ngừng lại giữa chừng. Quách Tùng Thị cũng vô cùng buồn bực, mình và học sinh kia không thù không oán, thế nhưng lại không hiểu sao hắn ném mình tới bệnh viện, nhưng còn xui xẻo hơn nữa chính là, mình được một tên học sinh nhắc nhở, nhưng đâu có biết cái đĩa bay lại quẹo sang phía mình sớm biết như vậy thì mình cứ đứng yên cho xong! Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tỉnh dậy là 7h15, trên đùi mình trái phải là hai cái chân đang quắp vào, tôi tách ra, đi tới phòng bếp, thì phát hiện Hà Tích Duyên đã dậy rất sớm, điểm tâm đã chuẩn bị xong, sau khi nhìn thấy tôi, thì đỏ mặt lên nói: "Lưu đại ca, anh cùng với hai chị tới ăn sáng đi, em chuẩn bị cả phần ăn nữa đó" Tôi thấy Hà Tích Duyên đỏ mặt, không giải thích được. Nhìn lại quần áo của mình một chút, thì thấy quần áo đã đóng cúc đầy đủ, khóa cũng đã kéo lên, nhưng sao nha đầu này lại xấu hổ cơ chứ? Quả thực là quá kỳ quái! Trở lại phòng mình, Nhan Nghiên và Vi Nhi đã tỉnh dậy, đang mặc quần áo. Thấy tôi đẩy cửa đi vào thì sợ hết hồn, còn tưởng rằng người nhà của tôi. "Ăn cơm đi, Tích Duyên đã chuẩn bị xong rồi." Tôi đóng kín cửa lại nói. "Đâu phải anh chưa thấy đâu, hôm qua ai còn mong anh cưỡng gian tới chết đấy!" Tôi hắc hắc nói "Ha ha ha!" Nhan Nghiên vừa nghe tôi nói lại chuyện này, nhất thời lại nghĩ tới cảnh mẹ tôi đột nhiên xông vào, không nhịn được cười lớn lên. "Nha đầu chết tiệt kia, cười cái gì vậy! Em cảm thấy, tối qua còn chưa đủ phải không?" Tôi cười cười nói. Nhan Nghiên nghe song thì lập tức biến sắc, vội vàng lắc đầu. Tối ngày hôm qua bị người này ấy tới bảy tám lần, thành trì của mình đã bị công phá dữ dội, buổi sáng hôm nay khi tỉnh dậy còn cảm giác chỗ đó vẫn tê dại, khi bước đi còn cảm giác không đuợc thoải mái. Sau khi ăn điêm tâm, trước khi rời nhà, cha tôi gọi tôi lại, nhỏ giọng nói: "Tiểu tử thối, đồ hôm qua cho cha còn nữa hay không?" "Sao vậy, cha dùng hết rồi ư?" Tôi kinh ngạc nói Cha tôi cũng quá mạnh đi? ở cái tuổi này, mà một đêm dùng hết tới tận ba cái? "hắc..hắc…" Cha tôi gượng cười, nghĩ thầm, còn không phải bị tiểu tử ngươi xúi giục, làm cho dục hỏa tăng mạnh hay sao. "…" Tôi không còn lời nào để nói nữa rồi, tôi còn đang nghĩ tại sao tôi háo sắc như vậy, hóa ra là do di truyền! "Ở phòng con, trong ngăn kéo của cái bàn máy vi tính, có một cái hộp, cha hãy lấy đi, nếu không đủ thì phải tự đi mua thôi." "Tuyệt, vậy thì con mau đi học đi!" Cha tôi chiếm được món đồ mình muốn, lập tực hạ lệnh trục khách, đuổi tôi ra ngoài. …. "Lưu Lỗi, em đi ra ngoài một chút!" Khi tôi mới bước chân vào lớp, thì Diệp Tiêu Tiêu đã gọi tên tôi, bảo ra ngoài một chút. "Chuyện gì vậy, Diệp đại tiểu thư." Tôi hỏi. "Chuyện quyên góp tiền, cô đã nói với cha cô, cha cô muốn tìm em nói chuyện tỉ mỉ một chút, ngày mai là cuổi tuần, em tới nhà cô một chuyến!" Diệp Tiêu Tiêu nói. Ngày mai tới nhà cô? Đi như thế nào?" Tôi hỏi. "Sáng mai, 8h cô đợi ở cửa trường, sau đó cô dẫn em tới." Diệp Tiêu Tiêu nói. "Được, em biết rồi." Tôi nói. Sau đó trở về phòng học. "Em đừng có quên đấy!" Diệp Tiêu Tiêu đứng ở sau lưng tôi kêu lớn. "Diệp đại tiểu thư muốn mời tôi tới nhà, tôi làm sao có thể quên được chứ!" Tôi cười nói một tiếng rồi bước vào phòng học. Sau một lát, Diệp Tiêu Tiêu cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, cùng với người mang vẻ mặt như một cô bé lúc nãy khác hẳn, trông còn tưởng là hai người. Thật ra vẻ mặt con gái biến đổi còn nhanh hơn so với Transformers Diệp Tiêu tiêu bắt đầu giảng bài, còn tôi lại duỗi lưng một cái, gục ở trên bàn chuẩn bị ngủ bù. Tối hôm qua "Tiếng ca vang vọng tới nửa đêm" chỉ ngủ được có hơn 2h, cho nên bây giờ cảm thấy mệt mỏi. Diệp Tiêu Tiêu nhìn phía dưới lại thấy người học sinh này, kể từ khi nhập trường cho tới nay, chưa từng nghe một tiết học nào, hơn nữa còn công khai ngủ gục trên bàn, thì không khỏi nhíu mày. Nguồn truyện: Truyện FULL Không biết tại sao, mỗi lần ở chung với hắn một chỗ, mình rất muốn đem ra mắng, nhưng cuối cùng, mình lại ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng lẽ người này là khắc tinh của mình? Một ngày nhàn nhã qua đi, vốn tối hôm nay, tôi còn muốn có thêm một đêm xuân với Nhan Nghiên và Vi Nhi, nhưng mà Nhan Nghiên nói là cuối tuần nàng phải tới nhà của ông nàng. Mà Vi Nhi thấy Nhan Nghiên nói như vậy, cũng đổi ý, nói mình phải về nhà giúp mẹ trông coi cửa hàng. "Lưu Lỗi" Khi tôi cầm chìa khóa xe chuẩn bị mở cửa, thì từ phía sau vang lên một âm thanh không thể nào quen thuộc hơn nữa. Tôi quay đầu lại, thì phát hiên người đứng sau tôi là bóng đèn nhỏ Hứa Nhược Vân. "Có chuyện gì vậy?" Tôi xoay người nói. Mặc dù tôi không rõ tình cảm tôi đối với nàng là loại gì, nhưng mà tôi dám khẳng định đó không phải là tình yêu, có lẽ đây chỉ là một sự tự ái của dàn ông. Sự kiện ở quán cafe kia, đúng là đả thương trầm trọng lòng tự ái của tôi, trong ý nghĩ của nàng, nàng chỉ muốn tôi giả mạo làm bạn trai của nàng, nhưng tôi lại ngây ngốc nghĩ rằng mình đã lọt vào mắt xanh của đại mĩ nữ. "Tớ..." Hứa Nhược Vân nhất thời cứng họng, không biết nên nói cái gì. Đúng vậy, mình tìm hắn làm cái gì đây? Mặc dù trước kia từng tuyên bố rất hùng hồn trước mặt người khác, nhưng mà dù sao mình cũng chỉ là một tiểu cô nương, đối mặt với người mình thích, thì không biế nói như thế nào. Hai người đứng im lặng, không nói một câu gì. Cuối cùng vẫn là tôi phá vỡ sự im lặng, nói: "Cái tên Tề Đại Bằng kia có làm phiền cậu nữa không?" Hứa Nhược Vân đỏ mặt lên, gật đầu, không nói gì. "Vậy thì tốt, mặc dù hắn có chút ngốc, nhưng cũng là một người chân thành!" Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi liền hối hận, tại sao tôi lại ngu như vậy! Ở trước mặt người khác khen ngợi tình địch của mình. "Ừ" Nhược Vân gật đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng. "Cậu vừa lấy tớ làm bia đỡ đạn, ha hả" Tôi thuận miệng nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Nhược vân mặt liền biến sắc, vốn khuôn mặt đang đỏ thì chuyển sang trầm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Ừ, cám ơn cậu, đã giúp tớ lần này...Tớ không có việc gì nữa, nên tớ đi trước đây!" Nói xong, nàng xoay người lại chạy đi. Tôi sửng sốt, trong lúc Hứa Nhược Vân xoay người, tôi nhìn thấy trong mắt nàng có một giọt lện. Chẳng lẽ... Lần này, tôi mới ý thức được câu nói kia của mình ngu như thế nào, hóa ra mọi chuyện là thực, bóng đèn nhỏ đúng là có tình cảm với tôi. Có lẽ nàng hôm nay tới tìm tôi, là muốn nói cái gì với tôi, không nghxi tới câu nói kia của tôi lại làm phá hỏng bầu không khí và dự định của nàng. Tôi há hốc mồm ngây ngốc, khi tỉnh lại thì phát hiện trước mặt đã không còn ai, chỉ còn lại đèn đường và mấy chiếc là đang rơi... Có lẽ lúc này tôi chỉ cần chủ động một chút, thì Nhược Vân đã biến thành một trong những lão bà của tôi, nhưng kết quả lại bị câu nói của tôi phá hỏng. Vốn hạnh phúc dễ dàng có được, nhưng phút chốc lại trở nên xa xôi. Trong nháy mắt tôi cũng hiểu rõ tình cảm của mình, hóa ra tôi cũng quan tâm tới Nhược Vân. Nhưng mà bây giờ...Tôi không khỏi thở dài một hơi. Có đôi khi hạnh phúc chỉ trong nháy mắt người ta sẽ bắt được nó, và cũng chỉ trong nháy mắt đã rời xa. Nếu như tình yêu đã bỏ lỡ rồi, còn có thẻ tìm lại được hay không? Tôi lắc đầu, mọi việc cứ thuận theo tự nhiện đi. Cũng không thể làm cho Diêm vương lão ca trợ giúp tôi sống lại một lần nữa. Tôi mở cửa xe, bước lên, thì có một cảnh sát đội mũ ke pi, gõ vào cửa xe hai tiếng "cong cong" Tôi cho tấm cửa kính trượt xuống, nói: "Có chuyện gì vậy?" "Ai cho cậu đỗ xe ở đây? Đây là đoạn đường cấm dừng, cấm đỗ biết không?" Người đội mũ kê pi nói. "Cấm dừng cấm đỗ? Đây chính là bãi đỗ xe của ngân hàng, đâu có quan hệ gì tới anh?" Tôi rõ ràng là đỗ xe ở cửa ngân hàng, thì tại sao cảnh sát giao thông lại sờ gáy cơ chứ! Hơn nữa, trên xe của tôi còn mang một giấy thông hành của Tỉnh ủy, sao lại có một cảnh sát giao thông không biết chuyện mà sờ vào mình? "Ngân hàng thì làm sao? Ngân hàng không phải là của Nhà nước? Mà chỉ cần là của nhà nước, thì chính là địa bàn của tôi!" Người đội mũ kê pi cưỡng từ đoạt lý nói. "Buồn cười, vậy thì tôi đậu xe trong bãi xe nhà mình cũng là đỗ sai quy định ư?" Trong lòng tôi vốn tâm tình không tốt, cho nên tôi nói với giọng châm chọc. Mà tôi cũng chẳng gì phải sợ hắn, tôi đâu có vi phạm luật giao thông, cho dù có không tuân thủ đi nữa, chỉ cần gọi điện thoại cho Khương Vĩnh Phú là xong, nhưng căn bản tôi không muốn phiền toái như vậy. "Cậu dám nói chuyện với cảnh sát như vậy ư! Tôi thấy đún là sau này cậu chẳng muốn lái xe nữa rồi? Mau lấy bằng lái xe ra!" Người đội mũ ke pi dọa tôi, nói: "Tại sao phải lấy?" Đôi mắt tôi cũng trở nên lạnh lùng. "Tại sao phải lấy? Vì tôi là cảnh sát!" Hắn vừa nói, vừa chuẩn bị kéo cửa xe. Khi hắn cúi người xuống, thì tôi đảo mắt đã nhìn rõ. Người này chẳng phải cảnh sát gì cả, đồng phục hắn mặc trên người còn nguyên dòng chứ " tiệm may XX", nhưng do lúc nãy trời tối nên tôi không thấy rõ, nên tôi mới cho là cảnh sát... Nhưng khi tới gần như vậy, lại mượn ánh đèn, tôi đã nhìn rõ sự việc. Cảnh phục là đồ đặc chế, tại sao lại có cả tấm biển quảng cáo "tiệm may XX" ở trên quần áo được! Thì ra là một tên lừa gạt, khó trách hắn không nhận ra cái giấy thông hành ở trước xe! Trong lòng tôi cười lạnh, nếu là một tên lừa gạt, vậy thì tót rồi, đừng có trách tôi không khách khí.