Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 496: Bị người rình coi (2)



Nhưng tôi nghĩ không ra là hành động của tôi đã dọa cho Như Tùng suýt nữa thì hôn mê! Mạnh Như Tùng chỉ vào màn hình lớn một lát mới lên tiêng:
"Lưu lão đâu, thằng cháu của ông sao lại như thế?"
Lưu Chấn Hải đúng là chỉ có chút kinh ngạc, lão đã biết năng lực của tôi khi tôi giải cứu Trần Vi Nhi. Lúc này cũng là đắc ý nói:
"Đúng vậy, Mạnh lão đầu, ông biết Lưu gia chúng tôi lợi hại thế nào rồi chứ. Nói cho ông biết, ngày đó luận võ với ông, là thằng cháu tôi nhường cho ông, thực ra ông tiếp được mẩy chiêu!"
"Hắc hắc, vậy thì thế nào? Cái gì mà Lưu gia của ông? Hắn bây giờ là cháu rể của tôi!" Mạnh Như Tùng bắt đầu như được dát vàng lên mặt, nói:
"Được rồi, Lưu lão đầu, lần võ lâm đại hội cũng sắp diễn ra , Lục đại thế gia và võ lâm cao thử cũng trông mong vào đại hội lận này, hai chúng tôi tiểu bối toàn là nữ, vốn không có hi vọng, nhưng giờ đã có niềm tin rồi!"
"Thế nào, ông muốn để nó đại diện cho Mạnh gia xuất chiến?" Lưu Chấn Hải hói.
"Vậy có gì không được!" Như Tùng nói:
"Hắn thế nào cũng là cháu rể của tôi, không coi là người ngoài!"
"Vậy cũng được, hai nhà chúng liên hợp lại chỉ cử ra một đại diện thôi!" Lưu Chận Hải gật đầu.
"Cha, bác Lưu, sao hai người vẫn còn chưa đi ngũ?" Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra Mạnh Xuyên đi đến.
Khi hắn nhìn vào màn hình lớn trên tường không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ hai người này đã già như vậy rồi, Vậy mà còn rình coi!
A!!!
Mạnh Như Tùng sửng sốt, cuống quít đem màn hình lớn che lại, xấu hổ nói:
"Hiện tại trị an không tốt, ta sợ kẻ trộm tới."
Kẻ trộm? Mạnh Xuyên thậm nghĩ, ai dám tới Mạnh gia dương oai, đừng nói ở ngoài có bảo vệ, mà mấy người làm trong nhà cũng có công phu.
Mạnh Như Tùng thấy Mạnh Xuyên như vậy, biết hắn đang suy nghĩ gì hổn hển nói:
"Cút đi, thằng nhóc này, không ngủ còn tới đây làm gì?Mau đi ngủ đi!"
Mạnh Xuyên bắt đắc dĩ xoay người ra cửa thầm nghĩ: mình thế nào lại xui xẻo như vậy, ban ngày thì chọc lão tử tức giận, không nghĩ tới ban đêm lại còn phá hỏng chuyện rình coi của lão tử nhà mình nữa!
Mạnh Như Tùng thấy Mạnh Xuyên đi, mới sờ sờ râu mép nhìn Lưu Chấn Hải nói: Thằng nhóc này, một ngày không lo chính sự, được một nửa như cháu của ông. Tốt rồi! Đã nhiều năm như vậy, công phu của Mạnh gia chúng tôi nó mới chỉ luyện. được 3 thành, ai."
"Lần này võ lâm đại hội này Vương gia có biết không?" Lưu Chấn Hải bỗng nhiên nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vương gia? Không phải chỉ là trên danh nghĩa thôi hay sao?" Mạnh Như Tùng sửng sốt nói:
"Mẩy lần võ lâm đại hội trước bọn họ chưa từng tham gia mà."
"Tôi nhận được tin tức, Vương gia lần này sẽ tham gia võ lâm đại hội, hơn nữa thanh thế còn không nhở..."
Lưu Chân Hải vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Vương gia cũng tới? Lẽ nào mấy năm nay bọn họ ẩn giấu thực lực?" Mạnh Như Tùng nhìn thây vẻ mặt của Lưu Chận Hài, có chút kỳ quái.
"Ai biết được, nhưng tôi nghe được tin tức từ Vương gia, hình như là người đó đã vượt qua được Tủ vong sơn cốc..."
Lưu Chấn Hải nói.
"Tử vong sơn cốc? Không thể nào? Có lẽ chỉ là một tin vịt, đầu năm có mấy người đi vào, làm gì có người nào trở ra... Huống hồ ở cái thời đại này, hiệu lệnh võ lâm thiên hạ thì còn có lợi ích gì nữa?"
Mạnh Như Tùng có chút không hiểu nói.
"Tôi cũng không hiểu, đến lúc đó xem tinh hình rồi hãy nói đi." Lưu Chấn Hài lắc đầu.
Tôi một cước đạp mở cửa phòng, đang muốn đem Mạnh Thanh Thanh ôm vào, lại không nghĩ rằng Mạnh Xuyên đang đứng ở bên trong!
Tối sửng sốt, ngạc nhiên nói:
"Ach... Nhạc phụ, thật ngại quá, con đi nhầm phòng.."
Miệng nói như vậy nhưng ánh mắt tôi lại kỳ quái nhìn vào trong căn phong rèm cửa màu hống nhạt, ga giường màu vàng chanh, còn có cả một con búp bê. Trời ạ, Mạnh Xuyên không phải là có hứng thú gì biến thái đó chứ?
"Chuyện này... Con rể, đây là phòng của Thanh Thanh, ha ha... Chuyện này con cũng biết, Thanh Thanh bình thường hay ra ngoài, không có ai ở đây, ta tới dọn một
chút!"
Mạnh Xuyên nghĩ ra một lý đo nói.
Tôi nhìn căn phòng, thì thấy làm gì có hạt bụi nào, hơn nữa có người giúp việc, cần gì phải động chận động tay?
"Ha ha, như vậy sao, chỉ cần gọi người giúp việc tới làm là được rồi! Ðã trễ thế này,
nhạc phụ đại nhân sớm nghỉ ngơi đi!"
Tôi bây giờ đang bị dục hỏa thiêm đốt, Mạnh Thanh Thanh lại còn cọ cọ, làm cho tôi bần thần hết cả người!
"Ai nha, con rể, sắc mặt của con sao không tốt như vậy? Có đúng Thanh Thanh quá nặng hay không? Tới đây, trước tiên đem nó đặt trên giường, nghỉ ngơi một chút!"
Mạnh Xuyên quan tâm nhìn tôi nói.
Trong lòng tối đang có dục hỏa, không đỏ sao được! Nhưng ai bảo hắn là cha của Mạnh Thanh Thanh, không còn cách nào khác, tôi đặt nàng lên giường.
Cô nàng này đang bị ý loạn tình mê, thây cha mình thì xấu hổ chui vào trong chăn:
"Nhạc phụ, con không sao đâu chỉ là nóng quá, Thanh Thanh rất là nhẹ! "
Tôi nói.
"Vậy thì tốt, uống chén nước đi!"
Mạnh Xuyên vội cầm chén nước trên bàn đưa cho tôi
'Khống cần làm phiền nhạc phụ, để con tự làm là được rồi..." Tôi thấy Mạnh Xuyên như vậy, hình như có điều gì không đúng?