"Là như vậy, em co đeo nhẫn không?" Tôi hỏi. "Nhẫn? A, anh nói cái nhẫn Ái tình chi tâm đúng không? Từ lần gặp chuyện không may trước, em để nó ở nhà, không mang theo, có chuyện gì không anh?" Mạnh Thanh Thanh lập tức hiểu tôi. "Anh phát hiện có một số vấn đề liên qua tới cái nhẫn này, nên muốn nghiên cứu nó một chút, có được không em?" Dù sao đây cũng là nhẫn đính hôn của tôi tặng cho Mạnh Thanh Thanh, nên phải hỏi ý kiến của nàng. "Đương nhiên không có vấn đề! Của em chính là của anh mà!" Mạnh Thạnh Thanh cười nói: "Không cần hỏi em, trong phòng ngủ, trên tủ quần áo có một cái hộp nhỏ, nó được đặt trong đó!" "Được, vậy em làm việc đi, buổi tối gặp lại!" Tôi nói. "Buổi tối gặp lại? Anh không phải nói là có việc rồi đi hay sao? Tại sao lại không đi?" Mạnh Thanh Thanh kỳ quái hỏi. "Ha hả, nhớ các em, nên nán lại một chút!" Tôi cười nói. Mạnh Thanh Thanh thản nhiên cười, không nói gì thêm, trong lòng của nàng rất hiểu suy nghĩ của tôi, nhưng bên cạnh toàn là người trong công ty, nên không tiện nói gì cả. Sau khi cúp điện thoại, tôi vội vàng lên phòng của Mạnh Thanh Thanh, sau khi tìm được chiếc nhẫn, không những làm cho tôi kích động, mà còn có nghi hoặc. Chiếc nhẫn này giống y như đúc với cái được làm giả! Thế nhưng cái viên ru-bi kia, đã bị một khối kim loại bao quanh! Đồng thời nó còn được gắn liền với nhau, giống như một vật thể tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết nào! Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp, điều này cũng phải dùng công nghệ cao chứ có ít đâu? Phải biết rằng bây giờ đã là cuối thế kỷ 20 rồi nhưng vẫn không có kỹ thuật ghép hàn kiểu này! Không làm cách nào được, tôi sẽ trở lại phòng thí nghiệm của tôi, lấy trình độ kỹ thuật của Tôn Tứ Khổng, thì chắc là làm được! Nghĩ tới những thứ này, tôi cất chiếc nhẫn đi, xuống dưới phòng, thân mật cùng với các lão bà... Tiếng rên rỉ vang lên suốt đêm, điều này làm cho tôi nghĩ tới một câu nói trên thegioitruyen.com, đó là nữ nhân nhiều, thì sẽ khiến nam nhân mệt chết! Tôi nghĩ, nếu như không phải tôi có dị năng, thì đã sớm chết đi sống lại rồi! Sau khi vui vẻ với các lão bà xong, tôi chạy tới căn cứ của Tôn Tứ Khổng. Nói đến Tôn Tử Khổng thì người này cũng quá là biến thái, vì không kể ngày hay đêm, hắn đều ở trong phòng thí nghiệm! Có khi hắn chẳng thèm ngủ, mà chế tạo ra dược vật bổ sung giấc ngủ, ăn uống thì thất thường, chỉ có nghiên cứu là trên hết! Cho nên khi tôi tôi tìm Tôn Tứ Khổng, tinh thần của hắn vẫn hết sức thoải mái! Từ Khánh Vĩ cũng bị lão bắt dùng dược vật, nên khi nhìn thấy tôi, hắn oán giận: "Lão đại, đã lâu rồi em không được hướng thụ sự sung sướng của giấc mơ!" Tôi nghe xong không khỏi cười to, có chút hả hê nhìn hắn: "Không nằm mơ cũng tốt, đỡ phải mơ tới Nhan Nghiên!" "Phì!" Từ Khánh Vĩ chìa ngón giữa ta với tôi, khách khí nói: "Từ lần trước, em đã coi Nhan Nghiên là chị dâu của em rồi anh nói như vậy, không phải là coi thường em hay sao!" "Chỉ đùa một chút mà thôi! Chờ khi cậu kết hôn, tôi bảo Nhan Nghiên mời các bạn nàng tới làm phù dâu cho!" Tôi cười nói. "Được! Anh cố ý nói có phải không?" Từ Khánh Vĩ vội vã lắc đầu: "Thôi, em chỉ làm nền cho hai người, không có ý biến khách thành chủ!" Chúng tôi nhìn nhau cười, đây mới là tình cảm chân thành! Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì Tôn Tứ Khổng từ trong phòng thí nghiệm đi ra, chúng tôi lập tức dừng câu chuyện lại. "Lão Tôn, ông xem giúp hộ tôi cái nhẫn này, xem nó có gì khác lạ hay không?" Tôi đem nhẫn đưa cho Tôn Tứ Khổng. Tôn Tứ Khổng không nói gì, nhận lấy cái nhẫn, đeo kính mắt lên nhìn, một lát sau, nói : "Lưu tiên sinh, ngài nói nó khác thường về phương diện nào?" "Ví dụ như việc khảm viên bảo thạch lên nó?" Tôi nói. "Lão đại bảo thạch này đương nhiên là trong khi đúc người ta khảm lên, anh nói câu đó, chẳng phải là thừa hay sao?" Từ Khánh Vĩ chen miệng vào nói. "Đừng có cắt ngang, tôi còn chưa nó hết!" Tôi trợn mắt nhìn Từ Khánh Vĩ nói: "Ý của tôi là, viên bảo thạch kia làm sao gắn liền được với chiếc nhẫn như vậy?" "Tôi hiểu ý ngài rồi!" Tôn Tứ Khổng đem một chiếc kính, tương tự như kính hiển vi ra nhìn, sau đó trên màn hình lớn, xuất hiện một cái kết cấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Trên màn ảnh, kết cấu bên trong của chiếc nhẫn được hiển thị, rõ ràng là có đường nối giữa chiếc nhẫn và viên bảo thạch! "Lưu tiên sinh, ngài suy đoán rất đúng, nó được cấu thành từ hai bộ phận khác nhau!" Tôn Tứ Khổng chỉ vào màn hình lớn nói. "Thế nhưng, vì sao nhìn từ bên ngoài lại không có chút dấu vết nào?" Tôi có chút kỳ quái như vậy rõ ràng là ghép, vậy sao lại không nhận ra được? Tôn Tứ Khổng cười, cầm chiếc nhẫn xuống, sau đó bảo Từ Khánh Vĩ mang tới một thiết bị gì đó mà tôi không biết, đảo qua chiếc nhẫn một cái, một lớp sơn từ trên chiếc nhẫn rơi xuống. Sau khi lớp sơn kia rụng xuống, thì hiện rõ một vết tích giữa chiếc nhẫn và viên bảo thạch màu tím! "Có phải nó được phủ một lớp sơn?" Tôi nghi ngờ hỏi! "Không phải sơn, nó cũng là kim loại, người chế tạo chiếc nhẫn này vô cùng cẩn thận, nếu như không phải có thiết bị phù hợp, thì không cách nào nhận ra được!" Tôn Tứ Khổng nói. "Lão đại anh không phải là mua chiếc nhẫn nảy từ JS, sau đó mang tới đây giám định đó chứ?" Từ Khánh Vĩ trêu ghẹo nói. "Cậu câm miệng cho tôi! Tôi lại rảnh rỗi tới như vậy sao!" Tôi tức giận nói: "Cậu có thể dùng đầu tưởng tượng một chút không?" "Hắc hắc, em chỉ đùa một chút mà thôi!" Từ Khánh Vĩ cười nói. "Lào Tôn, ông tách cái nhẫn và viên bảo thạch ra nhưng mà nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm hỏng chiếc nhẫn!" Tôi phân phó nói. "Cái này rất đơn giản!" Tôn Tứ Khổng gật đầu đem nhẫn giao cho Từ Khánh Vĩ, nói: "Cậu đặt nó trong kim chúc phân ly khí, sau đó khởi động, vậy là được rồi!' Kim chúc phân ly khí? Trong phòng thí nghiệm của tôi lại có thiết bị tiên tiến như vậy sao! Xem ra sau này, nếu có thời gian, tôi phải tới đây học tập một chút. Không bao lâu sau, viên bảo thạch được lấy ra, nhìn chiếc nhẫn, không hề có một vết tích nào cả! Từ Khánh Vĩ nhìn chiếc nhận, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Lão đại, thứ này giồng y hệt cái lần trước em chế tạo?" Tôi gật đầu: "Không sai, đây là một cái chìa khóa khởi động cơ quan!" "Đã có một cái thật, tại sao anh lại muốn tạo một cái giả?" Từ Khánh Vĩ có chút không hiểu, nói: "Cái giả có tác dụng không?" "Không!" Tôi lắc đầu: "Kỳ thực tôi cũng mới biết chiếc nhẫn này là một cái chìa khóa!" Bây giờ tôi đã tách ra như vậy, chắc Mạnh Thanh Thanh cũng không trách tôi, nhưng dù sao đây cũng là vật đính ước của chúng tôi có ý nghĩa rất lớn. Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng mà trong lòng chắc chắn sẽ rất tiếc!