Cha của Dương Mân là Dương Hùng đang ở quầy mua bán của khách sạn mua thuốc lá, thấv mấy người mặc áo đen nhiều lần nói tới mấy người Hoa hoa gì đó. sau đó lại có một cô gái liếc mắt nhìn Dương Hùng. Dương Hùng không biết tiếng Ý, đương nhiên là không hiểu họ nói cái gì, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết. ra ngoài là phải cẩn thận. cái nhìn của cô gái kia không có ý tốt! Dương Hùng nhanh chóng nghĩ. bọn họ nói như vậy, nhắt định là có liên quan tới mình! Nghĩ tới đâu, Dương Hùng không dám chậm trễ, vội vàng trở về phòng, đem sự tình nói cho Lý Tiểu Hồng và Dương Mân! Dương Mân cũng hiểu chuvện có sự kỳ quái. chẳng nhẽ đây là một hắc điếm! Vì vậy Dương Mân quvết định đi dò xét. sau đó mới quyết định. Khi Dương Mân đi tới đại sảnh dưới lầu, ờ rất xa đã nghe thấy quản lý và mấy người áo đen nói chuyện! Dương Mân vội vã nấp sau một cây cột. nghiêng tai. cố gắng nghe bọn họ nói chuyện. Bởi cách khá xa. cho nên Dương Mân nghe không được rỗ, thế nhung cũng mơ hồ nghe được bọn họ nói mấy chữ "Ba tên người Hoa. hai nữ một nam..." điều nyv làm cho Dương Mân hoảng sợ! Cả cái khách sạn này chỉ có bọn họ là người Hoa. đồng thời lại vừa vặn hai nữ một nam. chẳng nhẽ bọn họ định gây bất lợi cho mình? Dương Mân đà đọc những tin tức kiểu như người du lịch nước ngoài đột nhiên biến mất. mà dọa người nhất chính là chuvện. có một thiếu nữ bị cắt hết chân tay, biến thành người điên còn sau đó còn bị treo trưng bày! Nghĩ tới những chuyện này, Dương Mân nổi da gà, mình chỉ còn sống được mấy tháng, thế nhưng trước khi chết. cũng không muốn bị người ta hãm hại! Nghe đến đó. Dương Mân không cần nghe tiếp. vội vã xoay người trở lại phòng mình. rồi đem sụ tình đơn giản nói lại cho cha mẹ mình một lần. Lý Tiểu Hồng nghe xong thì sợ hãi vô cùng. chỉ có Dương Hùng là tương đối trấn định. ba người hợp lại tính. mới tới đây không lâu, hóa ra lại bước chân vào một cái Hắc điếm! Nhà của Dương Mân không phải là giàu có gì. Dương Mân mấy năm nav kiếm được tiền, nhưng cũng không phải là nhiều, cho nên sau khi tính toán cần thận. mới quyết định Venice chính là trạm thứ nhất. Khi tới nơi rồi chỉ tìm những khách sạn phổ thông, ý là tiết kiệm cho chuyến đi Còn về tiền đặt cọc trong khách sạn. thì ba người đà quyết định bỏ. dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất! Vi vậy, cả nhà Dương Mân thu thập hành lý, chuẩn bị rời khỏi khách sạn Ba thành viên bạch mã đảng nhận được mệnh lệnh của Owens, là tới khách sạn thuộc địa bàn của mình điều tra. Khi bước chân tới một khách sạn tên là là Holidav Evening, thì đã là nơi cuối cùng. Vốn bọn họ không nghĩ là ở đâyv có. nhung vi để chắc chắn. nên đành đi vào! Khi bọn họ nghe cò gái tiếp tân ở đại sảnh nói chuyện hàm hồ. thì bọn họ biết là có điều gì đó không bình thường, cho nên mới bảo cô gái kia gọi quản lý ra Quản lí cũng không dám đắc tội bọn họ. khi nghe bọn họ hỏi về 3 người Hoa. thì quản lý cũng tra lời thực. Nguồn truyện: Truyện FULL Đắc tội với những người này. hậu quả còn kinh khủng hơn là đóng cửa khách sạn! Khi biết trong khách sạn này có 3 người Hoa. thì mấy tên nàv hung phấn vô cùng. đây đúng là cơ hội lặp công chuộc tội! Sau khi biết được tin tức này, bọn họ lập tức đối chiếu với lý lịch trong khách sạn. khi thấy không khác gì so với những gì Owens cung cấp. thì ba người phá lên cười tại chỗ! Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, Owens đà tuyên bố ai hoàn thành nhiệm vụ lần nàv, thì sẽ thăng cho người đó lên làm đấu mục một phố! Xem ra công lao nàv không ai đoạt được rồi, cho nên ba người vội vã gọi điện thoại cho Owens báo tin mừng! "Ông chủ. chúng tôi đã tìm được 3 người Hoa này, bây giờ chúng tôi phải làm gì?" Trong ba người, thì chỉ có lão William là tương đối lịch làm. hắn nói. "Tìm được rồi? Vậy thật sụ là quá tốt!" Owens nghe xong cũng vô cùng vui vẻ: "Các người hiện đang ở đâu?" "Ở khách sạn Holidav Evening." William hồi đáp. "Được. các người chờ ở đó, tôi sẽ lập tức tới ngay, đồng thời xem bọn họ có ở trong khách sạn hay không!" Ovvens ra lệnh. "Có cần tôi khống chế bọn họ không?" William hởi. Owens nghe William nói thì trầm ngâm. hắn nhìn về phía tôi, đem ý của William lặp lại một lần. Tôi không muốn cho mấy người Dương Mân phải sợ. vì vậy nói: "Âm thầm giám thị!" "Âm thầm giám thị!" Owens ra lệnh. "Ông chủ. chẳng nhẽ không cần chúng tôi xuất thủ giáo huấn bọn họ?" William tranh công nói. "Hỗn đản. giáo huấn cái rắm. bọn họ là người quan trọng, không những không được giáo huấn, mà còn phải âm thẳm bảo vệ họ!" Owens mắng. "Dạ.-ông chủ..." William vỗ mông ngựa. lại hóa thành sờ *** ngựa. cho nên hắn có chút uể oải. vốn hắn cho rằng, những người này đắc tội õng chủ của mình. nhưng mà hóa ra lại không phải William hòi rõ ràng số phòng của Dương Mân. sau đó mang theo hai người khác lên lầu. Khách sạn nàv không lớn. nên không có thang máy chỉ có một cái cấu thang duy nhất! Cũng bởi vì như vậy, nên Dương Mân mới không có cơ hội trốn được lần nữa. Khi mấv người William lẻn lầu. thì cả nhà Dương Mân đang xuống lầu Để không làm cho người khác phát hiện. Dương Mân cố ý ngụy trang một chút. mặc toàn âu phục. đầu còn đội thêm mũ! Nhìn ba người áo đen đi lên lẩu, Dương Mân và Dương Hùng vô cùng khẩn trương, nhưng cùng không có cách nào. chi đành mạnh dạn đi tiếp. giấu nỗi sợ của mình xuống, trong lòng âm thầm cầu nguyện, không có chuyện gì là tốt nhất! Lý Tiểu Hồng không biết gì. nhung đối với họ thì như vậy là tốt nhất. chỉ có vậy mới làm cho Lý Tiểu Hồng được tự nhiên. Bọn William chi liếc mắt nhìn họ. không chú ý nhiều, dù sao thì khách sạn có khách nhân là chuyện thường. Khi hai đoàn người đi qua nhau, trái tim của Dương Mân đập nhanh vô cùng. nhung dù sao cùng phải nhịn xuống. Khi William lên trên. thì coi như nguv hiểm đã được giải tỏa. Dương Mân và Dương Hùng đều âm thầm thở dài một hơi. Nhung khi cả nhà Dương Mân. quản lí đại sảnh đột nhiên hô một tiếng nói: "Dương tiên sinh, gia đình các người muốn đi hay sao?" Dương Mân tim đập mạnh một cái. khẩn trương tới mức suýt nữa thì phát bệnh. Dương Hùng âm thầm hối hận. mắt thấy sắp thành công. nhưng lại thua trong tay một người! Nhung mà trong đại sảnh đâu chỉ có một mình bọn họ. tốt nhất là nên giả vờ tiếp. Nghĩ tới đây, Dương Hùng làm bộ như không có chuyện gì. nhìn quản lí đại sảnh gặt đầu nói: "Đúng vậy, đi ăn cơm. lập tức trở vê!" "Ăn cơm thì phải ra ngoài làm gì. tới đây, tôi dặn nhà bếp làm cho các vị!" Quản lý đại sảnh đương nhiên không tin Dương Hùng nói. hắn vừa rồi đã nhìn thấy Dương Mân lén lút xuống lầu. trực giác nói cho hắn biết. cả nhà Dương Mân đang chuẩn bị rời đi! KỲ thục quản lí đại sảnh cũng không muốn xen vào việc của người khác. thế nhưng nếu như những người này ở trước mặt mình trốn đi, thì Bạch Mã đảng sẽ đổ tội lên đầu mình! Đẻ tránh tội, hắn đành phải "thiện ý" nhắc nhỡ một chút! Mấy người của bạch mã đảng đều không phải người ngu. nghe được quản lí đại sảnh nói như vậy, lập tức xoay người nhìn 3 người nhà Dương Mân. Nghe thấy quản lý đại sảnh gọi người kia là Dương Tiên sinh. Lẽ nào đây chính là người mà họ muốn tìm! Nghĩ tới đây. William không còn nhỡ tới càu "âm thẩm bảo hộ" mà Owens nói. Hét lớn: "Mày đứng lại đó cho tao!" Gia đình Dương Mân đà biết những người này tới vì họ. cho nên thấy William nói. Dương Hùng lặp tức kéo Dương Mân và Lý Tiểu Hồng chạy ra ngoài cửa! Quản lý đại sảnh cũng không ngăn cản. mà chi đơn giản hét lớn: "Dương tiên sinh. các người có việc gì vậy? Có gì không ổn à?" "Bắt bọn họ!" William nhìn hai người thủ hạ ra lệnh. ba người sải bước đuổi theo. Dương Hùng phải kéo hai người, nên tốc độ không được tốt lắm. chạy được một đoạn thì chậm lại. Mà ba người William. tuy rằng không phải là kiện tướng thể dục thể thao. thế nhưng là thành viên của Hắc bang, nên rất nhanh chóng đuổi kịp 3 người nhà Dương Mân! Tim của Dương Mân chịu không nồi. chạv được vài bước. thì dừng lại. Dương Hùng và Lý Tiểu Hồng không còn cách nào khác. đành phải dừng lại bên người của Dương Mân. "Các nguơi muốn làm gì!" Dương Hùng nhìn ba người William lớn tiếng hỏi.