Kim Hồng Chung thấy tôi như vậy thì cười khổ. trong lòng lão vốn coi Tiêu Nha Tử như thần. vậy mà tôi lại còn trêu đùa hắn được! Nhưng liên hệ với các thân phận khác của tôi...là chủ tịch tập đoàn đứng đầu thế giới.. .thì đúng là không cần quan tâm những chuyện khác. Vì vậy Kim Hồng Chung đành phải từ bỏ thể diện của mình nói vào một hệ thống: "Tiểu Đông, con mang đoạn phim kia lên đây." "Dạ." Tiểu Đông đáp. Thấy Kim Hồng Chung nói tới đoạn phim. trong lòng tôi bồng có một cảm giác không tốt. lẽ nào tôi bị người ta quay lén? Nhung không đúng, tôi với Tiêu Nha Tử đã ba năm không gặp. lẩn trước gặp là ở Tân Giang, họ làm sao có những thứ này được? Nghĩ vậy tôi bình thường trở lại! Một lát sau Tiểu Đông bước vào trong phòng, mở đoạn phim cho tôi xem. Tôi không khói thở dài một hơi nhưng biểu hiện vẫn tự nhiên nói: "Việc này có thể nói rõ cái gì? Tôi đến nhà nhạc phụ làm khách. có vấn đề gì không? Không phải các người luôn có người theo dõi ở khắp mọi nơi đấy chứ?" "Lưu tiên sinh. ngoài đoạn phim này ra. Tiểu Đông cũng có mặt tại hiện trường!" Kim Hồng Chung không trả lời mà nói ra một tin tức trọng yếu! Nghe lão nói tôi không khỏi sửng sốt. Lập tức nhớ lại chuyện ngày hòm đó. đoạn băng kia không nói lên điều gì nhưng ngày hôm đó tôi thực sự đã sử dụng Thuấn Di! Giờ khắc này tôi mới hiểu tại sao mấy người Kim Hồng Chung tìm tôi, chẳng lẽ là vì Thuấn Di? Nhưng chỉ là suy đoán, một khi Kim Hồng Chung chưa nói thì tôi cũng không biểu hiện gì: "Vậy thì thế nào? Đến giờ tôi vẫn còn chưa hiểu. các người và Tiêu Nha Tử có quan hệ gì!" "Được rồi. Nếu Lưu tiên sinh không muốn thừa nhận thì tôi cũng nói rõ sự tình. chúng ta không cần bí hiểm với nhau nữa." Kim Hồng Chung thấy tôi không tiết lộ đành mở miệng trước: "Lưu tiên sinh. công phu thuấn di kia từ đâu ngài học được?" "Thuấn gian di động?" Trong lòng tôi hồi hộp, quả nhiên là vậy, cho dù cẩn thận tới đâu vẫn có người biết được! Nếu như lão nhân này tung tin ra ngoài thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, sát khí của tôi lặp tức nổi lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Kim Hồng Chung lăn lộn trên giang hồ vài chục năm. Sự tình nào mà chẳng trải qua . Nhưng vẫn bị sát khí của tôi làm cho rùng mình. còn Tiểu Đông thì sắc mặt trắng bệch. Nhung Kim Hồng Chung là người từng trải, rất nhanh ổn định tinh thần nhàn nhạt nói: "Lưu tiên sinh muốn giết tôi diệt khẩu sao?" Giết bọn họ? Đúng vậy, giết bọn họ thì như thế nào đây? "Ông cho là khi đưa ra bức họa này thì có thể chứng minh mình là hậu nhân của Tiêu Nha Tử sao?" Tôi quyết định dò xét lại một chút: "Ông nói Tiêu Nha Tử là sư phụ của ông vậy có chứng cứ gì không?" "Phi Yến Môn công phu đương nhiên là khinh công. mà bản lĩnh của tôi đều do chính sư phụ truyền cho!" Kim Hồng Chung có chút kiêu ngạo nói. Nhưng liên tưởng phương pháp Thuấn Di của tôi. Lão cảm tháy mất mát. vì hai thứ cách nhau quá xa! "Khinh công, dựa vào cái đó mà ông phán đoán quan hệ của tôi với Tiêu Nha Tử hay sao?" Tôi hỏi: "Không phải vì là Thuấn gian di động đó chứ?" "Chẳng lẽ không đúng sao?" Kim Hồng Chung nghe tôi nói như vậy, nét mặt tỏ vẻ cổ quái: "Cảnh giới cao nhất của khinh công Phi Yến môn chính là thuấn gian di động! Đáng tiếc tôi ngay cả tầng thứ hai cùng không đột phá được. nói gì tới tầng thứ 12." "Ông nghĩ là do Tiêu Nha Tử truyền lại công phu đinh cấp 12 tầng cho tôi?" Tôi có chút dỡ khóc dỡ cười. Không nghĩ tới câu nói đùa của tôi khiến Kim Hồng Chung và Tiểu Đông một già một trẻ trịnh trọng gật đầu. "Được rồi, các người đưa công pháp của Phi Yến Môn cho tôi xem. Sau đó mới quyết định." Đến nước này tôi đã tin bẩy phẩn nhưng sao xác định lại một chút vẫn hơn. "Việc này..." Tiểu Đông nghe thấy như vậy thì có chút khó khăn nhìn sư phụ. Kim Hồng Chung phất phất tay nói: "Đi mau, Tiểu Đông, mang tâm pháp tới cho Lưu tiên sinh xem!" "Thế nhưng, sư phụ, tâm pháp của chúng ta sao có thể mang ra cho..." Tiểu Đông có chút do dự. "Trừ phi con không tin vào mắt mình. Lưu tiên sinh đã đạt tới Thuấn gian di động thì công pháp của chúng ta không đáng một đồng!" Kim Hồng Chung nói. Tiểu Đông nghĩ cũng đúng, cung kính đi tới trước hương án. kính vái ba cái rồi nâng bức họa lên. ấn vào một cái cơ quan, lấp tức lộ ra một cái hố sâu trong tường. Hóa ra tâm pháp ở sau bức họa. Tiểu Đông cẩn thận từng li từng tí đem sách đưa cho tôi, sợ làm hỏng. Tôi tiện tay nhìn xem. Khi đầu tôi còn hờ hững nhưng xem vài trang thì thần sắc trở nên ngưng trọng. Không sai. bộ tâm pháp này đúng là xuất phất từ Tiêu Nha Tử. tuy trình động nông cạn nhưng đúng là cùng một môn phái! Lúc này tôi đã hoàn toàn tin Kim Hồng Chung nói. xem ra người này đúng là đồ đệ của Tiêu Nha Tử. Ít nhất cũng là người có quan hệ! Thế nhưng đây không giống Tiêu Nha Tử viết ra bởi vì có quá nhiều chỗ sai lầm. Nhất là từ tầng thứ 2 tới thứ 3 quả là một bước đại nhảy vọt. Vì không có tâm pháp hướng dẫn cho đoạn đó! Trách không được Kim Hồng Chung lại cứ dừng ở tầng thứ 2 mãi. Tôi lật vài trang phía sau thì không có gì đáng nói. tới tầng thứ 12. Thuấn gian di động thì chẳng có giải thích gì! Tiểu Đông nhìn thấy tôi như vậy thì vô cùng tức giận nhưng Kim Hồng Chung thì không mở miệng nói gì. Tiểu Đông vì vậy không dám làm càn. Tôi tiện tay ném tâm pháp lên bàn lắc đầu. "Sao vậy? Lưu tiên sinh. tâm pháp có gì không thích hợp sao?" Kim Hồng Chung vội vàng hỏi. "Đây là thứ mà Tiêu Nha Tử đưa cho ông hay sao?" Tôi hỏi ngược lại. Kim Hồng Chung nghe xong có chút kinh ngạc nhưng lập tức gật đầu nói: "Không sai. đây là tôi dựa theo những gì mà sư phụ thường nói chỉnh lý lại. có vấn đề gì không?" "Còng pháp hai tầng đầu đúng. còn từ tầng thứ 3 trở đi là vô nghĩa!" Tôi không chút lưu tình phát biểu: "Từ tầng thứ 2 tới tầng thứ 3 tồn tại một khoảng cách rất lớn. hơn nữa nó là một bước ngoặt, ông đột phá được mới là lạ!" "Quả nhiên! Quả nhiên là như vậy!" Kim Hồng Chung nghe tôi nói chẳng những không tức giận. mà vô cùng kích động, giống như nghỉ ra cái gì đó liên tục gật đầu! "Sư phụ. người..." Tiểu Đông hoảng sợ. vội kéo Kim Hồng Chung. Không ngờ Kim Hồng Chung lại khoát tay áo nói: "Ta không sao! Là ta si tâm vọng tường, ân sư. người ngàn vạn lần đừng trách Tiểu Chung có lòng tham!"