Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 34: Về nhà



Vào lúc Lưu Trưng ngủ không được, Tần Hải Tuấn nằm trong ký túc xá cấp ba cũng khó ngủ nổi, cậu luôn nhớ về Lưu Trưng, trong lòng dường như có cái gì rất khó chịu.

Rời khỏi căn phòng quen thuộc của mình, đi tới căn phòng xa lạ này, tâm trạng Tần Hải Tuấn rất lo âu phiền muộn.

Mỗi phút mỗi giây đều nhớ về những kỉ niệm lúc trước, muốn trở lại bên cạnh người đàn ông đó.

Tần Hải Tuấn một chút cũng không muốn ở lại ký túc xá, không muốn chút nào...

"Làm sao mà mày... Biến thành như vậy?" Sáng sớm ngày mai, Vệ Thanh Phong nhìn vào gương mặt tiều tụy của Tần Hải Tuấn, vừa kinh ngạc lại buồn cười: "Quầng thâm mắt của mày đen ghê."

"Vậy à." Tần Hải Tuấn trì độn xoa xoa đôi mắt mình, quả thật có hơi sưng.

Mắt cậu rất yếu đuối, cực kỳ dễ bị thương.

Một khi nghỉ ngơi không tốt trông sẽ rất khủng kiếp.

"Sao vậy, tối qua chơi về muộn à?" Vệ Thanh Phong nháy mắt, cậu còn không biết Tần Hải Tuấn với Lưu Trưng làm gì à.

"Không có chơi, mất ngủ." Tần Hải Tuấn che mắt, thở dài một hơi dáng vẻ cực kỳ không ổn.

"Mày có chuyện hả? Nói tao nghe thử?" Lúc này Vệ Thanh Phong mới nhìn ra người này có chỗ không đúng.

"Thanh Phong, tao dọn tới trường học ở..." Qua một lúc lâu, Tần Hải Tuấn mới trả lời bạn tốt.

"Cái gì?" Vệ Thanh Phong dở khóc dở cười: "Mày chuyển tới trường học ở làm gì? Coi như là vì thi đại học nhưng mày thế này cũng quá liều mạng đó." Lúc sau nữa lại cảm thấy không đúng, không hợp lí tự nhiên Tần Hải Tuấn dọn tới trường học làm gì: "Có phải là mày với Lưu Trưng, lại giận dỗi?"

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này.

"Không phải giận dỗi, là tao chọc tức anh ấy, Thanh Phong ơi, có thể anh ấy không cần tao nữa rồi." Tần Hải Tuấn ấp úng nói, chống lên trán mình, bày ra vẻ bất lực.

"Mày làm cái gì?" Khuôn mặt Vệ Thanh Phong dần trở nên nghiêm túc, cậu luôn có cảm thấy giống như đã Tần Hải Tuấn thay đổi.

"Tao..." Chàng trai suy tư chốc lát, lắc đầu một cái: "Tao không làm gì hết, không có chuyện gì, nhanh thôi anh ấy sẽ bảo tao trở về."

Nhìn đứa bạn cùng bàn tự mình lầm bầm, Vệ Thanh Phong cau mày, cậu kêu lên một tiếng: "Tần Tuấn."

"..." Ánh mắt Tần Hải Tuấn mờ mịt vô định, không biết đang nhìn về nơi nào.

"Vào học rồi, trước tiên nghe giảng đi." Vệ Thanh Phong vươn tay khều khều cậu.

Tần Hải Tuấn phản ứng rất lớn, tránh né Vệ Thanh Phong chạm vào, nói với cậu: "Không cần để ý đến tao, để tao tự suy nghĩ một chút."

"..." Vệ Thanh Phong không còn gì để nói, thế này thì có nghĩ được cái gì tốt đâu, với lại vẫn còn trong lớp đó.

Kế tiếp nguyên cả buổi sáng, Tần Hải Tuấn đều không cách nào nghe giảng bài được, làm cùng bạn cùng bàn sầu đến mức không nổi.

Cái tên này học kỳ vừa rồi nỗ lực đến nỗi kỳ cục, còn đến học kỳ mới lại bắt đầu tụt dây xích, cứ tiếp tục như vậy sao mà không đi xuống được.

Giữa trưa sau khi tan học, Vệ Thanh Phong lập tức gọi điện thoại cho Lưu Trưng.

"Tôi nói nè Lưu Trưng, tình trạng của Tiểu Tuấn nhà anh là thế nào vậy, ngày hôm nay lên lớp cứ như bị bệnh thần kinh, vốn dĩ không thèm nghe giảng."

"..." Lưu Trưng ngớ người một lúc, có lẽ đã sớm dự liệu đến chuyện này rồi, anh nhức đầu nói: "Cụ thể thế nào?"

"Mất ngủ, đầu óc chậm chạp, nói chuyện không đầu không đuôi, tôi thấy cách với bị điên cũng không xa đâu." Vệ Thanh Phong không tán đồng nói: "Hai người đang có mâu thuẫn thì giải quyết cho xong chứ không nên như vậy, hiện giờ nó đang trong thời kì quan trọng, cần ổn định một chút. Vốn nó đã không thích học, khó khăn lắm mới chịu nỗ lực còn không phải là vì anh sao. Nếu anh muốn tốt cho nó, vậy thì phiền anh để ý một chút, đừng nên giày vò nó như vậy."

"..." Lưu Trưng bị nói tới nỗi không còn gì để nói, tất nhiên anh biết Tần Hải Tuấn đang trong thời gian quan trọng, không thể chịu kích thích, nhưng... Con mẹ nó, tình huống chính là như vậy, muốn bốc lửa cũng không bốc được, muốn nghẹn chết người rồi.

"Đến cuối cùng là anh có chuyện gì xảy ra, anh đối với nó cực kỳ tốt tại sao đột nhiên lại trơ mắt nhìn nó tự dằn vặt mình như thế? Nếu không còn thích thì nói rõ với nó, để nó đỡ phải ngày nào cũng thương nhớ anh."

"Tôi sẽ ngẫm lại thật kỹ."

"Ngẫm cái rắm, Lưu Trưng, anh lập tức tới gặp nó đi."

"..."

"Tình trạng nghiêm trọng lắm rồi, chờ thêm hai ngày nữa thì anh khỏi mơ nhìn thấy Tần Hải Tuấn trên cuộc đời này nữa." Vệ Thanh Phong nói một câu cuối cùng, lưu loát cúp điện thoại.

Những thứ cậu có thể làm cũng đã làm.

Về phần tiếp theo làm sao, phải xem vận mệnh của bản thân Tần Hải Tuấn.

"Tần Tuấn, ăn ít vậy?" Đi toilet về, người đối diện đã ăn xong.

"Nhìn không ngon miệng, không muốn ăn." Tần Hải Tuấn uống một hớp nước, đôi mắt có vẻ càng sưng hơn, thoạt nhìn tinh thần rất kém: "Tao muốn về ngủ."

Vệ Thanh Phong nhìn đồng hồ đeo tay, lo lắng nói: "Thời gian còn ít, trở về cũng ngủ không được bao lâu." Chẳng mấy chốc sẽ phải lớp.

"Chiều không đi học." Tần Hải Tuấn nhẹ nhàng nói.

"Không phải chứ mày..." Vệ Thanh Phong cảm thấy chuyện này không phải nghiêm trọng bình thường rồi, đối phương lại muốn trốn học.

"Ừm." Tần Hải Tuấn cầm hộp thuốc lá cùng bật lửa trên bàn, đứng dậy rời đi.

"Nè, tao mới gọi điện cho Lưu Trưng, có thể anh ấy sẽ tới tìm mày đó." Vệ Thanh Phong ở đằng sau kêu lên.

Bước chân Tần Hải Tuấn tạm dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Cho dù có lấy vị đại phật Lưu Trưng này ra, nó vẫn trốn học.

"Lưu Trưng, Tiểu Tuấn nhà anh muốn trốn học kìa, anh mau tới xử lí đi." Điện thoại nhận được tin nhắn từ Vệ Thanh Phong, đúng lúc Lưu Trưng vừa lên đường.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, anh cảm thấy bản thân cần phải suy nghĩ một chút về phương pháp của mình, bởi vì có vẻ cách này không thực hiện được rồi.

Kế hoạch lý tưởng của Lưu Trưng chính là từ từ mở ra khoảng cách với Tần Hải Tuấn, đây là một chuyện không quá khó khăn.

Sau khi đối phương trọ ở trường, thời gian gặp mặt sẽ giảm bớt. Hai người không cần gặp mặt mỗi ngày, tình cảm sẽ không tiếp tục tăng thêm.

Sau đó Tần Hải Tuấn sẽ dần dần trưởng thành, với tầm mắt trống trải, tiếp xúc càng nhiều người càng nhiều sự vật, em ấy sẽ quên dần đi đoạn tình cảm lúc không thành thục này.

Lưu Trưng cảm thấy đây là hiển nhiên không cần phải hoài nghi.

Nhưng sự thật lại đùng một cái vả vào mặt anh bốp bốp bốp, mình chỉ cho đối phương ở chỗ khác thôi mà con mẹ nó liền bắt đầu bị bệnh thần kinh...

Lưu Trưng xoa tim gan phèo phổi đang đau của mình nói: "Tần Hải Tuấn, cưng thẳng rồi, ông nhịn cưng thêm một học kỳ nữa."

Hôm qua phóng khoáng đưa người đến trọ, hôm nay lại tha thiết mong chờ chạy tới, khả năng 90% là muốn dẫn người về.

Anh đi tới ký túc xá của Tần Hải Tuấn, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong, vì thế gõ cửa: "Tần Hải Tuấn, mở cửa!"

Gõ 2,3 phút, cửa phòng làm từ kim loại mới mở ra.

Một gương mặt muốn hù xuất hiện trước mắt Lưu Trưng, đặc biệt là đôi mắt tràn đầy tơ máu, mở ra thật lớn.

May mà Lưu Trưng thường xuyên đối diện với khuôn mặt này, nên không hề bị dọa chút nào.

Anh nắm lấy cằm chàng trai nói: "Sao lại thành như vậy?"

Tần Hải Tuấn hằn giọng một cái, khàn khàn nói: "Ngủ không ngon, sao anh lại tới đây?" Đồng thời mở cửa ra để Lưu Trưng bước vào sau đó tiếp tục khóa trái.

"Người khác đều ở trên lớp, em đang làm gì đó?" Lưu Trưng nhìn vào chiếc giường xốc xếch, rõ ràng vừa nãy có người đang ngủ.

"Không muốn lên lớp, không có tinh thần." Tần Hải Tuấn ủ rũ nói, thanh âm nói chuyện so với ngày thường nhỏ hơn rất nhiều.

Lưu Trưng chăm chú nhìn cậu nửa ngày, gật đầu: "Cơ thể không khỏe có thể xin nghỉ để nghỉ ngơi về tình cảm có thể tha thứ, nhưng anh cảm thấy em không nên xuất hiện tình huống như vậy. Em đâu phải là em gái Lâm, không thể bởi vì một chút cảm xúc nhỏ mà đòi chết không muốn sống?"

Tần Hải Tuấn cúi đầu lắng nghe, cậu xoa mắt mình nói: "Em cũng muốn để anh vừa lòng lắm nhưng đây không phải thứ em có thể kiểm soát được."

"Chuyện của bản thân em mà em còn không khống chế được, vậy cần đại não lòng của em làm gì?" Sắc mặt Lưu Trưng hung dữ, chủ yếu bởi vì lời nói của chàng trai làm người khác khó nén giận.

"..." Tần Hải Tuấn tiếp tục cúi đầu, lần này không trả lời nữa, bản thân cậu đang rất khó chịu.

"Tình trạng hiện giờ của em khiến anh rất tức giận." Lưu Trưng nén tính khí xuống nói, anh đã phế bỏ rất nhiều sức lực mới làm cho từ ngữ của mình đàng hoàng một chút.

"..." Tần Hải Tuấn há miệng thở dốc, cậu không biết đáp lại thế nào. Bảo đảm gì đó cũng đã bảo đảm rồi, thế nhưng không kiểm soát được là không kiểm soát được.

Cậu biết Lưu Trưng sẽ tức giận, sẽ mắng mình.

Nước đã đến chân, Tần Hải Tuấn có một ý tưởng sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ là bị chửi hay đánh, cậu đều sẽ tiếp nhận.

"Em 19 tuổi cũng sắp 20 rồi, em nhìn thử xung quanh những người cùng tuổi với em xem, có đứa nào giống em không? Em nhìn Thanh Phong đi, nó cũng 19, nó giỏi hơn em rất nhiều. Tuổi còn nhỏ đã biết chuẩn bị kế hoạch cho bản thân, có mục tiêu có lý tưởng, có hành động có tư tưởng, mỗi ngày trải qua đều rất đặc sắc." Bây giờ nghĩ lại, những đứa bạn bên cạnh mình lúc còn trẻ đều một tấm gương, ngay cả đứa không đàng hoàng như Hướng Ninh cũng tìm được cho mình phương hướng, chỉ có mình là sống ngơ ngơ ngác ngác.

Đây tất nhiên là có liên quan đến tính cách.

Nói thật, Tần Hải Tuấn vào thuở niên thiếu rất là yếu đuối, tố chất tâm lý thấp, tư tưởng giác ngộ cũng kém.

Lưu Trưng nhìn chàng trai chỉ lo cúi đầu không nói lời nào, tâm trạng càng tệ hơn: "Anh nói em là rác rưởi thật sự không sai mà, mặc kệ là bao nhiêu lần em vẫn không đứng dậy nổi, vẫn để cho anh thất vọng."

"..." Tần Hải Tuấn chu mỏ, quay mặt đi, không muốn để Lưu Trưng nhìn thấy khuôn mặt mình. Cậu tiếp thu, cậu nghe nhưng không có nghĩa là không khó chịu.

"Có thể lấy ra một chút quyết đoán để anh thấy được sự quyết tâm của em được không?" Đối với cậu Lưu Trưng chỉ biết thở dài, mắng cũng mắng quá, đánh cũng đã đánh, thậm chí bản thân Tần Hải Tuấn cũng đã tự bảo đảm muốn trở thành một người để người khác hài lòng.

Nhưng trên thực tế, cậu trước sau vẫn luôn mềm yếu không chịu nổi một kích.

"Anh cứ luôn cho rằng bởi vì anh làm quá gấp, không cho em đầy đủ thời gian thế nhưng anh phát hiện giác ngộ vạn vật của em có hạn. Trong mắt em ngoại trừ tình tình yêu yêu, những thứ khác em có nghĩ tới không? Cuộc đời, tương lai, lý tưởng, những thứ đó em có nghĩ tới không?" Nói càng nhiều, thấy càng rõ, Lưu Trưng lập tức bất lực.

Đối mặt với một đứa trẻ đầu óc chậm chạp, mình nói nhiều hơn nữa cũng phí sức.

"Vậy anh hi vọng em thế nào đây, anh muốn em trọ ở trường em cũng làm, anh muốn em thi đại học em cũng sẽ thi đậu. Anh nói tương lai, lý tưởng, đây đâu phải là chuyện có thể nói ngoài miệng được, em không nói không có nghĩa là em không có." Tần Hải Tuấn nỗ lực điều tiết hô hấp nói: "Chính vì em yêu anh, vì nhớ anh, chẳng lẽ không được sao?"

"Có phải không có người em thích em cũng không cần sống nữa?" Lúc trước yêu Tưởng Hinh là thế này, bây giờ yêu mình vẫn như vậy.

Cả cuộc đời này phảng phất như chỉ có tình yêu, ảnh hưởng đến tất cả hành vi của cậu.

"Em không có không muốn." Tần Hải Tuấn mạnh miệng, cố ý che giấu giọng nói thay đổi.

"Vậy em giải thích thử dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này là vì chuyện gì? Biểu hiện lúc sáng là chuyện gì xảy ra? Ừ, buổi chiều còn đi ngủ bù, thật là thoải mái vậy không bằng nghỉ đi học cho rồi." Lưu Trưng nói.

Tới mức này, cuối cùng Tần Hải Tuấn không nhịn được giơ bàn tay lên che đôi mắt mình lại.

Đại khái cậu cũng rất tuyệt vọng, thừa nhận bản thân chưa đủ tốt, khiến người ta thất vọng đủ chỗ, không được người ta yêu thích.

E rằng Lưu Trưng đã từng yêu cậu, sau đó biết được một số chuyện, phát hiện đây là một người vừa buồn nôn còn rác rưởi... Nên không thể thích nữa?

Tần Hải Tuấn không nói nên lời khiến Lưu Trưng dừng lại tất cả những lời hung ác của mình, anh một câu cũng không dám nói.

"Gặp chuyện chỉ biết khóc, em giỏi thật." Khuỷu tay Lưu Trưng chống lên đầu gối, hai bàn tay đan xen lấy nhau đặt lên trán mình.

Có lẽ Tần Hải Tuấn đau khổ không ai có thể so sánh được, nhưng cảm xúc của Lưu Trưng so với cậu còn phức tạp hơn.

Vừa hận mài sắt không thành thép, lại không nhịn được mềm lòng, muốn đối xử tốt với cậu một chút, lại thêm một chút.

Cứ tiếp tục như vậy, đối phương làm sao trưởng thành được?

Đau dài hay là đau ngắn?

Gặp phải lựa chọn gian nan này, tâm trạng Lưu Trưng phức tạp khôn kể, giống như bị dày vò. Anh cũng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt đây.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ vang vọng tiếng đè nén hơi thở của thiếu niên, cùng với tiếng thanh niên thở dài.

Thời gian cứ như vậy trôi qua thật lâu, lâu đến mức mức khiến thiếu niên dựa lên ván cửa gật gù buồn ngủ.

"Dọn dẹp đồ đạc của em, trở về với anh thôi." Lưu Trưng ngồi trên mép giường, đột nhiên mở miệng nói.

Câu nói này giống như thuốc trị bách bệnh, khiến trái tim Tần Hải Tuấn kích động nhảy dựng, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ. Cậu hít thở sâu hai lần, đi sang sắp xếp hành lý của mình. Bầu không khí trong toàn bộ quá trình vừa yên tĩnh lại ngột ngạt.

Chờ cậu sắp xếp xong, Lưu Trưng xách đồ giúp cậu sau đó rời khỏi phòng.

Tần Hải Tuấn theo sát phía sau, cùng đi tìm bảo vệ và giáo viên, nói rõ mọi chuyện.

Thời điểm giáo viên nghe Tần Hải Tuấn nhắc đến nguyên nhân bởi vì buổi tối ngủ khó ngủ, cảm thấy vừa buồn cười lại hơi tức giận, đứa bé này bởi vì không quen ở ký túc xá mà tiều tụy như vậy.

Ông cảm thấy rất lo lắng, trẻ con bây giờ quá được chiều chuộng, ngay cả học sinh lớp chọn thành tích tốt, nhiều lúc trong sinh hoạt cũng không thể tự làm được.

Những đứa trẻ nhà có tiền thì càng được cưng chiều, mặc áo chỉ cần duỗi tay sẽ có người mặc, cơm được dâng tận miệng, gần như không hề chạm tay làm việc gì.

"Lần này thì tốt rồi, ngay cả thầy cũng chê cười em, rất quang vinh." Lưu Trưng vừa đi vừa chửi đổng.

Tần Hải Tuấn yên lặng không nói gì, cậu không để ý người khác cười nhạo.

"Ngày mai là thứ bảy, em dành thời gian hai ngày đó để ngủ đi, anh không hy vọng sẽ nhìn thấy khuôn mặt như xác chết này của em thêm lần nữa đâu." Lên xe, Lưu Trưng bốc lửa lái xe rời đi.

"Em biết rồi." Tần Hải Tuấn cũng ngoan đến kỳ cục, không dám chống đối tí nào.

Sau khi tan học, Vệ Thanh Phong tới ký túc xá tìm cậu nhưng không thấy, nên gọi điện thoại, mới biết cậu đã về cùng Lưu Trưng.

Như vậy cũng tốt, đỡ phải làm ra mạng người người, Tần Hải Tuấn chính là một phần tử cực đoan.

Sau khi phần tử cực đoan trở lại phòng trọ, tắm rửa sạch sẽ lên giường đi ngủ. Cậu nhào lên chiếc giường quen thuộc, mới có cảm giác như mình đã sống lại, đây mới là chỗ ngủ.

6 giờ chiều, Lưu Trưng đánh thức Tần Hải Tuấn dậy ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, Tần Hải Tuấn tự giác đem chén đũa đi rửa.

Lưu Trưng không thèm để ý đến cậu, mở giá tranh của mình ra bắt đầu vẽ. Nhưng vì tâm lý đang buồn sầu, nên ngay cả vẽ tranh cũng không có hứng thú.

Đã vậy Tần Hải Tuấn trả lại trêu chọc anh.

Chàng trai bước đến bên cạnh, muốn tới gần anh.

"Qua một bên đi." Lưu Trưng kéo cánh tay của chàng trai ra.

"..." Tần Hải Tuấn lại muốn làm thêm lần nữa, không chịu bỏ cuộc bởi vì muốn đụng vào Lưu Trưng.

"Biến đi ngủ!" Lưu Trưng nổi nóng rống về phía cậu.

Tần Hải Tuấn mếu máo, tiếp tục mặt dày, hướng về thân thể hắn chán ngán: "Em nhìn một chút thôi, một chút rồi ngủ tiếp."

"..." Nhìn ông nội mi... Lưu Trưng có lửa lại không có chỗ để cháy, vẽ hai nét sau đó đặt bút xuống, đi vào toilet để bùng lửa.

Sau khi anh xả nước, dùng nước lạnh rửa mặt, rốt cuộc lại cảm thấy đống lửa trong lòng kia cũng không dồi dào tới vậy.

Lưu Trưng đi ra, không nhìn thấy chàng trai bên cạnh giá tranh nữa, em ấy ngồi trên giường, ôm quyển kí họa mình cho em ấy.

Một người lẳng lặng lật xem, một người yên lặng vẽ tranh.

Người thì xem đến nỗi trong lòng chập trùng không yên, người lại vẽ đến mức cứng đơ nhạt nhẽo kiêm thêm bực bội.

"Trước đây anh đối với em tốt như vậy..." Ngón tay thon dài của chàng trai, vuốt ve những bộ phận thuộc về cơ thể mình, cậu khó có thể tưởng tượng được, cảm xúc khi ấy của Lưu Trưng là thế nào mới có thể vẽ ra quyển đồ án này.

Cũng khó có thể lý giải được, bản thân mình lúc đó là nghĩ thế nào mà lại làm mọi chuyện làm thành ra như vậy?

"Em rất hối hận." Tần Hải Tuấn ngửa đầu dựa vào giường nói, cậu rất muốn cho Lưu Trưng biết, cảm xúc bây giờ của mình là như thế nào.

"Cho nên?" Lưu Trưng rũ mắt hỏi, cảm giác như mình không cách nào vẽ tiếp được.

Giữa anh và Tần Hải Tuấn được cắm hai chữ bế tắc ở trên, tiến không được lùi không xong.