Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 38: 38




Tạt lên mặt rất nhiều lần, đến lúc chắc chắn miệng và mắt của mình không còn nhìn ra khác thường, Tần Hải Tuấn mới dám đi ra khỏi phòng.
Xuống phòng khách ở dưới lầu gặp được Tưởng Hinh, cậu lên tiếng chào hỏi: "Dì Hinh, dì khá hơn chút nào chưa?"
Nếu là trước đây Tần Hải Tuấn sẽ không trắng trợn quan tâm Tưởng Hinh như vậy, thế nhưng hiện tại tất cả đều đã trôi qua.

Thái độ tránh né của cậu đối với Tưởng Hinh cũng dần tiêu tan, vì vậy đã có thể thản nhiên đối mặt với nhau.
Hi vọng bí mật duy nhất này sẽ vĩnh viễn không bị bại lộ, đặc biệt là không thể để cho Lưu Trưng biết được.
"Tiểu Tuấn, con dậy rồi à?" Trong lòng Tưởng Hinh vẫn cảm thấy ghê tởm, nhưng bây giờ chỉ có một mình Tần Hải Tuấn xuất hiện, cô có thể miễn cưỡng tươi cười: "Mau ăn cơm tối, bạn của con sao còn chưa xuống?"
Tần Hải Tuấn nói: "Lát nữa anh ấy mới xuống."
Tưởng Hinh không hỏi nhiều, dù sao cô cũng không muốn nhắc đến Lưu Trưng.
"Vậy thì ngồi xuống trước đã, chúng ta cùng chờ một chút." Thoáng nhìn qua đôi môi ửng đỏ của chàng trai, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Đúng rồi Tiểu Tuấn, trước đó con có nói với dì, con có người mình thích rồi đó?"
Tần Hải Tuấn gật đầu: "Đúng vậy." Đồng thời có chút nghi ngờ Tưởng Hinh hỏi như vậy vì mục đích gì?
"Có thể nói cho dì Hinh biết, cô bé ấy tên gì không?" Tưởng Hinh rất hồi hộp, hi vọng đừng là đàn ông.
Kết quả là câu trả lời của Tần Hải Tuấn đã khiến cô thất vọng rồi, mặc dù có hơi do dự, thế nhưng Tần Hải Tuấn không trốn tránh câu hỏi: " Dì Hinh, người con yêu chính là bạn con, tụi con đang ở bên nhau."
"Là Lưu Trưng?" Tưởng Hinh không thể tưởng tượng nổi chỉ trích cậu: "Tiểu Tuấn, làm sao mà con có thể yêu một người đàn ông được? Con có biết thân phận của mình hay không, sau này con phải thừa kế gia nghiệp, không thể tùy hứng như vậy.

Nếu để cho ba con biết..."
"Cho dù ba có biết thì cũng chẳng thèm quản con." Tần Hải Tuấn ngắt ngang lời của Tưởng Hinh: "Dì Hinh, con yêu ai là sự tự do của con, dì có thể không đồng ý nhưng cũng không nên ngăn cản con.

Còn về chuyện gia nghiệp mà dì nói, ông ấy tình nguyện cho con thì cứ cho, không muốn thì thôi."
Cho dù sau này sẽ nghèo khổ, cũng có hai người ở bên nhau, Tần Hải Tuấn hoàn toàn không sợ.

"Sao con có thể nghĩ như vậy?" Tưởng Hinh đối chấp với thiếu niên, cảm thấy thật sự quá hoang đường! mặc dù trên thế giới này tình yêu cũng quan trọng, nhưng không có tiền bạc thì tình yêu có thể tồn tại lâu dài sao?
Huống chi còn là hai người đàn ông, vốn dĩ là đang làm bừa!
"Con chính là nghĩ như vậy, dì không cần khuyên con." Tần Hải Tuấn nói xong, theo thói quen nhìn trên lầu, cậu khẩn trương hi vọng Lưu Trưng xuống nhanh một chút.
Tầm mắt Tưởng Hinh cũng hướng nhìn theo chàng trai, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Lưu Trưng cao gầy từ từ đi xuống, cả người anh mới vừa tắm xong mang theo một luồng hơi thở mát mẻ của nước nhuận, tỏa ra vẻ lười biếng.
"Này, đang chờ anh ăn cơm hả?" Lưu Trưng cười nói với bọn họ: "Xin lỗi, đợi lâu."
Nụ cười dịu dàng, hai người cùng nhìn thấy nhất thời ngừng lại, tạm bỏ qua tranh chấp.
"Ngồi chỗ này." Tần Hải Tuấn đứng dậy kéo ghế tựa ra giúp Lưu Trưng, sau đó đặt bên cạnh mình.
"Cảm ơn." Lưu Trưng nhẹ nhàng nói cảm ơn, vẫn luôn mang theo nụ cười mê người.

Sau khi anh ngồi xuống, cố ý chào hỏi với Tưởng Hinh ngồi đối diện: "Dì Tưởng, chào buổi tối."
Sắc mặt Tưởng Hinh trở nên lúng túng, biểu cảm đổi tới đổi lui.
Cô vừa chán ghét Lưu Trưng là gay, vừa không thể khống chế bản thân thưởng thức khí chất quyến rũ của Lưu Trưng.
Nếu người đàn ông này không phải gay thì tốt rồi, cậu ta nên ở bên một cô gái xinh đẹp.
"Buổi tối tốt lành, ăn cơm đi." Ngữ khí Tưởng Hinh nhàn nhạt, khuôn mặt mang theo vẻ u sầu, tựa như vẫn còn đắm chìm trong khổ sở.
Đồ ăn từng đ ĩa từng đ ĩa được bưng lên, tỉ mỉ bày ra trước mặt bọn họ.
Lưu Trưng cảm nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, anh nhích tới gần Tần Hải Tuấn, kề bên tai chàng trai nói nhỏ: "Xảy ra chuyện gì?"
Không nghĩ rằng động tác này, rơi vào mắt Tưởng Hinh thực sự buồn nôn muốn chết.
Cố tình Tần Hải Tuấn còn rất hưởng thụ cảm giác Lưu Trưng nhích lại gần mình, đồng thời thấp giọng lặng lẽ nói: "Không có chuyện gì, anh không cần để ý, là dì Hinh tâm trạng dì ấy không tốt lắm."
"Thật sự không có chuyện gì?" Lưu Trưng tỏ vẻ không tin, cũng không rõ là vô tình hay cố ý, đôi môi anh gần như dán vào tai Tần Hải Tuấn nói chuyện.
"Không có chuyện gì." Tần Hải Tuấn cảm thấy đằng sau tai đã tê rần, vội vàng kéo dài khoảng cách với anh.


Nơi này không phải là phòng trọ, ở chỗ đó bọn họ thích làm thế nào cũng được.

Hiện giờ còn có Tưởng Hinh ở đây, không thể làm chuyện quá khác người.
Vậy nên Tần Hải Tuấn quyết định ở dưới mặt bàn sờ đùi Lưu Trưng, có chút ý muốn nhắc nhở.
Lưu Trưng giương mắt lên nhìn biểu cảm của Tưởng Hinh, phát hiện người phụ nữ kia tuy rằng hạ thấp mi mắt, thế nhưng động tác ăn uống lại rất cứng ngắc, như đã tiết lộ suy nghĩ của cô.
Thế này hẳn là có chuyện, thái độ trước sau chênh lệch lớn như vậy, nguyên nhân đơn giản chỉ có một mà thôi.
Điều khiến Lưu Trưng kinh ngạc chính là Tần Hải Tuấn lại không để ý đến Tưởng Hinh đang khó chịu.
"Anh đang nghĩ gì vậy, mau ăn đi." Tần Hải Tuấn dành hết sự chú ý cho Lưu Trưng, phát hiện Lưu Trưng đang mất tập trung, không hề động vào đồ ăn.
"Ừ, ăn đây." Lưu Trưng nâng chén cơm lên, ăn no trước đã còn chuyện khác thì nghĩ sau.
Ngoài ý muốn chính là trong quá trình ăn cơm anh cảm nhận được từ sau khi đi đến nhà họ Tần, Tần Hải Tuấn đối với mình thật sự rất chu đáo.
Chẳng lẽ là bởi vì chỗ này là địa bàn của Tần Hải Tuấn?
Sự ân cần của Tần Hải Tuấn đối với Lưu Trưng cũng không phải là lúc có lúc không.
Tưởng Hinh ngồi cùng bàn ăn cơm bị bọn họ trêu tức đến mức tiêu hóa không nổi, cô đặt đũa xuống nói: "Dì ăn no rồi, hai đứa cứ từ từ ăn."
"Dì Hinh ăn ít vậy?" Tần Hải Tuấn có chút bất ngờ, nhưng cũng chưa nói gì.
"Ừ, Tiểu Tuấn." Tưởng Hinh miễn cưỡng nở nụ cười nói với cậu: "Lát nữa con tới thư phòng chờ một chút, dì có việc muốn nói với con."
Biểu hiện đầu tiên của Tần Hải Tuấn là cau mày, sau đó lắc đầu từ chối: "Dì Hinh, con kiên trì với mong muốn của mình."
Tưởng Hinh bị từ chối trước mặt mọi người, sắc mặt trở nên lúng túng, sự kiêu ngạo và thận trọng của cô không cho phép cô lặp lại thêm lần nữa.
"Vậy cũng tốt, dì lên phòng trước, hai đứa cứ từ từ ăn."

Sau khi cô rời đi, bầu không khí trên bàn mới tốt lên.
Lưu Trưng cười nói: "Em làm gì vậy, làm cho dì Tưởng tức giận rồi."
Tần Hải Tuấn nói: "Em không làm gì cả, chỉ là không cùng quan niệm với dì ấy." Tiện thể gắp thức ăn cho Lưu Trưng, còn hỏi anh có muốn ăn thêm một chén canh hay không.
"Xì, chỉ là quan niệm không hợp thôi mà, có chuyện lớn lắm sao?" Lưu Trưng nhìn chàng trai đang bận rộn vì mình, trong lòng cảm thán, nhóc con trưởng thành rồi, bề ngoài có vẻ như đã thông suốt.
"Có." Tần Hải Tuấn đẩy chén canh sang cho anh, trong lòng lặng lẽ nói thầm là chuyện lớn của đời người đó.
...
Cùng ở dưới một mái hiên, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.
Tưởng Hinh luôn nhìn thấy chàng trai kiêu ngạo đã từng thích mình, hiện tại đem tất cả tình cảm bản thân em ấy tập trung lên trên người của một người khác.
Nếu là phụ nữ thì Tưởng Hinh sẽ không tức giận đến như vậy.

Cố tình đối phương lại là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông khiến Tần Hải Tuấn si mê điên cuồng.
"Tiểu Tuấn." Vào buổi chiều đêm 30, sau khi ba người ngủ trưa dậy thì vào phòng khách uống trà chiều.

Tưởng Hinh đột nhiên đỡ trán mình nói: "Đầu dì có chút choáng váng, con dìu dì lên lầu nằm nghỉ một lúc có được không?"
Lực chú ý của Tần Hải Tuấn lập tức từ trên người Lưu Trưng dời qua, khuôn mặt cậu mang theo vẻ quan tâm, dù sao cũng là người dì đã chăm sóc mình 10 năm, cậu đứng dậy đỡ Tưởng Hinh.
Thời điểm Tưởng Hinh bắt đầu vui mừng đột nhiên có chuyện xảy ra.
"Ai..." Lưu Trưng ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên kêu một tiếng, anh đưa tay che lồ ng ngực của mình: "Tiểu Tuấn ngực anh khó chịu quá..." Anh nói vừa xong lập tức ngã xuống.
Kỹ năng diễn xuất mặt dày này khiến Tưởng Hinh vừa sững sờ vừa tức, móng tay bên trong ống tay áo sắp đâm hỏng lòng bàn tay của mình.
"Lưu Trưng, anh làm sao vậy?" Tần Hải Tuấn vừa nghe Lưu Trưng la đau, lập tức quay đầu nhìn lại anh.
"Ngực khó chịu lắm, thật sự rất khó chịu..." Lưu Trưng hù chết người không đền mạng nói: "Có phải là bị bệnh tim hay không?"
"Không đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung." Hiển nhiên là Tần Hải Tuấn không tin hoặc nói là không hy vọng đây là bệnh tim, cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
"Đừng gọi, anh đây đỡ lắm rồi, em dìu anh lên nằm một chút là được." Lưu Trưng làm sao có thể để cho cậu gọi điện thoại được, chiêu này là vì đối phó Tưởng Hinh thôi, ngược lại Lưu Trưng không hề tin Tưởng Hinh thật sự bị đau đầu, hơn phân nửa là giả bộ.
"Được." Tần Hải Tuấn gật đầu không chút do dự, vừa nãy bị Lưu Trưng ngắt lời nên cậu quên mất luôn chuyện của Tưởng Hinh.

"Tiểu Tuấn..." Vào lúc này Tưởng Hinh mở miệng, thành công khiến Tần Hải Tuấn cảm thấy áy náy với cô.
"Dì Hinh, dì chờ một lát để con dìu Lưu Trưng lên trước đã." Tần Hải Tuấn nói, trong lòng chỉ có lo lắng cho Lưu Trưng, trước mắt cậu không có tinh lực đi quan tâm việc khác.
"..." Tưởng Hinh tin cậu, ở dưới phòng khách ngồi chờ, kết quả ngồi chờ nữa tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Hải Tuấn đâu.
Bởi vì Lưu Trưng kéo Tần Hải Tuấn đi lăn lộn, làm sao mà Tưởng Hinh có thể nhìn thấy cậu được.
Lần đầu bị Tần Hải Tuấn cho leo cây tâm trạng của Tưởng Hinh phải nói là cực kỳ không tốt, cô đối chán ghét Lưu Trưng càng ngày càng nhiều, mỗi lần nhìn thấy Lưu Trưng đều hận không thể cắn nát.
Tần Hải Tuấn bị Lưu Trưng đè ngã xuống phòng, sau nửa tiếng mới nhớ tới: "Dì Hinh vẫn còn ở dưới..."
"Vậy em xuống nhìn thử một chút đi." Lưu Trưng giúp kéo quần cậu lên, vỗ vỗ vào cái mông tròn trịa kia.
"Được." Tần Hải Tuấn cẩn thận quan sát, nhận thấy Lưu Trưng không khó chịu, mới đi xuống lầu nhìn Tưởng Hinh.

Kết quả rất nhanh đã cậu lập tức quay lại, nói với Lưu Trưng: "Dì trở về phòng rồi."
"Ừ, chắc là không có chuyện gì đâu." Lưu Trưng lười biếng đáp lại, nằm trên giường không muốn nghĩ đến.
Tết chính là ngày dùng để nghỉ ngơi, anh không muốn ra ngoài đi dạo chút nào.
"Tối nay anh muốn ăn cái gì, em bảo nhà bếp chuẩn bị cho anh." Tần Hải Tuấn đi tới bên cạnh anh, bản thân nhịn không được hướng về phía Lưu Trưng muốn một nụ hôn ướt át.
Cả ngày hôm nay đã đến lần thứ mấy rồi, tuy rằng Lưu Trưng không đến nỗi thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn có chút chú ý.
Anh phát hiện mấy ngày gần đây, Tần Hải Tuấn rất dính người, toàn bộ trạng thái giống như bạn học nhỏ đang nói yêu đương vậy.
Chỉ cần vừa rảnh rỗi một chút là lập tức bám dính lấy mình, bảo làm gì thì làm cái đó, muốn thế nào thì như thế đó, không có chút nào muốn chống đối.
"Tiểu Tuấn, anh muốn ăn món xào do em làm." Lưu Trưng nhìn cậu nói.
"Em..." Tần Hải Tuấn muốn nói mình sẽ không xào, nhưng ánh mắt mong chờ của Lưu Trưng chớp chớp nhìn cậu, như có ma lực khiến người khác không nỡ từ chối: "Vậy để em thử xem." Cậu suy nghĩ, nhờ đầu bếp cầm tay dạy mình nấu chắc cũng được.
"Hay quá, anh chờ em." Lưu Trưng và cậu ấm áp nhìn nhau.
Sau khi Tần Hải Tuấn cười vui, nội tâm bắt đầu căng thẳng, cậu không rõ liệu mình có thể đảm nhiệm được không.
Nhìn thấy chàng trai đi xuống từ bên cạnh mình, Lưu Trưng hỏi cậu: "Đi đâu?"
Tần Hải Tuấn nghiêm mặt nói: "Em đi xem thử xào như thế nào.".