Mọi người Bùi gia nghe được điều này thì lập tức càng thêm chấn kinh!
Một người thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, thế mà đó có cảnh giới ngang với Phác Trưởng lão!
Coi như hắn bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng khủng bố như thế chứ?
Vừa nghĩ tới đây, mọi người của Bùi gia ngay lập tức lùi lại lần nữa.
Phải biết theo như truyền thuyết thì sau khi đạt tới cảnh giới Chí Nhân là có thể cách không mà giết người, một đạo ý iệm là có thể lấy tính mạng người ta ở ngoài mấy chục thước!
Nếu như ở đây mà không có Phác trưởng lão thì chỉ sợ mọi người sơm đã bị dọa cho chạy tan tác như bầy gà rồi.
Chỉ thấy, Phác trưởng lão tiến lên một bước, trầm giọng nói:
"Thiên phú của các hạ thật kinh người, lão phu bội phục! Tuy nhiên lấy tu vi Chí Nhân của người đánh bại một Thánh Nhân cũng không thể coi vào đâu!"
"Ngươi còn trẻ như vậy, coi như cố gắng đạt tới cảnh giới Chí Nhân, khẳng định căn cơ chưa ổn, nếu như ngươi mang theo bạn bè của ngươi đi, bản trưởng lão như ta đây sẽ đứng ra làm chủ, có thể không truy cứu tội của các ngươi!"
Cùng lúc nói xong lời này thì khí thế trên người của Phác trưởng lão đã hoàn toàn triển lộ đi ra.
Máy đầu bạc trắng tung bay, trường bào phong cách cổ xưa của Cao Ly cũng không gió mà mà trôi nổi bồng bềnh phảng phất giống như thần tiên!
Hắn tin tưởng, dưới uy áp của mình thì đối phương khẳng định sẽ ngoan ngoãn rời khỏi.
Mọi người Bùi gia thấy thế ngay lập tức mỗi người cũng tìm lại về mấy phần tự tin, "May mà còn có Phác trưởng lão ở đây!"
"Coi như tiểu tử này có mạnh hơn nữa thì chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Pháp trưởng lão được hay sao?"
"Ta nghĩ rằng cuối cùng thì hắn vẫn phải chịu khuất phục ở dưới chân Phác Trường Lão đi!"
...
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trêu tức, "Nếu như ta không đồng ý thì sao nào?"
Hai mắt Phác trưởng lão đột nhiên trừng một cái, "Vậy thì chính là ngươi đang tìm cái chết!"
Nói xong, bàn tay của Phác Trường Lão đột nhiên giơ lên.
"Xì xì xì ~ "
Trên tay đột nhiên xuất hiện một cái kiếm khí, hiển nhiên là thủ đoạn thần thông tu khí thành kiếm.
Sau đó, tay Phác trưởng lão cầm kiếm khí hướng về phía Diệp Trần vẫn đang ngồi ở trên ghế, hung hăng chém xuống dưới một nhát!
Mọi người của Bùi gia thấy Phác trưởng lão ra tay, ngay lập tức từng người từng người đều cảm thấy vô cùng kích động.
"Tụ khí thành kiếm! Đây chính là uy năng của Chí Nhân sao?"
"Quả nhiên mạnh tới đáng sợ a!"
"Xem ra tiểu tử này lần này chắc chắn phải chết!"
...
Nhưng mà, đối mặt với một kích kinh khủng của Phác trưởng lão kia, Diệp Trần vẫn ngồi ở chỗ đó chưa có động đậy một chút nào cứ như thể không thèm để vào mắt.
"Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết phải không?"
Phác Trưởng lão vốn không có dự định hạ sát thủ, nhìn thấy tiểu tử trước mặt này thế mà còn không có ý định tránh né, lập tức hơi nghiêng kiếm khí một chút, hung hăng chém xuống bờ vai của Diệp Trần!
"Chặt một tay của ngươi, tạm thời cho ngươi một bài học đi!"
Nhưng mà, Phác trưởng lão vừa mới nói ra thì, "Khanh!"
Một đạo kiếm khí kia chém xuống đầu vai của Diệp Trần lại giống như chém vào một tấm kim loại cứng rắn nhất trên đời, thế mà phát ra một tiếng lanh lảnh như va chạm kim loại!
Răng rắc!
Kiếm khí vỡ vụn, mà Diệp Trần thì không hai tổn một cọng lông sợi tóc nào.
"Cái gì!"
Sắc mặt của Phác trưởng Lão lập tức thay đổi hoàn toàn, như thể nhìn thấy được một chuyện khó tin nhất trên thế gian này, "Ngươi ngươi...ngươi chẳng lẽ là cảnh giới Thần Nhân sao? Điều này sao có thể!!!"
Phác Trường Lão giống như thần kinh bị chổng ngược hét loạn lên.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là cường giả Thần Nhân, vì so hắn chưa bao giờ nghe thấy!
Trước kia hắn chỉ nghe nói Hoa Hạ có một người gọi là Diệp Thiên Ca, thế nhưng cũng phải sau ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Thần Nhân mà đã được xưng tụng là kinh hãi thế tục!
Còn Thần Nhân không đến hai mươi tuổi, chẳng lẽ hắn là yêu quái chuyển thế hay sao?
Diệp Trần không nhìn vào ánh mắt kinh hãi của Phác trưởng lão và mọi người của Bùi gia, thuận tay phủ phủ đầu vai, thản nhiên nói:
"Cảnh giới của ta ngươi làm sao có khả năng tưởng tượng ra? Vừa rồi ở lúc đầu ngươi còn có ý lưu thủ, chỉ lấy một cánh tay của ta, vậy ta không giết ngươi, chém một tay của ngươi lưu làm kỷ niệm đi"
Nói xong lời này, Diệp Trần lấy hai ngón tay làm kiếm, chậm rãi giơ lên...
Mà Phác trưởng lão thấy thế thì con ngươi đột nhiên co rụt lại, trong lòng hoảng hốt không thôi, "Trốn!"
Đối phương đã có thể lấy cơ thể ra chống lại một đạo kiếm khí của hắn mà không hư tổn chút nào, nói rõ tu vi cao hơn hắn rất nhiều!
Vừa nghĩ tới đây, dưới chân Phác trưởng lão vội vàng nhún một cái.
Cạch!
Sàn nhà của căn phong bị hắn giẫm nát, rạn nứt ra hướng về bốn phía xung quanh, mà ở dưới chân thì trong nháy mắt xuất hiện một cái hố sâu, cả căn phòng cũng theo đó mà lắc lư một lúc giống như gặp phải một trận động đất.
Ngay sau đó, Phác trưởng lão nhanh như tia chớp lui tới cửa ra gian phòng!
Nhưng là!
Còn chưa đợi thân hình đứng vững.
"A!!"
Trong miệng đột nhiên hét thảm lên một tiếng!
Mọi người vội vàng nhìn chằm chằm vào Phác Trường Lão ở bên ngoài cửa, chỉ thấy cánh tay trái của hắn, sớm đã từ trên thân thể của hắn rơi xuống, rơi trên mặt đất...
Quỷ dị hơn chính là, chỗ tay bị cụt ở đầu vai kia lại không có một giọt máu nào chảy xuống, giống như tay đã bị cụt nhiều năm.
"Không!!"
Phác Trường Lão cúi đầu nhìn thấy cánh tay của mình đã bị cụt thì ngay lập tức hét lớn một tiếng, quả thực không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra ở trước mắt của mình là thật.
Hắn nhớ mình rõ ràng đã dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh, thế nhưng cánh tay của hắn vẫn là bị người chặt đứt, hơn nữa đáng sợ nhất là, hắn vậy mà không thể thấy được động tác của đối phương là như thế nào!
Đến lúc này, hắn rốt cục vững tin, đối phương tuyệt đối là người có cảnh giới Thần Nhâni, thậm chí còn ở phía trên Thần Nhân!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì a!
Vào lúc này Phác trưởng lão đã hoàn toàn hối hận!
Nếu như hắn sớm biết được thực lực của đối phương biến thái như thế, cho dù nói hắn như thế nào hắn cũng không dám chủ động khiêu khích.
...
Thuận tay chặt đứt một tay của Phác trưởng lão, lúc này Diệp Trần mới chậm rãi đứng lên, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Bùi Tuấn Khuê sớm đã bị dọa cho sắp tè ra quần, "Bùi gia chủ, bây giờ ngươi đối với đề nghị của ta vừa rồi có ý kiến gì không?"
Bùi Tuấn Khuê bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức toàn thân run lên, suýt chút nữa còn đứng không vững.
Ngay cả Phác trưởng lão là thần hộ mệnh của Bùi gia hắn đều bị đối phương chém đứt một cánh tay dễ dàng như thế, hắn làm sao còn có sức phản kháng nào?
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Lý gia, trong lòng Bùi Tuấn Khuê lập tức dâng lên một chút hy vọng, thế là thận trọng nói:
"Tiên sinh có võ công thông thần, Bùi gia chúng ta nguyện ý nghe theo ý của tiên sinh, thế nhưng là sợ Lý gia bên kia..."
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, "Bên Lý gia ta tự nhiên sẽ giải quyết thay ngươi, ngươi không cần quan tâm!"
"Vâng vâng vâng!"
Bùi Tuấn Khuê nào dám nói nửa chữ không, trong lòng thầm nghĩ, "Ta không ngại trước hết giả vờ đáp ứng ngươi, chờ Lý gia biết được việc này thì khẳng định sẽ tức giận, đến lúc đó ta xem ngươi có thể chống lại được lửa giận của Lý gia hay không?"
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng của Bùi Tuần Khuê đắc ý một lúc.
Nhưng mà, ngay vào lúc hắn còn đang tính toán ý định của mình thì Diệp Trần giống như sớm đã hiểu rõ được tâm tư của hắn, giọng nói lại vang lên lần nữa, "Bùi gia ngươi đã không có ý kiến, vậy sáng sớm ngày mai làm hôn lễ cho hai người bọn họ! Ngươi bây giờ có thể đi chuẩn bị một chút!"
"Cái gì!"
Ngay lập tức Bùi Tuấn Khuê trợn tròn mắt, gần như là rống lên, "Như vậy sao được!"
"Ừm?"
Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Tuấn Khuê, "Ngươi phải hiểu rõ một chút, ta không phải là đang thương lượng với ngươi mà đây là mệnh lệnh! Ta nói được vậy thì chắc chắn là được!"
Dưới ánh mắt của Diệp Trần nhìn xuống, Bùi Tuấn Khuê lập tức suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, đành phải vội vàng sửa lời nói:
"Vâng vâng vâng! Vậy ta để cho người của ta đi chuẩn bị!"