Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 333: Giết chết ba thần nhân



Tiếng cầu cứu của Nại Lưu Xuyên vừa vang lên ngay lập tức trong đám võ sĩ Đảo quốc kia lập tức lại có một thân ảnh to con lao ra, như là một con bò tót lao về phía Diệp Trần!

Hơn nữa, khi người kia lao tới trước mặt Diệp Trần, thân hình biến hóa to lớn lên gấp đôi, từng cái kinh mạch toàn thân nổi lên, giống như một con dã thú hình người.

"Đây là Đại Lực Man Thần, Viên Phi Môn Viêm!"

Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long lúc này nhận ra được thân phận của người này.

Cùng lúc đó, ngay tại lúc Viên Phi Môn Viêm lao tới trước mặt Diệp Trần, phía sau Diệp Trần bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen quỷ dị!

Hơn nữa ở trong tay cái bóng đen kia cầm một cái đoản kiếm màu đen cũng quỷ dị, mạnh mẽ đâm về phía lưng của Diệp Trần!

"Ám Ảnh Thần, Độc Biên Thiên Tầm!"

Thấy cảnh này, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long ngay lập tức cùng lúc trợn hai mắt thật lớn.

Tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu thế mà cùng lúc xuất thủ!

"Thiếu niên này còn có thể ngăn cản được sao?"

Cũng không biết vì sao, hai người này thế mà còn căng thẳng hơn so với người trong cuộc như Diệp Trần.

Bởi vì bọn họ biết, nếu như đổi lại là hai người bọn họ, khẳng định không cách nào ngăn cản cho dù cả hai người bọn họ hợp lực tác chiến cùng nhau, chỉ sợ cũng không ngăn cản được tam đại thần vây công như hiện giờ.

Chẳng mấy chốc, đáp án được công bố, để cho Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cùng với những người còn lại phải trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.

Chỉ thấy, đao khí trong tay Diệp Trần vẫn chém xuống, không thèm để ý tới đấu pháp vây hổ cứu gà của hai người Viêm Phi Môn Viêm và Độ Biên Thiên Tầm.

Phốc!

Đao Thần Nại Lưu Xuyên thế mà bị cái đao khí kia cường hoành, trực tiếp sống sờ sờ chém thành hai khúc!

Tuy nhiên, cùng lúc đó nắm đấm của Viên Phi Môn Viêm hung hăng rơi vào vị trí tim trên lồng ngực của Diệp Trần!

Đoàn kiếm quỷ dị của Độ Biên Thiên Tầm cũng hung hăng đâm vào sau lưng Diệp Trần!

Nhưng mà để Đại Lực Man Thần và Ám Ảnh Thần cảm thấy tuyệt vọng, một kích này của hai người kia đều có thể giết cường giả Thần Cảnh, uy lực to lớn cỡ nào thế mà lại bị đạo kim mang trên người của đối phương ngăn cản lại một lần nữa!

Một chiêu phóng ra toàn lực thế mà vẫn không thể làm đối phương bị thương một chút nào!

"Không!"

Đại Lực Man Thần Viên Phi Môn Viêm hét lớn một tiếng, muốn giơ nắm đấm to lớn kia lên hung hăng giáng xuống đầu của Diệp Trần.

Nhưng mà, Diệp Trần há lại sẽ cho hắn cơ hội thứ hai?

Nâng đao khí trong tay lên, đã chém xuống lần nữa!

Bành!

Đại Lực Man Thần Viên Phi Môn Viêm ở dưới trạng thái biến thân thế mà bị một kiếm này của Diệp Trần trực tiếp chém cho nổ tung!

Tốc độ của ba người đều nhanh vô cùng, mọi người ở đây, ngoài một vài tên cao thủ nhìn cẩn thận một chút, những người khác căn bản không hiểu rõ là đang có chuyện gì xảy ra, Diệp Trần đã nhanh như chớp chém ra hai đao, phân biệt diệt Đao Thần Nại Lưu Xuyên và Đại Lục Man Thần Viên Phi Môn Viêm.

Còn về Ám Ảnh Thần Độ Biên Thiên Tầm, sau khi sử dụng một kích không có kết quả, đã nhanh chóng trốn vào trong bóng tối, nếu không có nhãn lực đạt tới trình độ như mấy người Ngụy Vô Cực thì căn bản không có cách nào phát hiện, người này đã từng xuất hiện.

"Còn muốn chạy sao?"

Sau khi Diệp Trần liên tiếp chém chết hai người, lúc này mới chuyển sự chú ý tới trên người cái tên đánh lén từ sau lưng mình.

Độ Biên Thiên Tầm được người xưng là Ám Ảnh Thần, bản lãnh bỏ chạy tự nhiên là hạng nhất, nhất là vào buổi tối, cho dù đối mắt với loại cường giả cấp bậc như Tần Đạp Thiên cũng có thể toàn thân trở ra.

Đáng tiếc, người hắn gặp phải là Diệp Trần, hơn nữa còn là Diệp Trần sau khi lực lượng thần hồn đã thăng cấp!

Lấy thần thức của hắn hôm nay, chỉ cần tùy ý quét qua thì trong nháy mắt đã phong tỏa vị trí Độ Biên Thiên Tầm lần trốn trong bóng tối.

"Cút ra đây!"

Diệp Trần hét lớn một tiếng, trực tiếp hướng về một phương hướng nào đó, bỗng nhiên một trảo đánh vào khoảng không!

"A!!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Tiếp theo, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay rất lớn, mà ở trong cái bóng mờ kia, đang gắt gao nắm chặt một người đàn ông trung niên có dáng người thon gầy!

Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long và những cao thủ khác, ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người lần nữa, thiếu niên thần bí trước mắt này, chính diện giết chết Nại Lưu Xuyên và Viên Phi Môn Viêm còn chưa nói, thế mà trực tiếp tóm vị chưa từng lộ diện trước mặt công chúng, được xưng là Ám Ảnh Thần Độ Biên Thiên Tầm từ trong bóng tối đi ra!

Thủ đoạn như thế, quả thực làm cho người ta hết hồn hết vía!

"Quá mạnh! Quá mạnh!..."

"Quả thực không thể tưởng tượng nổi!"

Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực nhịn không được mà cảm thán từ đáy lòng nói.

Phải biết, ba người trước mắt này, mỗi một người đều có tồn tại cùng cấp bậc với bọn họ, bây giờ lại bị thiếu niên thần bí trước mắt này trong chớp mắt giết chết một cách dễ dàng!

Hay nói cách khác, hai người họ nếu như giao thủ với người thiếu niên trước mắt này, chỉ sợ cũng trong chớp mắt cũng bị giết chết một cách dễ dàng.

"Không nghĩ tới trên đời này lại còn có cao thủ như thế!"

"Người này chỉ sợ so với vị Diệp Cuồng Tiên kia còn cường đại hơn!"

Ngay tại lúc hai người đang thấp giọng nghị luận, bàn tay của Diệp Trần đột nhiên nắm một cái.

Trên bầu trời Độ Biên Thiên Tầm đang bị bóng mờ hình nắm đấm to lớn gắt gao nắm lấy, ngay lập tức sống sờ sờ bị bóp nát!

Nói thì chậm, thật ra thì từ lúc tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu bắt đầu ra tay, đến lúc bị Diệp Trần diệt cả ba, thế nhưng thời gian chỉ trong khoảng một cái nháy mắt.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, tam đại thần nhân cùng nhau ra tay, thế mà người thắng cuối cùng lại là thiếu niên thần bí kia, hơn nữa còn thắng triệt để như vậy, gọn gàng mà linh hoạt, tam đại thần nhân lại không có bất luận một chút sức chống đỡ nào!

Quả thực giống như một người lớn đang chơi một đám trẻ con...

Tuy nhiên, theo quan điểm của Diệp Trần, điều đó là đúng, ba người này có thực lực tuy không yếu, thế nhưng so với Hạ Hầu Phương đại hộ pháp của Dược Vương tông trước đó mà nói, quả thực không chỉ kém một điểm hai điểm.

Thậm chí vừa rồi, hắn chẳng qua mới chỉ dùng ba bốn thành công lực mà thôi.

Điều này nếu để cho mấy người Ngụy Vô Cực biết được, không biết lại có cảm tưởng gì?

...

Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu, tận mắt thấy ba bị cao thủ đỉnh cấp của tổ chức Sam Khẩu bọn hắn đều bị diệt sát, lập tức dọa đến hai chân run lẩy bẩy, không thể không nhìn về phía Bắc Môn Do Dã ở bên cạnh, thấp giọng nói:

"Bắc Môn đại sư, bây giờ nên làm gì mới tốt?"

Trong lòng của Bắc Môn Đa Do Dã cũng rung động vô cùng, tuy nhiên ngay sau đó đã trấn tĩnh lại, "Yên tâm! Võ công người này tuy rằng sâu không lường được, thế nhưng chưa chắc thông hiểu đạo pháp, lấy thủ đoạn của lão phu cũng không hẳn không thể đấu với hắn một trận!"

Nói xong lời này, Bắc Môn Đa Do Dã từ từ bước ra một bước, đôi mắt già nua gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, dùng tiếng Hoa Hạ chậm rãi nói:

"Các hạ có tu vi kinh người! Lão phu bội phục! Tuy nhiên, ngươi chớ có cho là đánh bại được ba người phế vật bọn hắn là đã vô địch thiên hạ! Thủ đoạn của lão phu, cũng không phải ngươi có khả năng tưởng tượng!"

"Hôm nay lão phu tới đây, cũng không muốn là địch của bất luận kẻ nào, chỉ muốn tìm về di vật của sư đệ ta!"

"Chỉ cần ngươi hoàn trả Hoàng Bì Hồ Lô mà sư đệ ta Nam Dã Trần Bát mang theo bên người cho ta, lão phu cam đoan lập tức rời đi, tuyệt không là địch với các hạ, như thế nào?"

Mọi người nghe được điều này lập tức xì xào bàn tán.

Bắc Môn Đa Do Dã đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc có tiếng tăm lừng lẫy vậy mà nhận sợ!

Tuy nhiên như vậy cũng khó trách, thực lực mà thiếu niên thần bí vừa mới biểu hiện ra, coi như Bắc Môn Đa Do Dã chỉ sợ cũng không nắm chắc được.

Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, tiện tay vỗ một cái vào Càn Khôn Trạc ở cổ tay, từ bên trong lấy ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô.

Lúc trước, khi Diệp Trần giết chết Nam Dã Trần Bát, thuận tay thu cái Không Gian Pháp Khí này của hắn, thế nhưng sau đó hắn mới phát hiện, cái hồ lô này còn không bằng cái Tử Kim Hồ Lô lúc đầu của hắn, hơn nữa ở trong đó chẳng qua chỉ có một chút tạp vật, cho nên không có quá coi trọng.

Nhưng mà, Bắc Môn Đa Do Dã nhìn thấy Hoàng Bì Hồ Lô ở trên tay Diệp Trần, hai mắt lập tức bỗng nhiên sáng lên, giống như thấy được trân bảo hiếm thấy nào đó!

P/S: Ta thích nào, chương 1