Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 1051: Bằng ngươi mà cũng muốn giết ta?



Giọng nói của Cơ Vô Cương rơi xuống, từ trong cơ thể hắn đột nhiên bay ra một thanh trường kích màu vàng kim!

Ánh sáng tỏa ra vạn trượng, khí thế trùng thiên!

"Đây là Hoàng Kim Tam Xoa kích, Thần khí chí bảo của Cơ gia!!"

Trong đám người đã có người kinh hô lên.

Sắc mặt của Diệp Trần trong nháy mắt cũng trở nên có chút ngưng trọng, việc này hắn sớm cũng đã nghĩ đến, ngay cả Cơ Vô Chương cũng có thể lấy ra được một kiện chuẩn Thần khí, thì đứng nói Cơ Vô Cương thiên tài đệ nhất của Cơ gia a?

Thôn Thiên đỉnh của hắn chẳng qua chỉ là cấp bậc Tiên Khí cực phẩm, làm sao có thể chống lại với một cái Thần khí?

Ầm ầm!

Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ nhanh chóng thì Hoàng Kim Tam Xoa kích của Cơ Vô Cương đã từ trên không trung bổ xuống dưới.

Trong lúc vung vẩy trường kích thì khí tức hủy diệt mang theo tử vong cũng đã được ngưng tụ thành thực chất, khiến người ta nhìn vào đều cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!

Hơn nữa một kích này vẫn là bao hàm áo nghĩa của Thời Không pháp tắc, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, căn bản tránh cũng không thể tránh.

Diệp Trần chỉ có thể lại tế ra Thôn Thiên đỉnh một lần nữa, trực tiếp ngăn cản đi lên!

Ầm ầm!

Sau khi một tiếng nổ vang rung trời đi qua thì không gian ở dưới sự va chạm mạnh mẽ này cũng vì đó mà bị chôn vùi, giống như một con thú không gian khổng lồ muốn thôn phệ hết toàn bộ thế giới.

Diệp Trần cả người lẫn đỉnh lại bay ngược ra đằng sau lần nữa, trọn vẹn bay ra đằng sau tới mấy trăm dặm, những nơi đi qua, hư không sụp đổ!

Hơn nữa Thôn Thiên đỉnh kia ở dưới sự va chạm với Hoàng Kim Tam Xoa kích thì cũng lập tức phát ra một tiếng gào thét, trên Thôn Thiên đỉnh đã xuất hiện từng đạo vết rách, như thể lúc nào cũng muốn tan vỡ!

Thậm chí, tính cả Diệp Trần, ở dưới một kích cường đại này của Cơ Vô Cương, khóe miệng cũng hiện ra một vết máu.

Thực lực của Cơ Vô Cương hoàn toàn chính xác là rất mạnh, thậm chí đã không kém tông chủ của bát đại tiên môn ở ngoain giới, hơn nữa trong tay lại có Thần khí tuyệt thế Hoàng Kim Tam Xoa kích này, phóng tầm mắt toàn bộ núi Huyễn Diệt thì cũng đã bước vào hàng ngũ cường giả cao cấp nhất!

Mọi người ở phía dưới sớm đã xem tới trợn mắt há hốc mồm, mọi người kinh hãi tới nỗi nói không ra lời.

Mà ngay cả Đoan Mộc Phong trước đó vẫn luôn tràn đầy tự tin đối với Diệp Trần, vào lúc này cũng không thể không hiện ra vẻ lo lắng, tuy nhiên sau đó lại lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Cũng tốt! Tiểu tử này nếu như chết dưới tay Cơ Vô Cương, Cơ gia chắc là cũng sẽ không truy cứu chuyện trước đó nữa, đối với Đoan Mộc gia tộc chúng ta mà nói thì chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt!"

Một bên khác, owr trên trời cao, Diệp Trần đã nhanh lùi lại đến hơn mấy trăm dặm, vừa mới miễn cưỡng đứng vững thân hình lại thì Cơ Vô Cương cũng đã truy sát tới!

"Chết đi cho ta!"

Cơ Vô Cương quát lớn một tiếng, Hoàng Kim Tam Xoa kích trong tay đã giơ lên cao, sau đó lại bổ xuống dưới một lần nữa!

Oanh long long long long!

Vào lúc này, trên không trung giống như đột nhiên xuất hiện ngàn vạn thanh Hoàng Kim Tam Xoa kích, bay lượn ở trong không trung xung quanh, tràn ngập toàn bộ không gian, dường như áp súc toàn bộ thời không xung quanh Diệp Trần tới một chút!

Trong lúc nhất thời, trời xanh rung chuyển, thời không thu hẹp lại, giống như tất cả mọi thứ xung quanh ở dưới sự oanh kích của từng đạo kích ảnh cũng không còn tồn tại mà biến thành một mảnh hỗn độn!

"Tiểu tử!"

Lúc này, giọng nói của Cơ Vô Cương kia giống như thần linh ở trên trời cao, đột nhiên vang vọng trong đất trời:

"Một chiêu này của ta đã dung nhập mười sáu loại lực lượng pháp tắc, là một kích mạnh nhất của ta, ngươi có thể chết ở dưới một chiêu này của ta thì cũng coi là chét có ý nghĩa a! Khặc khặc!"

Nơi xa mọi người ở trên núi Chu Hoàng, thấy cảnh này, nghe được lời này của Cơ Vô Cương thì từng người cho đến tất cả đều giống như hóa đá, giống như những bức tượng, đại não của tất cả đều trống rỗng.

Quá mạnh!

Lấy tu vi của Cơ Vô Cương chẳng qua chỉ có tu vi cảnh giới nửa bước Độ Kiếp, thế mà đã tìm hiểu được mười sáu loại lực lượng pháp tắc, đồng thời có thể dung nhập mười sáu loại pháp tắc này vào trong một chiêu, đây cần phải yêu nghiệt tới bực nào a!

Trong mọi người ở đây thì duy nhất chỉ có một người là có thể giữ được sự bình tĩnh thì chỉ có lão tổ kia của Cơ gia.

Bởi vì Cơ Vô Cương sở dĩ có được thành tựu như ngày hôm nay thì đúng là một tay hắn chỉ bảo mà thành.

Đương nhiên, ngoại trừ hắn dốc lòng dạy bảo ra, thiên phú bản thân Cơ Vô Cương cũng quan trọng, lại thêm Bồ Đề cổ thụ hỗ trợ, lúc này mới trở thành thiên tài yêu nghiệt như vậy!

Tuy nhiên, không hiểu vì sao, lão tổ Cơ gia nhìn vào nơi đang diễn ra chiến đấu, thế cục đã nghiêng về một bên, hắn cuối cùng mơ hồ cảm nhận được tiểu tử đến từ Đoan Mộc gia kia dường như cũng không thể chết đi dễ dàng như vậy.

Bá bá bá!

Đối mặt với một kích tuyệt mệnh này của Cơ Vô Cương, Diệp Trần nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt lại hướng về phía sau nhanh chóng lùi lại mấy ngàn dặm, lúc này đã hoàn toàn rời khỏi dãy núi này.

"Khặc khặc! Bây giờ mới nhớ tới phải chạy trốn thì khó tránh khỏi có chút chậm a?"

Cơ Vô Cương cười lạnh một tiếng, một chiêu này của hắn dung nhập lực lượng Thời Không pháp tắc, bỏ qua khoảng cách không gian và thời gian, mặc cho đối phương có trốn xa hơn nữa thì căn bản cũng không làm nên chuyện gì!

Ầm ầm!

Ngàn vạn đạo kích ảnh màu vàng kim kia trong nháy mắt đã vượt qua thời không, không có bất cứ một chút hồi hộp nào từ trên đỉnh đầu Diệp Trần rơi xuống!

"Chết!"

Cơ Vô Cương lại quát lớn thêm một tiếng nữa, cúi đầu nhìn xuống Diệp Trần ở phái dưới đang liều mạng chạy trốn, trên mặt hiện ra vẻ đăm chiêu.

Tuy nhiên, làm cho hắn nghĩ mãi cũng không hiểu chính là Diệp Trần rõ ràng đã bị chính mình bức đến tuyệt cảnh, trên mặt chẳng những không có hiện ra bất kỳ sự tuyệt vọng và hoảng sợ nào, ngược lại còn nở ra nụ cười đùa cợt.

"Chỉ dựa vào mười sáu loại lực lượng pháp tắc của ngươi mà cũng muốn giết ta?"

Diệp Trần cười lạnh một tiếng, đột nhiên thu hồi Thôn Thiên đỉnh, trên dưới quanh người đột nhiên hiện ra phù văn có khí tức thần bí!

Cơ Vô Cương thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ không thể tin được:

"Ngươi thế mà đã ngưng tụ ra phù văn pháp tắc? Không đúng! Khí tức này...sao lại thế!"

Cơ Vô Cương trong nháy mắt đã nhận ra, đạo phù văn đột nhiên xuất hiện trên người Diệp Trần này, cực kỳ không tầm thường, bên trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm.

Mà hàng ngàn hàng vạn kích ảnh màu vàng kim kia rơi ở trên người Diệp Trần lại giống như đậu hũ bị ném vào tảng đá, trong nháy mắt vỡ vụn chôn vùi.

Cùng lúc đó:

Ầm ầm!

Bồ Đề cổ thụ ở trên núi Chu Hoàng cảm ứng được sự tồn tại của phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì lập tức lại rung động kịch liệt một lần nữa.

Mà rất nhiều cường giả ở trên núi lập tức kinh hãi, vô ý thức hướng về phía Bồ Đề cổ thụ ở trên đỉnh núi mà nhìn lại, ngay cả lão tổ Cơ gia kia cũng bị hiện tượng khác lạ đột nhiên xảy ra này hấp dẫn.

Lúc này, Diệp Trần cũng đã bắt lấy cơ hội này, trong nháy mắt phá vỡ một kích cường đại của Cơ Vô Cương, vận dụng Thời Không pháp tắc trong nháy mắt áp sát tới trước mặt hắn:

"Ta vồn không muốn giết người, vì sao các ngươi cứ phải bắt ta phải giết người a?"

Diệp Trần khẽ thở dài một tiếng, đồng thời phù văn Hỗn Độn pháp tắc đã hóa thành một thanh trường kiếm, hung hăng đâm vào trong lồng ngực của Cơ Vô Cương!

Hoá ra, Diệp Trần tự biết không cách nào ngăn cản một kích tuyệt mệnh vừa rồi của Cơ Vô Cương, cho nên trước đó cố ý bại lui chính là chuẩn bị vận dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc.

Vào lúc này, các cường giả của bảy đại gia tộc, tất cả đều đang bị động tĩnh của Bồ Đề cổ thụ hấp dẫn, hơn nữa hắn vào Cơ Vô Cương lại đang ở bên ngoài mấy ngàn dặm, những người kia chắc là rất khó phát giác.

Phốc!

Trường kiếm được phù văn Hỗn Độn pháp tắc biến thành, đã đủ để phá hủy mọi thứ tồn tại trên thế gian lại thêm Cơ Vô Cương đang ở trong trạng thái kinh ngạc, căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị Diệp Trần đâm thủng tim!

P/S: Ta thích nào...chương 7....Kim phiếu....kim phiếu nào.....Tử Linh thạch....Tử Linh thạch nào các đạo hứu......