Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 454: Một kích liều mình



Ầm!

Pháp thuật giam cầm của Quang hệ kia nhìn như bền chắc không gì phá nổi, ở dưới một kiếm này của Diệp Trần thì lại sụp đổ chỉ trong nháy mắt, tính cả tính cả cái trường kiếm màu trắng hình Thập Tự Giá cũng trong nháy mắt vỡ vụn ra.

"Cái gì!"

"Chỉ một kiếm thì đã phát nát Giam Cầm thuật của ta? Điều này sao có khả năng!"

Sau khi Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư bị đánh bay đi thì ngay lập tức mặt mũi của tất cả đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ngải Bối Nhĩ thi triển ra một chiêu Thánh Quang Tẩy Lễ này là cấm thuật vô thượng mà chỉ có các vị Giáo Hoàng qua các thời kỳ của Giáo Đình mới có tư cách thi triển ra, chẳng những có thể giam cầm người ở bên trong tia sáng, trong đó còn kèm theo công kích linh hồn.

Mặc dù hắn không có hy vọng xa vời, băng vào một chiêu này là có thể giết chết Diệp Trần, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn hắn được một lát a?

Thế nhưng lại không nghĩ tới, đối phương thế mà sử xuất ra một kiếm lại trực tiếp pháp vỡ dễ dàng như thế.

Hắn lại làm sao biết được rằng, Thảo Trĩ Kiếm trong tay Diệp Trần bao hàm một chút Không Gian Pháp Tắc, chính là Thánh khí không gian, am hiểu nhất chính là phá giải loại pháp thuật cấm chế.

"Ta nói rồi, ngươi căn bản không hiểu được cách dùng Giam Cầm thuật chân chính!"

Ngay tại lúc Ngải Bối Nhĩ còn chưa hoàn toàn phản ứng lại từ trong khiếp sợ trước đó thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ghé vào lỗi tai của hắn mà vang lên.

"Nếu là Giam Cầm thuật, vậy thì thuộc về phạm trù của Không Gian Pháp Tắc, ngươi lại chỉ biết dùng hết năng lượng để phong tỏa ta thì lại có hiệu quả gì?"

Kèm theo giọng nói lãnh đạm của Diệp Trần vang lên, Ngải Bối Nhĩ lập tức dâng lên một cỗ cảm giác hết sức nguy hiểm, nơi nào còn có thời gian đi suy nghĩ ý tứ bên trong lời nói đó của Diệp Trần, theo bản năng nhanh chúng lùi lại phía sau.

Tuy nhiên, "Ầm! một tiếng!"

Sau một khắc, Ngải Bối Nhĩ giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị đẩy ngược trở về.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng kia của Diệp Trần lại vang lên thêm lần nữa, "Không Gian, Giam Cầm! Giảo sát!!!"

"A!!"

Theo ngón tay của Diệp Trần điểm chỉ trên không trung một lúc, Ngải Bối Nhĩ bị vây ở bên trong một màn ánh sáng vô hình, lập tức cảm giác được không gian xung quanh vậy mà bắt đầu vặn vẹo, không chỉ thân thể của hắn không có cách nào động đậy, hơn nữa còn có một cỗ lực lượng vô hình cường đại, đang xẽ rách thân thể của hắn từng chút xíu một, phảng phất giống như mỗi một cái tế bào đều muốn phân liệt ra!

Thời gian trong một cái nháy mắt, thân thể vị Hồng y đại giáo chủ này đã bắt đầu trở nên biến dạng, cả người giống như một quả bóng chứa đầy nước, bị rách nát và rách nát, có vẻ như sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào, khắp toàn thân từ trên xuống dưới từ lâu đã trở thành một người đầy máu.

Vốn sao khi có Thảo Trĩ Kiếm thì Diệp Trần cũng thuận tiện bắt đầu tu luyện pháp thuật không gian, bây giờ đã có một chút thành tựu.

Vốn nhìn thấy Ngải Bối Nhĩ thi triển ra Giam Cầm thuật, thế là Diệp Trần nhất thời ngứa tay, nên có ý định cũng dùng pháp thuật không gian để giết chết đối phương.

"Ngải Bối Nhĩ!"

Khắc La Tư ở một bên thấy thế thì lập tức rống lớn một tiếng, lập tức giơ quyền trượng trong tay lên, liều lĩnh nhào về phía Diệp Trần.

"Diệp Cuồng Tiên! Ta muốn cùng chết với ngươi!"

Ngải Bối Nhĩ là Giáo Hoàng đời tiếp theo của Giáo Đình, Khắc La Tư thân là người hộ đạo của hắn, chính là phải liều cái mạng già này của mình cũng nhất định phải bảo đảm an toàn cho Giáo Hoàng đời sau.

"Đêm tối vô tận a! Đi đâu để tìm ánh sáng, ta nguyện hóa thành một vệt ánh sáng đi chỉ dẫn chúng sinh!"

Theo mội hồi ngâm xướng của Khắc La Tư, trên thân hắn bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng trắng mạnh hơn trước đó gấp mười lần!

Vào lúc này, Khắc La Tư đang tắm rửa dưới ánh sáng vàng trắng kia, trường bào chủ giáo trong nháy mắt nâng lên, giống như thần Giehova buông xuống thế gian!

Toàn bộ đảo Lang Vương lập tức bị đạo ánh sáng trắng này bao phủ, giống như lập tức tiến vào trạng thái ban ngày.

"Đây là...Quang Minh Tế Tự thuật? Hắn muốn hiến tế!"

Thấy cảnh này, mọi người nhất thời thi nhau kinh hô lên, Quang Minh Tế Tự thuận nghe nói là một trong những cấm thuật cường đại nhất của Giáo Đình, đồng thời cũng là chiêu thức đồng quy vu tận cùng với địch nhân.

Người thi thuật chỉ sử dụng thuật này nếu người đó biết rằng người đó không phải là đối thủ của đối phương.

Mà một khi thi thuật thành công thì vô luận là có thể giết chết được đối thủ hay không thì người thi thuật khó có khả năng sống sót, cho nên được xưng là tế tự.

"Khắc La Tư!!"

Ngải Bối Nhĩ vẫn còn đang bị vậy ở bên trong cấm chế không gian, thấy cảnh này thì lập tức rống lớn một tiếng, đáng tiếc căn bản vẫn không có cách nào thoát ra khỏi cấm chế không gian, chỉ có thể lo lắng suông.

"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay ta lấy danh nghĩa của chúa cha phán quyết, người xuống Địa ngục cho ta!"

Khắc La Tư giơ quyền trượng trong tay lên cao cao, trong nháy mắt huyễn hóa thành một cái thanh kiếm thập tự màu bạc, nhìn xuống Diệp Trần phía dưới, giọng nói giống như tiếng chuông ngân, chậm rãi mở miệng nói.

Sau khi Khắc La Tư thi triển ra Quang Minh Tế Tự thuật, khí thế ở trên người so với trước đó cường đại đâu chỉ gấp năm lần, giống như đã chạm tới cánh cửa của cảnh giới Địa Tiên hay còn gọi là Tiên Nhân cấp hai!

Thấy cảnh này, một số người có tu vi yếu ở xung quanh, lập tức thi nhau nhanh chóng lùi lại phía sau, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh ngạc.

"Nghe nói Quang Minh Tế Tự thuật này, một khi thi triển đi ra thì người thi thuật này sẽ đứng trước kết cục hồn phi phách tán!"

"Không nghĩ tới Diệp Cuồng Tiên này vậy mà có thể bức bách Khắc La Tư đại chủ giáo đến tình trạng như thế!"

"Ngay cả cấm thuật cường đại như thế cũng thi triển ra, lần này coi như không giết chết được Diệp Cuồng Tiên thì chí ít cũng có thể đả thương hắn đi!"

...

Mấy người Ngụy Vô Cực, lập tức đều hiện ra vẻ mặt đau thương, "Khắc La Tư này quá mạnh!"

"Đây chính là lấy sinh mệnh và linh hồn để đánh đổi thi triển ra một kích mạnh nhất, Diệp tiên sinh còn có thể chống đỡ được sao?"

"Diệp tiên sinh! Nhanh tránh ra a!"

Bảy người vừa sợ lại vừa gấp, nhịn không được hướng về phía Diệp Trần ở trên bầu trời rống lớn một tiếng.

Theo suy nghĩ của bọn họ thì sau khi Khắc La Tư thi triển cấm thuật như thế thì khẳng định chắc chắn sẽ không tồn tại được lâu, chỉ có thể trước tiên tránh đi mũi nhọn của công kích, không bị đối phương đánh trúng thì mới là thượng sách.

Tuy nhiên, vượt qua ngoài ý liệu của tất cả mọi người, Diệp Trần chẳng những không có tránh né, ngược lại chủ động nghênh đón tiếp lấy!

"Lão đầu, ngươi vì cứu đồng bạn có thể hi sinh chính mình cũng có thể coi là một tên hán tử, hôm nay ta liền đường đường chính chính đánh bại ngươi để ngươi được chết có ý nghĩa!"

Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì một tay đã thi triển thuật giam cầm không gian, vẫn dùng lực lượng của Không Gian Pháp Tắc, giảo sát thân thể của Ngải Bối Nhĩ, đồng thời vung Thảo Trĩ Kiếm lên chém ra một kiếm.

Oanh!

Một đạo kiếm mang màu đen yêu dị xẹt qua trên không trung, va chạm với chỗ tụ hợp ánh sáng trắng được bộc phát ra trên quyền trượng của Khắc La Tư.

"Cái gì! Cái tên này là điên rồi sao?"

"Đối mặt với một kích mà phải trả một cái giá lớn bằng cả mạng sống để đánh đổi của Khắc La Tư Đại chủ giáo vậy mà chẳng những không tránh không né, ngược lại còn chủ động nghênh đón tiếp lấy!"

"Thật đúng là đủ ngông cuồng a!"

...

Theo tiếng nghị luận liên tiếp của mọi người thì trên bầu trời kia hai đạo ánh sáng một đen một trắng đã va chạm vào nhau.

Mới nhìn, ánh sáng máu trắng kia có khí thế phải vượt xa ánh sáng màu đen kia, dường như Khắc La Tư đã chiếm cứ thượng phong.

"Ha ha ha! Ta cứ nói đi, Diệp Cuồng Tiên này chắc chắn phải thua!"

"Đây chính là cái giá lớn phải trả cho sự ngông cuồng!"

"Có thể giết chết Diệp Cuồng Tiên thì Khắc La Tư đại chủ giáo cũng coi như là chết có ý nghĩa!"

...

Tuy nhiên, còn chưa đợi mọi người hoàn toàn cao hứng trở lại thì trên bầu trời lại nảy sinh dị biến.

Chỉ thấy, kiếm mang màu đen kia tuy rằng có khí thế xa xa không bằng kiếm mang màu trắng, thế nhưng chẳng những không có bị áp đảo, ngược lại giống như cắt đạu hũ, mạnh mẽ xé vỡ kiếm mang màu trắng kia ra!

Kiếm mang màu trắng cường đại không ai bì nổi, thế mà bị kiếm mang màu đen này rõ ràng chặt thành hai đoạn.

"Không!!"

Lúc Khắc La Tư phát hiện ra thì không cam lòng mà tức giận rống lên.

P/S: Chương 1...Ta thích nào....sáng nay với qua bận quá sắp 20/10 đâm ra từ cơ quan ra đơn vị từ đơn vị về nhà cũng lắm việc:))