Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 565: Một chiêu bại Ma Hoàng lùi lại!



Đái An Na hít sâu một hơi nói:

"Công chúa điện hạ, chuyện này cũng không thể trách ngài!"

"Diệp tiền bối làm việc thực sự quá phách lối, lần này chỉ sợ hắn phải chết không thể nghi ngờ!"

"Chúng ta cần phải suy nghĩ bây giờ chính là làm sao để có thể nhanh chóng chạy thoát khỏi chỗ này!"

Nói xong lời này, Đái An Na lập tức kéo lấy Nạp Lan Nhu Nhiên chuẩn bị rời khỏi đây.

Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức rất không muốn, "Đái An na tỷ tỷ, nếu không chúng ta hay là đợi thêm một chút đi! Nói không chừng Diệp tiền bối sẽ không chết..."

Đái An Na tức giận nói:

"Công chúa điện hạ, ngài đừng có nói ra lời nói ngốc như vậy có được hay không? Toàn bộ Ma Hoàng thành, cao thủ xuất hiện lớp lớp, vẻn vẹn chỉ là Ma Hoàng vệ trước mắt này thì đã có hơn năm mươi tên cao thủ cảnh giới Ngự Không rồi a!"

"Chứ đừng nói chi còn có Ma Hoàng đại nhân, bốn vị Đái Tế Ti, cùng với vị Ma Tổ đại nhân trong truyền thuyết kia!"

"Diệp tiến bối cho dù tu vi có lợi hại hơn nữa thì nhiều lắm cũng chỉ có cảnh giới Trùng Tiêu trung kỳ mà thôi, chỉ sợ ngay cả cánh cửa Ma Hoàng vệ trước mắt này đều cũng khó có thể vượt qua!"

"Chờ đến khi Diệp tiền bối vừa chết, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tra ra được trên đầu của chúng ta, cho đến lúc đó, chúng ta muốn rời khỏi chỗ này thì không còn dễ dàng như vậy nữa!"

"Hơn nữa, thậm chí sẽ liên lụy đến toàn bộ La Sát thành chúng ta!"

Sau khi Đái An Na cố gắng thuyết phục một phen thì Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức cũng rất là do dự, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì đúng vào lúc này, đại chiến ở trên bầu trời đã hết sức căng thẳng!

"Giết!!"

Mặc dù bốn tên đội trưởng của Ma Hoàng vệ ra lệnh một tiếng, hơn năm mươi tên cao thủ cảnh giới Ngự Không cùng một lúc ra tay!

Mà đối mặt với sự vây công của hơn năm mươi tên cao thủ cảnh giới Ngự Không này, Diệp Trần động đậy cũng không thèm động, giống như đã chấp nhận bỏ đi sức chống cự.

"Công chúa điện hạ! Nếu như ngài không đi thì thật sự sẽ không còn kịp nữa!"

Đái An Na kéo cổ tay của Nạp Lan Nhu Nhiên thúc giục thêm lần nữa.

"Ai! Diệp tiền bối, xin lỗi!"

Nạp Lan Nhu Nhiên không thể không thở dài, đang chuẩn bị đi theo Đái An Na rời đi.

Tuy nhiên, ngay vào lúc nàng ta có ý định nhìn Diệp Trần một lần cuối cùng thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho nàng ta ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy, lúc đó hơn năm mươi tên cao thủ cảnh giới Ngự Không giết tới trước mặt Diệp Trần thì Diệp Trần rốt cục động!

"Thập Phương Vô Địch!"

Theo một tiếng quát lớn của Diệp Trần:

Bạch!

Bạch!

Bạch!

Ở trong chốc lát, đầy trời đều là kiếm mang màu tím, kiếm khí tung hoành, giống như một tấm lưới lớn vô hình hoàn toàn bào phủ hơn năm mươi tên cao thủ cảnh giới Ngự Không giới kia vào bên trong.

Ngay sau đó:

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Từng cái đầu người thi nhau bay lên, những nơi kiếm mang đi qua, những tên cao thủ kia trong nháy mắt đầu một nơi thân một nẻo, không có bất kỳ một ngoại lệ nào!

Chỉ trong một cái chớp mắt, hơn năm mươi tên cao thủ cảnh giới Ngự Không, toàn bộ đều đi chầu ông vải!

Mà những thị vệ thông thường vây không từ bốn phương tám hướng kia tức thì bị kiếm mang đầy trời kia rõ ràng xoắn thành một đống lớn thịt vụn!

Trong lúc nhất thời, tử thương vô số, kêu rên khắp nơi!

Người vây xem đã lui lại ra bên ngoài tới mấy ngàn mét, nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ bi thảm này không thể không nhanh chóng lùi lại một lần nữa, mặt mũi của tất cả mọi người đều đầy vẻ kinh ngạc.

Một số người yếu tim đã không còn dũng khí để tiếp tục quan sát nữa càng là xoay người chạy đi.

Ma tộc vẫn luôn được biết đến với tính cách hung ác độc địa thích giết chóc, mà ở dưới thủ đoạn tàn bạo của người trước mắt này vậy mà để Ma tộc bọn họ cũng phải cảm thấy e ngại thật sâu!

Thật là đáng sợ!

Thậm chí ngay cả Ma Hoàng Thác Bạt Hạo Thiên nhìn thấy Ma Hoàng vệ của chính mình, trong nháy mắt gần như toàn quân bị diệt, cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, tay chỉ vào Diệp Trần cũng hơi có chút run rẩy, "Ngươi ngươi...ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi rõ ràng là Nhân tộc, tại sao lại có ấn ký của Ma tộc chúng ta, hơn nữa còn mãnh liệt tới như vậy?"

Diệp Trần cười lạnh, trên người hiện ra một chút uy nghiêm của Cuồng Đế ngày xưa, thản nhiên nói:

"Cái gọi là chủng tộc, chẳng qua chỉ là những con kiến hôi như các ngươi có tư tưởng nhỏ hẹp nói ra mà thôi!"

"Cảnh giới của bản Đế sớm đã siêu thoát ra khỏi chủng tộc, ngươi làm sao có khả năng biết được?"

Oanh!

Cùng lúc Diệp Trầ nói ra lời này thì lao thẳng về phía Thác Bạt Hạo Thiên, đánh ra một quyền vào không khí.

"Hư Không Thần Quyền!"

Đạo quyền kình này, nhìn như mềm nhũn, giống như không có bất kỳ một chút lực đạo nào, thế nhưng Thác Bạt Hạo Thiên lại tuyệt đối không dám khinh thường, lập tức lật bàn tay một cái, trong đau đột nhiên xuất hiện thêm một cái tấm chắn màu vàng kim.

"Hạo Thiên thuẫn!"

Oanh!

Tấm chắn kia đột nhiên biến lớn, trong nháy mắt biến thành một cái tấm thuẫn to lớn dài mười mét, ở trên khắc lấy từng đạo ấn phù kỳ lạ, hiển nhiên đây là một cái pháp bảo thuộc loại hình phòng ngự.

"Ừm?"

Thác Bạt Hạo Thiên dùng tấm thuẫn to lớn này để chặn lại đường đi một quyền này của Diệp Trần, thế nhưng lại không có cảm giác được một chút lực đạo nào, giống như một quyền này đánh ra chỉ có vẻ bề ngoài, giống như là đang phô trương thanh thế.

Thác Bạc Hạo Thiên đang âm thầm buồn bực thì bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ quyền kình cực kỳ cường hãn vậy mà đi xuyện qua Hạo Thiên thuẫn của hắn, hướng hắn bạo kích mà đến!

"Cái gì!"

Thác Bạt Hạo Thiên lập tức vô cùng chấn kinh, quyền kình của đối phương vậy mà có thể xuyên qau được pháp bảo phòng ngự của hắn?

Trên đời này tại sao lại có thể có quyền pháp quỷ dị đến như vậy?

Nhờ sự cảnh giác cực mạnh của Thác Bạt Hạo Thiên, sau khi phát hiện tình huống không đúng thì ngay lập tức song chưởng đánh ra!

Ầm!

Bạch bạch bạch!

Tuy Thác Bạt Hạo Thiên miễn cưỡng đỡ được một quyền này, thế nhưng cả người cũng phải lui lại tới hơn mười mét, khí huyết trong cơ thể khuấy động một trận.

"Thật mạnh! Người này chí ít cũng có thực lực cảnh giới Trùng Tiêu trung kỳ!"

Thác Bạt Hạo Thiên căn cứ vào một quyền này, trong nháy mắt đã đoán được thực lực của Diệp Trần, lông mày lập tức nhíu chặt hơn.

Tu vi của đối phương không kém gì hắn mà kiếm pháp càng là tinh diệu bá đạo, nếu như một đối một, hơn phân nửa hắn không có nắm chắc được bất kỳ cơ hội nào có thể đánh bại đối phương!

"Lui!"

Sau khi Thác Bạt Hạo Thiên đối với tình thế làm ra phán đoán thì không do dự chút nào, lập tức thừa cơ nhanh chóng lùi lại phía sau một lần nữa, trọn vẹn thối lui ra ngoài tới mấy ngàn mét, lúc này mới đứng vững thân hình lại một lần nữa.

Thấy cảnh này, mọi người ở phía dưới lập tức xôn xao lần nữa!

Gia hỏa này mới nhìn qua còn trẻ gầy yếu như thế, vậy mà ở trong nháy mắt gần như tru diệt tất cả Ma Hoàng vệ, còn dùng một quyền dễ dàng đánh lui Ma Hoàng đại nhân có sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ!

Thực lực như thế, quả thực chỉ có thể dùng hai chữ nghịch thiên để hình dung!

"Cái tên này, chẳng lẽ là Ma Thần tại thế hay sao?"

"Thậm chí ngay cả Ma Hoàng đại nhân cũng không phải là đối thủ của hắn!"

"Quá mạnh!"

...

Nạp Lan Nhu Nhiên và Đái An Na vốn có ý định rời đi, vào lúc này hai đôi mắt cực nóng của hai người đang nhìn ào cái thân ảnh kia, mặt mũi đầy vẻ kích động.

"Thắng! Diệp tiền bối vậy mà thắng!"

Nạp Lan Nhu Nhiên kích động khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Ta nói rồi mà, Diệp tiền bối là vô địch!"

Đái An Na kích động qua đi, trên mặt lại hiện ra vẻ lo lắng, nói:

"Bây giờ chỉ sợ nói thắng còn sớm a!"

"Nghe nói bốn vị Đại Tế Ti kia, thực lực mỗi người không kém hơn so với Ma Hoàng đại nhân, mà vị Ma Tổ trong truyền thuyết kia nghe nói còn ở phía trên Ma Hoàng đại nhân!"

"Lại thêm phủ Hách Liên tướng quân còn có ba vị cường giả cảnh giới Trùng Tiêu lão tổ, thương hội A Lí cũng có bốn cường giả cảnh giới Trùng Tiêu lão tổ!"

"Nếu như toàn bộ cường giả của tam phương thế lực này đến, Diệp tiền bối còn có thể ứng phó được không?"

Nạp Lan Nhu Nhiên nghe được điều này thì khuôn mặt nhỏ vốn đang kích động lập tức sụp đổ, lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.

"Ai! Diệp tiền bối không nên cùng một lúc đắc tội tam phương thế lực này a! Nếu như bây giờ chạy trối chết mà nối thì có lẽ còn kịp!"

Lời này của Nạp Lan Nhu Nhiên vừa mới rơi xuống thì Đái An Na ở một bên bỗng nhiên biến sắc, "Sợ là đã chậm!"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 7 nha....