Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 620: Tị Độc đan



Ngũ Thải Thần Cáp lập tức giận dữ, "Tiểu tử nhân loại! Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước! Ta cũng đã không truy cứu tội của ngươi, ngươi còn muốn như thế nào?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ngũ Thải Thần Cáp, trước tiên ngươi không cần phải kích động như vậy nha, để cho ta rời đi cũng được, chỉ có điều người của Dược Vương tông ở bên ngoài, chúng ta nếu cứ như bây giờ mà ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ vây công!"

Ngũ Thải Thần Cáp bụng ục ục rung động, tức giận nói:

"Đó là chuyện của ngươi, cái này không có quan hệ gì với ta?"

Diệp Trần cười nói:

Trước tiên ngươi chớ có khẩn trương, ta thật ra thì chính là muốn hướng ngươi mượn dùng Tị Độc đan một chút mà thôi!

Căn cứ trong cổ tịch ghi chép, Ngũ Thải Thần Cáp lúc còn nhỏ trong cơ thể có một cái yêu đan tên là Tị Độc đan.

Mà Ngũ Thải Thần Cáp trời sinh ưa thích ăn độc cũng chính là nhờ có công hiệu của Ti Độc đan này cho nên mới có thể bách độc bất xâm.

Người bình thường chỉ cần đạt được Tị Độc đan này là có thể chống cự các loại chất độc.

Mà đối với Ngũ Thải Thần Cáp mà nói, sau khi đã mất đi Tị Độc đan thì chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì rất nhanh trong cơ thể một lần nữa sẽ sản sinh ra một viên Tị Độc đan, cho nên đối với nó mà nói, thứ này cũng không coi là trân quý, chỉ có điều lại có chút nhục nhã.

Diệp Trần tuy rằng không sợ các cao thủ Dược Vương tông, thế nhưng đối phương am hiểu dùng độc, Tô Mạn khó khánh khỏi sẽ bị trúng chiêu lần nữa.

Cho dù trong tay hắn còn có bốn quả Phù Dao tiên quả, thế nhưng năng lượng của Phù Dao tiên quả quá mạnh, Tô Mạn đã không có khả năng tiếp tục sử dụng được nữa, hơn nữa lấy tiên quả cực phẩm tới giải độc, không thể không nói quá lãng phí.

Đương nhiên, ngoài đó ra thật ra thì còn có một cái nguyên nhân quan trọng hơn.

Nếu như bây giờ hắn mang theo Tô Man rời khỏi Vạn Độc quật, khó bảo đảm Ngũ Thải Thần Cáp này sẽ không tính sổ thu về, liên thủ với Dược Vương tông cùng nhau đối phó hắn và Tô Mạn.

Mà chỉ cần Ngũ Thải Thần Cáp không có Tị Độc đan thì không còn dám tùy tiện ra tay đối với hắn.

Diệp Trần làm như thế cũng là vì triệt để tiêu trừ nỗi lo về sau.

...

Ngũ Thải Thần Cáp nghe thấy lời này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến không chịu được, hai mắt đều muốn phun ra lửa, "Tiểu tử nhân loại! Ta đối với ngươi đã nhường nhịn nhiều lần, ngươi cũng không nên cho rằng là ta sợ ngươi! Muốn Tị Độc đan của ta đây tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó!"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Thật sao? Nếu đã như vậy, vậy thì không còn gì để nói, không bằng ta trước tiên hủy đi cây tiên thụ này của ngươi như thế nào?"

Nói xong, Diệp Trần giơ Tử Quỳnh kiếm lên, hướng về phía Phù Dao tiên thụ làm bộ muốn chém xuống.

Ngũ Thải Thần Cáp quả nhiên cuống lên, "Đừng đừng! Có việc dễ thương lượng, không được hủy tiên thụ của ta!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ngũ Thải Thần Cáp, việc này không có thương lượng, ta chỉ cần Tị Độc đan của ngươi, chỉ cần ngươi giao Tị Độc đan ra, ta chẳng những rời khỏi đây, hơn nữa cam đoan sau này sẽ không bao giờ lại đặt chân vào Vạn Độc quật, như thế nào?"

Ngũ Thải Thần Cáp nghe được điều này, hai đôi mắt lớn nhanh chóng chuyển động, hiển nhiên là đang suy nghĩ lợi và hại trong đó.

Cuối cùng, sau khi Ngũ Thải Thần Cáp trải qua một phen cân nhắc, hai mắt gắt gao nhìm chằm chằm vào Diệp Trần, "Ngươi nói chuyện giữ lời?"

Diệp Trần ngạo nghễ nói:

"Diệp Cuồng Tiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra tự nhiên phải làm được, nếu như ngươi không tin ta cái này lập xuống lời thề bằng linh hồn!"

Cái gọi là lời thế bằng linh hồn là một loại linh hồn chú thuật tương đối thường gặp ở trong Tu Chân giới.

Người lập lời thề lấy linh hồn của mình ra để phát ra lời thề, một khi vi phạm lời thề này, linh hồn sẽ rơi vào phản phệ, nhẹ thì linh hồn bị trọng thương mà nặng thì trực tiếp mất mạng, mười phần kinh khủng.

Ngũ Thải Thần Cáp nghe được điều này, trong đôi mắt to kia lộ ra vẻ ngoài ý muốn, "Tiểu tử nhân loại không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy mà cũng biết lời thế bằng linh hồn!"

"Được! Chỉ cần ngươi lập xuống lời thế bằng linh hồn, ta sẽ cho ngươi Tị Độc đan!"

Diệp Trần cũng biết tự nhiên nếu như không làm một chút hy sinh, Ngũ Thải Thần Cáp chắc chắn sẽ không tùy tiện giao Tị Độc đan ra, hai mắt lập tức chậm rãi nhắm lại, trong miệng nói lẩm bẩm, dường như là một đạo chú ngữ kỳ quái.

Chẳng mấy chốc, sau khi Diệp Trần đã lập xuống lời thế linh hồn, sát khí trên người Ngũ Thải Thần Cáp cũng từ từ giảm bớt.

"Oa oa ~ "

Ngũ Thải Thần Cáp bỗng nhiên ngửa mặt lên nóc huyệt kêu hai tiếng, sau đó há cái miệng to như chậu máu ra.

Sưu!

Từ trong cơ thể của Ngũ Thải Thần Cáp vậy mà bay ra một viên tỏa ra ánh vàng giống như viên Dạ Minh Châu.

sau khi Kim châu kia từ trong cơ thể của Ngũ Thải Thần Cáp bay ra liền nhanh chóng bay tới trước mặt Diệp Trần, "Đây chính là Tị Độc đan sao? Quả nhiên không tầm thường!"

Diệp Trần vẫy tay một trảo hút Tị Độc đan vào trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Tô Mạn ở một bên, "Chị Mạn ăn nó đi!"

Tô Mạn lập tức trừng hai mắt một cái, "Cái gì? Em để cho chị ăn thứ mà quái vật nhả ra...ọe!!!"

Tô Mạn lại liếc mắt nhìn tướng mạo vô cùng buồn nôn của Ngũ Thải Thần Cáp, nghĩ đến đồ vật từ trong miệng của nó nhả ra, lập tức nhịn không được nôn khan một trận, sau đó liên tục khoát tay, "Chị không cần! Đánh chết chị cũng không ăn!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu thở dài một lúc, Tị Độc đan này cho dù là ở Tu Chân giới cũng là một trong những bảo bối cấp cao nhất!

Lúc trước ở kiếp trước vì để đối phó một môn phái am hiểu dùng độc, Diệp Trần đã từng rất muốn có được vật này, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm được tung tích của Ngũ Thải Thần Cáp.

Về sau tu vi của hắn tiến nhanh, sau khi trở thành Cuồng Đế, Tị Độc đan đối với hắn mà nói có được hay không có cũng chẳng sao, hắn lúc này mới từ bỏ tìm kiếm vật này.

"Thôi được, nếu như chị không ăn, trước hết cầm nó theo người, cũng có thể chống độc!"

Tô Mạn thật đúng là sợ Diệp Trần bắt cô ta phải ăn thứ này, nghe được điều này thì lập tức liên tục gật đầu không ngừng, hai tay nhận lấy Tị Độc đan.

"Tiểu tử nhân loại! Tị Độc đan ta cũng đã cho ngươi, bây giờ ngươi hẳn là tuân thủ lời thề của ngươi đi?"

Ngũ Thải Thần Cáp miệng nói tiếng người đồng thời thân thể cao lớn cũng bắt đầu từ từ thu nhỏ lại, sau đó lui sang một bên nhường ra cho hai người Diệp Trần một lối đi.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Đó là đương nhiên! Ngũ Thải Thần Cáp, chúng ta sau này còn gặp lại!"

Nói xong, một tay Diệp Trần đã vòng qua eo nhỏ của Tô Mạn, thân thể nhoáng một cái, cũng đã đi qua Ngũ Thải Thần Cáp ở trước mặt, thẳng hướng bên ngoài mà đi.

Rất nhanh, đằng sau truyền đến tiếng rít gào tràn ngập tức giận của Ngũ Thải Thần Cáp, "Tiểu tử nhân loại vô sỉ! Đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Diệp Trần lần nữa cười ha ha một tiếng, căn bản không có thể Ngũ Thải Thần Cáp vào trong lòng, tâm tình thật tốt.

Hắn cũng không nghĩ tới, lần này trong lúc hỗn loạn đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào Vạn Độc quật, chẳng những có thể giải độc được cho Tô Mạn, hơn nữa còn đạt được Phù Dao tiên quả linh vật cực phẩm, cộng thêm Tị Độc đan và một đống Linh hoa Linh thảo.

Hắn lần này có thể nói là trong họa có phúc, thu hoạch rất khá.

Thậm chí, bởi vì trước đó sử dụng nửa quả Phù Dao tiên quả, Diệp Trần mơ hồ cảm thấy chân nguyên của chính mình đã lâu rồi không có tiến bộ, vậy mà mơ hồ xuật hiện dấu hiệu đột phá!

Tuy nhiên trước mắt hiển nhiên còn chưa phải là lúc đột phá.

"Dược Vương tông! Tiếp theo cũng nên tới việc tính toán món nợ giữa chúng ta đi!"

Trong miệng tự lẩm bẩm một lúc, trong hai mắt Diệp Trần đã lộ ra vệt hàn ý nồng đậm!

Sau một lát:

Ầm!

Diệp Trần nắm Tô Mạn xông ra Vạn Độc quật, thế nhưng vượt qua ngoài dự liệu của Diệp Trần chính là, lúc này ở bên ngoài Vạn Độc quật vậy mà không có một ai!

"Chẳng lẽ bọn chúng cảm thấy ta vào trong này thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ, cho nên dứt khoát mặc kệ ta rồi?"

Diệp Trần âm thầm buồn bực:

Ầm ầm!

Lúc này, ở nơi xa lại truyền đến một tiếng vang, dường như là bên trong Dược Vương tông có chuyện gì lớn xảy ra.

P/S: Ta thích nào...chương 5