Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 691: Mời



"Lôi thúc" kia lại nói tiếp:

"Tứ công tử, người này có thể lấy chỉ là cảnh giới Kim Đan đối kháng với yêu thú ngũ giai, coi như ở những tinh vực cấp cao kia vậy cũng được tính toán là tồn tại cực kỳ nghịch thiên, nếu như có thể mà nói, chúng ta cần phải kết giao với người này một chút!"

Nam thanh niên kia nghe được điều này thì hai mắt lập tức sáng lên, "Lôi thúc ngài nói có lý! Không nói trước nhân vật bậc này có bối cảnh chắc chắn không đơn giản, chỉ nói về hắn có thực lực cảnh giới Hóa Thần, chỉ cần có thể làm việc cho ta thì ta nhất định có thể một lần hành động vượt trên nhị ca, đến lúc đó trở thành người kế thừa của Vạn Bảo các cũng dễ như trở bàn tay! Ha ha!"

Ngay vào lúc vị "Tứ công tử" này nói chuyện với "Lôi thúc", chiến cuộc cách đó không xa cũng tiến vào trạng thái gay cấn.

Ầm!

Thôn Thiên Mãng kia vung ra cái đuôi lớn lần nữa, Diệp Trần lập tức giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên ngăn cản.

Khanh!

Xoẹt xẹt!!

Lớp da cứng rắn của Thôn Thiên Mãng kia vậy mà có thể so với Thánh khí, lấy công lực bây giờ của Diệp Trần, cho dù trong nay cầm Tử Quỳnh kiếm loại chuẩn Tiên khí này vậy mà cũng không có cách phá vỡ phòng ngự của nó!

Mà ở dưới tình huống không có thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển, Diệp Trần cũng chỉ có thể dựa vào ưu thế thân pháp chỉ thủ không công mới có thể miễn cưỡng ngăn cản thế công của con Thôn Thiên Mãng này.

"Tuy rằng còn Thôn Thiên Mãng này so với cường giả Hóa Thần chân chính vẫn là yếu hơn một chút, thế nhưng phòng ngự biến thái lại chịu đánh, vừa đúng là khắc tinh của ta, nếu như ta thi triển ra toàn bộ át chủ vài vẫn không có cách nào xử lý con súc sinh này, vậy ta coi như lành ít dữ nhiều!"

Diệp Trần vừa né tránh công kích của Thôn Thiên Mãng, trong lòng suy nghĩ bay tán loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển hay không.

Mà trong lúc Diệp Trần đang do dự thì bỗng nhiên có một đạo kiếm khí kinh thiên từ nơi xa nổ bắn mà tới!

Ầm!

Đạo kiếm khí kia nhanh như sét đánh, vậy mà thẳng đến con mắt của Thôn Thiên Mãng!

"Ngao!!"

Sau khi Thôn Thiên Mãng bị một đạo kiếm khí kia đâm trúng thì lập tức phát ra một tiếng rống giận dữ thê thảm, thân thể cao lớn đâm thằng vào một ngọn núi, ngọn núi kia lập tức sụp đổ ầm vang, tính cả khu vực gần đó cũng phải lắc lư theo một trận.

Lúc này Diệp Trần mới phát hiện, không biết khi nào, ở phía trên bầu trời xa xa kia xuất hiện một ông lã râu tóc bạc hết, hơn nữa khí tức hùng hậu, cầm trong tay một cái trường kiếm màu xanh.

Mà ông lão ở phía sau kia lại còn có vài chục tên tu chân giả có khí tức không kém thi nhau hò hét mà tới.

"Bày trận!"

Sau khi ông lão tóc trắng kia ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cao thủ kia lập tức dựa theo một loại hàng ngũ nào đó hình thành xu thế hợp kích đối với Thôn Thiên Mãng.

Rầm rầm rầm!

Thôn Thiên Mãng kia đầu tiên là bị ông lão tóc trắng đánh lén trúng, sau đó lại bị mọi người hợp kích vây công, trong lúc nhất thời vậy mà đã rơi vào thế hạ phong.

Sau khi Diệp Trần phản ứng, không lo suy nghĩ được nhiều, tại sao những người này phải giúp hắn, cũng lập tức gia nhập vào bên trong chiến đoàn, hơn nữa đặc biệt công kích vào vị trí yếu hại của Thôn Thiên Mãng.

"Ngao ngao ngao!!"

Thôn Thiên Mãng có hình thể khổng lồ, nếu như là một đối một tự nhiên có ưu thế trên thể hình, thế nhưng bị mọi người vây công thì ưu thế của nó liền biến thành yếu thế, trên người bắt đầu liên tiếp xuất hiện vết thương, phát ra từng tiếng kêu thảm.

"Ngao!!"

Vị trí bảy tấc của Thôn Thiên Mãng lần nữa bị Diệp Trần đâm ra một cái lỗ máu, lập tức kêu rên một tiếng, đột nhiên xông ra đám người, chui vào bên trong cái hang sâu ở phía dưới, vậy mà lựa chọn chạy trốn!

"Đừng đuổi! Dựa vào mấy người chúng ta, căn bản không giết chết được con súc sinh này, đã khiến nó như vậy thì dừng đi!"

Ông lão tóc trắng ra lệnh một tiếng, mọi người đều nghe theo, thi nhau đình chỉ truy kích.

"Đa tạ các vị ra tay tương trợ!"

Đuổi Thôn Thiên Mãng đi, Diệp Trần đi lên phía trước hướng về phía ông lão tóc trắng kia chắp tay mở miệng nói.

Tuy rằng hắn mơ hồ cảm thấy, những người này sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, tuy nhiên đến cùng cũng coi là giúp mình.

Ông lão tóc trắng cười ha ha một tiếng, rất khách khí nói:

"Thật ra thì không cần đợi ta ra tay, tiểu hữu có lẽ cũng có thể toàn thân trở ra, ngược lại là chúng ta ra tay tùy tiện, mong rằng tiểu hứu chớ trách!"

Ông lão tóc trắng nói xong, Diệp Trần còn chưa có mở lời thì nam thanh niên có tướng mạo có chút anh tuấn, cùng theo đó mà mở miệng cười nói:

"Gặp được tức là có duyên! Kẻ hèn này tên Trương Lăng Vân của Vạn Bảo các, các hạ nếu như không chê, không bằng tới thuyền của ta một lần được chứ?"

Diệp Trần khẽ chau mày, "Vạn Bảo các?"

Hắn gần như có chút ấn tượng, mà dù sao thì khoảng thời gian quá mức xa xôi, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được.

Hơn nữa hắn đang sốt ruột chạy tới Thiên Huyền thành, nơi nào có thời gian chậm trễ ở chỗ này?

"Thật có lỗi! Ta có việc gấp muốn đi Thiên Huyền thành trước, thực sự không có thời gian!"

Diệp Trần vừa mới nói xong lời này, đang chuẩn bị quay người rời đi.

Không nghĩ tới, trên không trung có một đạo tàn ảnh xẹt qua, một ông lão có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đột nhiên ngăn ở trước người Diệp Trần, quát:

"Lớn mật! Công tử nhà ta là nhân vật bậc nào? Hạ mình mời ngươi, ngươi lại còn dám từ chối? Ngươi đây là không cho Vạn Bảo các ta thể diện sao?"

Diệp Trần thấy thếm lông mày lập tức nhíu chặt hơn, nếu không phải đối phương trước đó đã giúp chính mình thì hắn sớm đã một bàn tay đập người này thành bánh thịt rồi!

"Tránh ra!"

Diệp Trần cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp quát khẽ một tiếng, đồng thời xen lẫn tinh thần công kích.

Bạch bạch bạch!

Lão giả kia lập tức như thể bị sét đánh, liên tiếp lùi lại vài chục bước mới đứng vững thân hình, khí huyết trong cơ thể sôi sùng sục, vẻ mặt trắng bệch.

Những người còn lại thấy thế thì sắc mặt của tất cả cũng thay đổi lớn, lập tức làm ra trận thế vây Diệp Trần ở giữa.

"Dừng tay cho ta!"

Ở thời khắc mấu chốt, ông lão tóc trắng kia đứng dậy một lần nữa, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, khẽ mỉm cười nói:

"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, tiểu hữu chớ trách!"

"Tiểu hữu đã có việc gấp, chúng ta tự nhiên không tiện ép ở lại!"

"Thế nhưng, chúng ta cũng đúng lúc muốn trở về Thiên Huyền thành, hơn nữa chúng ta có Truy Phong Xuyên Vân Chu, một ngày có thể đi năm mươi vạn dặm, không bằng tiểu hữu đi cùng với chúng ta, cũng có thể tới đó sớm hơn, không biết ý của tiểu hữu như nào?"

Cùng lúc ông lão tóc trắng nói xong lời này thì hướng chỉ về phía đằng sau.

Chỉ thấy nơi xa có một chiếc phi thuyền màu vàng kim khổng lồ, trong nháy mắt cũng đã lao vùn vụt mà tới.

Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, chiếc phi thuyền trước mắt này, có lẽ là pháp bảo phi hành cấp bậc Thánh khí, so với phi thuyền Linh khí bình thường có tốc độ phải nhanh hơn không chỉ gấp mười lần, hơn nữa chỉ cần có linh thạch đầy đủ, thì có thể đi cả ngày lẫn đêm, không cần phải nghỉ, hoàn toàn chính xác nhanh chóng thuận tiện hơn so với ngồi Cửu Sí Tử Điện Thứu.

Hơn nữa, sau khi hắn đến Thiên huyền thành còn phải đi tìm kiếm loại linh thảo về thần hồn cấp cao hơn.

Những người này vừa nhìn liền biết có lai lịch không nhỏ, nói không chừng có thể giúp chút gì đó.

Đương nhiên, đối phương lấy lòng với hắn như thế thì chắc chắn có mưu đồ.

Nhưng là lấy tu vi của những người trước mắt này, thực lực cao nhất chính là ông lão tóc trắng kia chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi!

Chỉ cần hắn làm việc cẩn thận, thì không có vấn đề lớn nào.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần cũng không có già một lập tức gật đầu nói:

"Như vậy thì ta rất cảm kích! Đa tạ!"

Ông lão tóc trắng và nam thanh niên thấy Diệp Trần đồng ý thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ vui mừng.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần gọi Cửu Sí Tử Điện Thứu hóa thành hình người và Bắc Sơn Vi Nhi tới, cùng nhau leo lên chiếc phi thuyền màu vàng kim kia.

P/S: chương 7, ta thích nào....Kim phiếu a...sao chẳng thấy ai tung kim phiếu vậy trời, 7 chương còn tiếp mà nhỉ