Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 949: Cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu



Quả tinh cầu này vô cùng to lớn, tên là tinh cầu U Minh, chính là nơi ở tọa lạc của Tuyệt Tình cư.

Theo lời đồn thì tinh cầu U Minh ở trước đó vô số kỳ nguyển có một vị đại năng tuyệt đỉnh xưng hào là U Minh Đại Đế, đại thủ đoạn thần thông hung hợp vô số tinh cầu tinh vực lại với nhau, hình thành một cái tinh cầu vô cùng lớn.

Mà đệ tử Tuyệt Tình cư bây giờ đều là truyền nhân của vị U Minh Đại Đế kia.

Hai người dừng chân ở trên tinh cầu U Minh, lập tức cảm nhận được một cỗ trọng lực vô cùng cường đại, lấy hai người đều có tu vi cảnh giới Hóa Thần, cũng cảm nhận được một chút áp lực!

Diệp Trần tính toán, ở dưới trọng lực cường đại như thế tu chân giả có tu vi cảnh giới Hóa Thần trở xuống, thậm chí khả năng ngay cả ngự không phi hành cũng không làm được chứ đừng nhắc tới vượt qua hư không.

Hơn nữa cái tinh cầu rộng lớn bao la bát ngát này còn vô cùng âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều là sông băng và núi tuyết không nhìn thấy điểm cuối.

Có lẽ cũng chính là bởi vì cái nguyên nhân này, tinh cầu U Minh tuy rằng cực lớn, thế nhưng người ở trên này lại hết sức thưa thớt.

Nghe nói, ngoại trừ môn nhân của Tuyệt Tình cư và một số dân bản địa bình thường ra thì tuyệt đại đa số nơi đều bị một số yêu thú chiếm cứ.

"Đúng rồi, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi và Băng Huyền tỷ tỷ là có quan hệ như thế nào? Ta nhớ được Băng Huyền tỷ tỷ nhưng không có bằng hữu nào là nam giới, chẳng lẽ ngươi cũng là đệ tử của Tuyệt Tình cư?"

Sau khi hạ xuống tinh cầu U Minh, hai người đang vội vàng đi đường thì Hi Nguyệt bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Diệp Trần lắc đầu, nói thật nói:

"Ta cũng không phải là đệ tử của Tuyệt Tình cư, ta và Băng Huyền tiên tử là quen biết nhau ở bên trong Mê La Tinh Hải!"

"Mê La Tinh Hải?"

Hi Nguyệt nghe vậy, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên vẻ vô cùng hứng thú:

"Mê La Tinh Hải lần vừa rồi mở ra, lúc đầu ta muốn tới mở mang kiến thức một chút, đáng tiếc sư tôn không cho phép ta đi, không nghĩ tới ngươi thế mà đi vào, ở bên trong đó chơi có vui không?"

Diệp Trần lập tức nói đại khái một chút về bên trong Mê La Tinh Hải cho Hi Nguyệt nghe một lần, và quá trình mình quen biết Lạc Huyền Băng cũng nói ra một chút.

Hi Nguyệt nghe xong lời này, lại một mặt không tin, nói:

"Theo như lời ngươi nói, ngươi còn từng cứu Huyền Băng tỷ tỷ? Làm sao ta khó có thể tin được như vậy?"

Sau như suy nghĩ của Hi Nguyệt thì trước đó ngay cả một chiêu của nàng Diệp Trần cũng không có chịu được, tuy rằng cũng có tu vi cảnh giới Hóa Thần, nhưng lực chiến thực sự chẳng ra sao cả, tu vi của Lạc Huyền Băng còn ở phía trên nàng thì Diệp Trần làm sao có thể có được năng lực đó? Diệp Trần cũng không phản bác, cười ha ha một tiếng, nói:

"Ta cũng là vận khí tốt mới may mắn giúp Huyền Băng tiên tử một lần mà thôi!"

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc họ đã tới một ngọn núi tuyết cao chót vót.

Nơi này chính là sơn môn của Tuyệt Tình cư.

"Người kia dừng bước!"

Hai người vừa tới đến chân núi, mấy đạo nhân ảnh nhảy ra ngăn ở trước mặt của hai người.

Đây là bốn tên nam tử mặc á trắng, khí chất lãnh lùng như thể muốn tránh xa người ngàn dặm.

"Vãn bối là Hi Nguyệt, Thánh nữ Lạc Hà tông, bái kiến mấy vị sư huynh!"

Hi Nguyệt đi lên trước, báo ra danh hào của mình, đồng thời còn lấy ra một khối ngọc bài, chắc là một loại tiêu chí nào đó của Lạc Hà tông.

Từ vị trí và địa lý nhìn lại thì Lạc Hà tông và Tuyệt Tình cư cũng coi là hàng xóm, hơn nữa ở giữa hai phái cũng thường qua lại với nhau, quan hệ cũng không kém.

Nam tử áo trắng đứng đầu kia, sau khi tiếp nhận lệnh bài của Hi Nguyệt thì sau khi cẩn thận lật xem một lần, vẻ mặt thần sắc lạnh lùng lập tức hòa hoãn đi rất nhiều, tuy rằng trên mặt vẫn như trước không hiện lên vẻ tươi trước nhưng giọng điệu lại khách khí hơn rất nhiều.

"Hóa ra là Hi Nguyệt, Thánh nữ Lạc Hà tông tới đây! Thất kính thất kính! Ta đây để cho người của ta đi bẩm báo môn chủ trưởng lão!"

Hi Nguyệt khoát tay áo nói:

"Không cần! Ta tới đây lần này là tới tìm Huyền Băng tỷ tỷ, để ta trực tiếp đi Tuyệt Tình cung tìm nàng đi!"

Hi Nguyệt và Lạc Huyền Băng đều là hảo hữu từ nhỏ cho tới tới, mọi người của hai phái Lạc Huyền tông và Tuyệt Tình cư đều biết, Hi Nguyệt đã tới Tuyệt Tình cư nhiều lần, cho nên đã tập mãi thành thói quen.

Không nghĩ tới, bốn người kia nghe được điều này thì tất cả đều ngây ngẩn cả người.

"Thánh nữ Hi Nguyệt, chẳng lẽ ngài không biết?"

Nam tử áo trắng đứng đầu kia, một mặt khó hiểu nói.

Đôi mi thanh tú của Hi Nguyệt lập tức nhăn lại, có chút mờ mịt:

"Biết cái gì?"

Nam tử áo trắng kia ngạc nhiên nói:

"Cuộc chiến của Bách Niên Thiên Kiêu hai mươi năm một lần, sắp được cử hành ở trên núi Thiên Kiếp của tinh cầu Nguyên Thủy, Lạc sư tỷ cùng với trưởng bối trong môn, sớm đã khởi hành ở nửa tháng trước, ngoài đó ra, nhân vật thiên tài của các thế lực lớn nghe nói cũng đều đi, Thánh nữ Hi Nguyệt không biết sao?"

Hi Nguyệt nghe được điều này, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó thì vỗ cái đầu nhỏ của mình một cái:

"Mấy ngài qua ta đều bị sư phụ nhốt đến hồ đồ rồi, làm sao lại quên đi mất chuyện quan trọng như vậy!"

Diệp Trần ở một bên nghe được điều này thì cũng cảm thấy nao nao.

Cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu sao?

Dựa theo lệ cũ của đại tinh vực trung tâm thì bảng Bách Niên Thiên Kiêu cứ mỗi hai mươi năm thì lại xếp hạng lại một lần, đến lúc đó toàn bộ đại tinh vực trung ương, thậm chí toàn bộ Tu Chân giới, nhưng phàm là tu chân giả có độ tuổi không quá một trăm thì trên lý thuyết mà nói đều có thể tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu.

Thông qua sáng chọn và tỷ thí, cuối cùng quyết định thắng bại cuối cùng ra tp một trăm thiên tài, là có thể ghi danh trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, hưởng thụ vinh quang vô thượng!

"Lần trước ta đã bỏ lỡ Mê La Tinh Hải, cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này, ta cũng không thể bỏ lỡ nữa!"

Hi Nguyệt nắm chặt bàn tay lại, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ hưng phấn.

Không nghĩ tới, tên nam tử áo trắng của Tuyệt Tình cư lại nói:

"Thánh nữ Hi Nguyệt, cái này chỉ sợ có phần khó! Dựa theo thời gian tới mà tính toán thì cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này sẽ được cử hành ở mười ngày sau, mà từ tinh cầu U Minh đến tinh cầu Nguyên Thủy, khoảng cách ở giữa là mấy chục cái tinh vực, trừ khi ngài có pháp bảo không gian cấp bậc Tiên khí, bằng không căn bản không có khả năng ở trong vòng mười này mà chạy tới tinh cầu Nguyên Thủy!"

"A!"

Hi Nguyệt nghe được điều này thì gương mặt xinh đẹp lập tức ảm đạm, buồn bực không thôi.

...

Lạc Huyền Băng đã không ở đây, hai người tự nhiên cũng không cần thiết ở lại nữa, sau khi cáo biệt với bốn tên đệ tử Tuyệt Tình cư thì ngay lập tức rời khỏi.

Trên đường, Diệp Trần thấy Hi Nguyệt rầu rĩ không vui, trong lòng lập tức rất là không đành, sau khi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

"Hi Nguyệt, nếu ngươi thật muốn tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu này thì ta có biện pháp!"

Đôi mắt đẹp của Hi Nguyệt lập tức sáng lên, đồng thời lại có chút hoài nghi:

"Ngươi có biện pháp?"

Diệp Trần mỉm cười, xoay tay phải lại, Tiêu Dao Tiên châu cũng đã xuất hiện ở phái trên lòng bàn tay của hắn.

"Ngươi thế mà có...pháp bảo không gian cấp bậc Tiên khí?!!"

Hi Nguyệt vừa mừng vừa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lấy ra một pháp bảo loại không gian thuận tay tới như vậy.

Thật ra thì lấy ra món pháp bảo này, trong lòng Diệp Trần vẫn là có chút xoắn xuýt, đương nhiên cũng không phải là bởi vì hắn không nỡ mà là hắn cũng không muốn tiến về tinh cầu Nguyên Thủy.

Vị trí của tinh cầu Nguyên Thủy nằm ở khu vực trung tâm của đại tinh vực trung tâm, hơn nữa lúc này còn là cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu, các đại thiên kiêu chắc chắn đều sẽ tới mà cường giả của bát đại tông môn cũng sẽ không vắng mặt, nếu như thân phận của hắn một khi bị người nhận ra thì chắc chắn sẽ trêu chọc vào rắc rối không cần thiết.

Dù sao thì lấy thực lực hôm nay của hắn, còn chưa có cách nào tung hoành toàn bộ Tu Chân giới.

Nhưng, cho dù là như thế, vì để Hi Nguyệt được vui vẻ, Diệp Trần vẫn là quyết định mạo hiểm một lần.

Hơn nữa những người có thực lực ở Tu Chân giới, đều bị hấp dẫn bởi cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu này, bên Mê La Tinh Hải chắc là cũng tạm thời không cần lo lắng.

P/S: Ta thích nào....