Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 116: Vì sao không giúp ta bôi thuốc



Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy

______

Chương 116. Vì sao không giúp ta bôi thuốc.

Mộ Chi Minh ngồi ở trên ghế gỗ lê hoa cong mắt cười, ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm: "Giang Nam, rất ẩm ương sao?"

Cố Hách Viêm không nhìn y, ánh mắt tránh đi rơi trên mặt đất: "... Ừm."

Mộ Chi Minh: "Ta nhớ rõ, Cố tướng quân quanh năm đóng quân ở biên cương, hình như chưa từng đi qua Giang Nam bao giờ?"

Cố Hách Viêm: "... Người khác nói cho ta."

Mộ Chi Minh mím môi nhịn cười: "Được, vậy tạm gác chuyện này qua một bên, đúng rồi, ta có việc muốn làm phiền Tướng quân." Y đưa tay nắm chặt cổ tay Cố Hách Viêm, nhẹ nhàng dắt hắn, để hắn ngồi xuống ở bên cạnh mình.

Cố Hách Viêm ngồi ngay ngắn: "Ngươi nói đi."

Hai tay Mộ Chi Minh từ cổ tay của hắn mò lên trên, mơn trớn từ cánh tay rồi dừng lại ở bả vai của hắn, Mộ Chi Minh cười nói: "Hầu phủ đã làm xong, trên dưới của phủ đệ đã chuẩn bị tốt, chọn một ngày tốt thì có thể chuyển đến, chỉ là..."


Cố Hách Viêm: "Chỉ là?"

Mộ Chi Minh bám lấy vai Cố Hách Viêm, kéo hắn về phía chính mình: "Chỉ là Hầu phủ thiếu phu nhân làm ấm phòng.”

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Minh cười vang nói: "Ta nhìn Tướng quân quả thật là thích hợp, chỉ là không biết Tướng quân, có nguyện ý giúp ta việc này hay không?"

Lúc y nói câu nói này, mặt càng sát lại gần, mãi đến tận lúc môi cách môi Cố Hách Viêm một tấc, âm thanh cũng càng ngày càng nhẹ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, làm người không thể không ngưng thần lắng nghe, trong lúc nhất thời giữa hai người có một bầu không khí ám muội đến cực điểm.

Mộ Chi Minh dứt lời, không chờ trả lời, y mỉm cười, áp môi mình lên môi Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm không kìm lòng được mà vòng tay ôm lấy eo của Mộ Chi Minh, kéo y từ trên ghế gỗ ôm vào trong lồng ngực, để y ngồi ở trên người mình.


Sau khi hôn xong, Mộ Chi Minh có chút hổn hêbr, y cười nói: "Tướng quân, hôn đều hôn rồi, chuyện hỗ trợ ta làm ấm phòng, ngươi cũng không thể từ chối ta."

Cố Hách Viêm: "Ừm, cánh tay còn đau không?"

Mộ Chi Minh đè lên bả vai xoa xoa, lại nhẹ nhàng lắc lắc, cười nói: "Không đau, một chút cũng không đau."

Cố Hách Viêm thở phào nhẹ nhõm: "Nghỉ ngơi đi."

Hắn có xu hướng muốn đứng dậy, muốn để Mộ Chi Minh ngồi ở trên người hắn cũng đừng dậy theo, vậy mà Mộ Chi Minh không nhúc nhích, hai tay ôm lấy bả vai hắn càng chặt hơn.

"Tướng quân định đi đâu?" Mộ Chi Minh tươi cười hỏi, mà còn là biết rõ còn hỏi.

Cố Hách Viêm: "Bên cạnh chậu nước, rửa tay."

Trên tay hắn tất cả đều là thuốc dinh dính, mùi thuốc có chút sặc người, cho nên lúc nãy hôn Mộ Chi Minh, hắn cũng chỉ dám lấy cánh tay ôm eo y, bàn tay cũng không động vào người.


"Thuốc không phải còn chưa xoa xong sao?" Mộ Chi Minh cười nói, "Nơi Tướng quân ngươi lộng thương, cũng không chỉ là bả vai đâu."

Cố Hách Viêm nhíu mày: "Còn đụng đến nơi nào?"

"Này." Mộ Chi Minh nắm lấy tay Cố Hách Viêm, đặt trên bụng nhỏ bằng phẳng, vừa nãy xoa thuốc ở bả vai, y phục còn chưa mặc tốt, giờ khắc này nửa người trên trần trụi, lòng bàn tay của Cố Hách Viêm trực tiếp dán lên da thịt ấm áp của Mộ Chi Minh, nơi này có lẽ bởi vì va chạm nổi lên vết bầm, lại có lẽ vì bị sờ nên theo bản năng căng thẳng, vì thế đầu ngón tay Cố Hách Viêm có thể cảm thấy bụng Mộ Chi Minh hơi run rẩy như cánh ve mỏng.

Cố Hách Viêm hậu tri hậu giác phản ứng lại tư thế và hoàn cảnh của hai người.

Cố Hách Viêm: "... Nơi này..."

Mộ Chi Minh cười nói: "Hửm? Nơi này làm sao?"
"Nơi này hay là ngươi tự mình bôi thuốc đi." Cố Hách Viêm quay đầu rũ mắt, muốn thu lại tay, nhưng bị Mộ Chi Minh tóm chặt lấy cổ tay của hắn không tha.

Mộ Chi Minh: "Hửm? Vì sao? Tướng quân, vết thương này là do ngươi làm sao, sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm, giúp ta thoa thuốc chữa thương?” Trong ý cười của y đã có thêm tia giảo hoạt, "Ngươi nhìn, chỗ này đều xanh tím, vô cùng đau."

Nghe vậy Cố Hách Viêm hít vào một hơi, hắn cực lực nhẫn nại: "Xin lỗi... Nhưng ta... Ngươi mau xuống dưới."

"Ta không, ta không xuống." Mộ Chi Minh không thuận theo mà buông tha hỏi , "Ngươi trả lời ta, vì sao không giúp ta bôi thuốc?"

Cố Hách Viêm nói quanh co: "Ta sẽ... Sẽ..."

Mộ Chi Minh: "Sẽ cái gì?"

Cố Hách Viêm: "... Không nhịn được..."

Ý cười của Mộ Chi Minh càng sâu, không khỏi ép hắn nói ra khỏi miệng: "Không nhịn được cái gì?"
Cố Hách Viêm: "..."

Vì thế nửa đêm về sáng, bình sứ chứa dầu thuốc từ trên giường lăn xuống, sau đó vang lên tiếng xoảng lanh lảnh, nháy mắt che bị che đi bởi tiếng thở dốc nhỏ vụn nghẹn ngào, dầu thuốc kia lúc trước ở trong phòng rõ ràng là đầy một bình, hiện nay bình gốm sứ ngã xuống đất lại không có một giọt tràn ra...

***

Ngày hôm sau, Văn Hạc Âm vừa tới gặp Mộ Chi Minh đã sợ hết hồn: "Thiếu gia, ngươi bong gân chỗ nào hả?"

"Sao?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Trên người ta mùi dầu thuốc trị thương rất nồng sao?"

Văn Hạc Âm: "Hả, đâu chỉ rất nồng, mà là vô cùng nồng, cách mười bước đều có thể ngửi thấy."

Mộ Chi Minh: "..."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia! Ngươi không phải  ngã bệnh chứ! Làm sao mặt đột nhiên lại hồng thành như vậy!"

Mộ Chi Minh: "A Âm, đừng hét đừng hét, nếu hét nữa ta sẽ lập tức phó mệnh cho hoàng tuyền."
***

Phong ba đã lắng dịu xuống, thân thể Mộ Chi Minh đã khỏi hẳn, vì thế dâng thư lên Hoàng Thượng, khẩn cầu trở lại triều đình vì triều đình dốc sức.

Công danh thiên thu đi sứ trước chiến sự rõ ràng trước mắt, Mộ Chi Minh quan thăng Lễ Bộ Thượng Thư, hàm tam phẩm.

Mộ Chi Minh làm hết phận sự, nghiêm khắc kiềm chế bản thân lấy khoan nhượng đãi người, nhậm chức hơn ba tháng đã nhận được rất nhiều lời tán dương.

Hạ đi gió lên, thỉnh thoảng Hoàng Thượng sẽ nhiễm phong hàn, đau đầu mấy ngày liền, năm ngày thì đã có ba ngày không thể vào triều, may mà Đại Tấn gần đây mưa thuận gió hòa, không có chiến loạn, ít chuyện cần Hoàng Thượng nhọc lòng.

Phong hàn cũng không phải bệnh nặng, mọi người vẫn chưa coi là chuyện đáng kể, chỉ có Mộ Chi Minh lo lắng nặng lên, cuối cùng y cũng dành được chút thời gian rảnh, đến phủ Hiền Vương bái phỏng Phó Tế An.
Phó Tế An thấy y đến hết sức cao hứng, nghênh vào bên trong nội thất, cho người lui ra, tự mình pha trà chiêu đãi.

Mộ Chi Minh đi thẳng vào vấn đề: "Tế An, mặc dù Thái tử đã hơn nửa năm chưa can thiệp triều chính, nhưng suy cho cùng hắn cũng là Thái tử, nếu có một ngày Hoàng Thượng ôm giường bệnh, trước đó, ngươi cần phải tranh thủ đến xin chiếu thư viết tay của Hoàng Thượng cho phép ngươi giám quốc, tuyệt đối không thể để Thái tử giám quốc."

Phó Tế An nói: "Mộ ca ca, phụ hoàng chỉ bị nhiễm phong hàn, hôm qua ta vào cung khi đến thỉnh an người thì người vẫn không có chuyện gì, hiện giờ nói phụ hoàng sẽ ốm đau ở trên giường, sợ là không ổn."

Kiếp trước mọi người cũng đều nghĩ như vậy, ai biết sau lần phong hàn này, thân thể Hoàng Thượng càng ngày càng kém, cuối cùng đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị bệnh.
Mộ Chi Minh: "Phòng ngừa chu đáo, sự tình quan trọng, ta không thể khônh dặn dò ngươi."

"Được." Phó Tế An gật đầu, "Ta nhớ kỹ trong lòng, nói đến bị bệnh, ta thấy Mộ ca ca gần đây luôn ho khan, thân thể không khỏe? Nếu huynh bị bệnh thịt Cố tướng quân phải gấp đến độ xoay quanh."

Mộ Chi Minh tưởng tượng ra hình ảnh Cố Hách Viêm xoay quanh.

Ừm, vô cùng đáng yêu .

Mộ Chi Minh cười nói: "Cũng lắm đầu thu trời lạnh, có chút khiến người cảm thấy lạnh lẽo thôi, mặc thêm hai bộ y phục là tốt rồi."

"Huynh nên chăm sóc tốt thân thể của mình." Phó Tế An gạt lá trà ra đưa trà đến trước mặt Mộ Chi Minh, "Mộ ca ca, đây là trà búp Minh Tiền Long Tĩnh mà phụ hoàng thưởng cho ta vào cuối xuân, ta vẫn cất giấu luyến tiếc không uống, hôm nay huynh đến, lúc này mới lấy ra!"

"Trà búp Minh Tiền Long Tĩnh?" Mộ Chi Minh mừng rỡ nâng tách trà lên, "Không ngờ ta lại có lộc ăn như vậy."
Y chậm rãi nâng ly sứ men xanh lên, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát nức mũi, thấm ruột thấm gan, khẽ nhấp một ngum hương vòng quanh miệng, Mộ Chi Minh không nhịn được khen ngợi: "Trà ngon."

Nhưng mà một giây sau, ngực y đột nhiên khó chịu, nơi cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt nhàn nhạt.

"Mộ ca ca, huynh làm sao vậy?" Phó Tế An đang muốn luận đạo phẩm trà với Mộ Chi Minh, nào ngờ vừa ngẩng đầu nhìn thấy biểu hiện của y không đúng, nghi hoặc hỏi, "Lá trà này có chỗ nào không đúng?"

"Ta không sao." Mộ Chi Minh cúi đầu uống trà, muốn đè xuống tanh ngọt trong cuống họng, uống trà nóng vào, Mộ Chi Minh cảm thấy hơi thoải mái chút, nhưng vừa nhấc mắt, lại thấy ly trà kia đã biến thành màu đỏ kinh sợ!

Mà bên mép ly sứ trong tay y, tất cả đều là vết máu đen...

"Mộ ca ca?!" Phó Tế An cũng phát hiện việc này, kinh ngạc hô lên.
Tay Mộ Chi Minh run lên, ly rơi xuống đất, mảnh sứ trắng cùng nước trà nóng bỏng tất cả bắn lên, y muốn nói chuyện với Phó Tế An, nào biết vừa mở miệng, lại nôn ra một ngụm máu đen lớn!

Không hề có một chút dấu hiệu, sau khi thổ huyết lục phủ ngũ tạng của Mộ Chi Minh xoắn chặt thành một khối, đau đến nỗi cả người y phát run, đau đớn kịch liệt từng tấc từng tấc bò qua tứ chi khắp người sau đó dần dần giảm lại, nhưng ngũ giác cũng theo đó bắt đầu biến mất, Mộ Chi Minh cảm giác mình đã ngã lăn trên mặt đất, Phó Tế An hẳn là gọi tên y, nhưng trời đất quay cuồng, cái gì cũng không rõ ràng.

Hoảng sợ và sợ sệt chiếm cứ lồng ngực Mộ Chi Minh, đưa y tiến vào trong bóng tối vô thức, không biết chuyện sau đó.

***

Thái Y Viện, gió thu thổi qua, lá cây bạch quả rơi, lá vàng đầy đất không người nhặt, Khuông đại phu đang viết sách thuốc, tuổi tác ông đã lớn, chỉ viết vài tờ đã cảm thấy mỏi mệt, không thể không buông bút lông xoa trán.
Bên tai Khuông đại phu vang lên tiếng Kinh thê nhắc ông sớm nghỉ ngơi để giãn xương cốt, ông thở dài một hơi, lắc đầu một cái bèn lầm bầm: "Aizz, đáng tiếc ta còn không tìm được đệ tử ưng ý, y thuật và học thức của bản thân không người nào có thể giao phó."

Lúc ông còn đang buồn bực, thì bên ngoài Thái Y Viện truyền đến tiếng la lo lắng: "Khuông đại phu có ở đây không?! Khuông đại phu?"

"Ở đây." Khuông đại phu hô.

Văn Hạc Âm theo tiếng chạy tới, gấp đến độ âm thanh đều phát run: "Khuông đại phu, ta tới tìm người, mau chóng cứu lấy thiếu gia nhà ta đi!"

"Ngươi là tiểu thị vệ của Ly Chu." Khuông đại phu nhận ra người, không có thất lễ, đứng dậy đi lấy hòm thuốc của mình, "Ly Chu làm sao vậy?"

"Thiếu gia đột nhiên thổ huyết, ngất xỉu!" Văn Hạc Âm nói.

Khuông đại phu giật mình: "Cái gì, ngất xỉu? Ai ai ai, tiểu hữu ngươi đừng vội, ta tay chân lẩm cẩm, không chịu nổi kéo đi đâu!"
***

Khuông đại phu theo Văn Hạc Âm vô cùng lo lắng chạy tới Mộ phủ, lại một đường đến trước phòng, gặp được Mộ Bác Nhân.

"Khuông huynh." Mộ Bác Nhân tiến lên một bước, nắm lấy tay Khuông đại phu, khẩn cầu nói, "Thỉnh huynh mau xem tiểu nhi!"

"Mộ huynh chớ vội, ta lập tức đến." Khuông đại phu đẩy cửa vào, thấy Hiền vương Điện hạ và Cố Hách Viêm đều ở đây, còn có mấy vị đại phu đứng trước giường, đều là dáng vẻ hết đường xoay xở.

Khuông đại phu không rảnh lo hành lễ, đẩy đám người ra đi tới trước giường, chỉ thấy Mộ Chi Minh nằm ở trên giường hơi thở mong manh, môi xanh tím sắc mặt trắng bệch không có chút hồng hào, Khuông đại phu giật mình, vội vã bắt mạch cho y.

Tìm đến mạch của Mộ Chi Minh chuẩn một phen, Khuông đại phu quay đầu lại hỏi người khác: "Ly Chu đã trúng độc, là độc gì có ai biết?"
Hạ Thiên Vô đại phu vội vàng trả lời: "Hàn độc bò cạp."

"Cái gì?!" Khuông đại phu kinh hô lên, "Loại độc này khó giải!"