Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
______
Chương 122: Từ xưa đến nay không ai giải thích được chữ tình.
Nam tử: "Cho nên, hai ngươi muốn bao nhiêu?"
"Khụ khụ... chúng ta... đến Thiên Độc Cốc, không phải vì mua thuốc này... khụ khụ..." Mộ Chi Minh xuất thân là trâm anh thế gia, gia huấn nghiêm khắc, ngay cả thời thiếu niên khí phách cũng chưa từng đi đến Phường ca vũ, nào biết người trong giang hồ thật tình như vậy, có thể lấy loại thuốc này quang minh chính đại bày ở ngoài sáng bán, dù y đã hết sức kìm chế để giọng nói được bình tĩnh, nhưng vẫn không được tự nhiên mà ho nhẹ che giấu lúng túng và thẹn thùng.
"Vậy ngươi hai đến cùng tới làm gì?" Nam tử khó hiểu.
Mộ Chi Minh dùng ít lời tóm tắt tình huống của mình.
Sau khi nam tử nghe qua bèn "a" một tiếng: "Cái gì? Hàn độc bò cạp? Kỳ lạ, loại độc này quả thực có từ cốc của chúng ta, nhưng cốc của chúng ta vẫn luôn tuyên bố loại độc này không thể giải được ra bên ngoài, uống phải là chết, ta cũng chưa từng nghe nói qua tình huống nào như ngươi, vậy hai ngươi ở đây im lặng chờ một chút, ta đi bẩm báo với Thiếu Cốc chủ để xem nàng nói như thế nào."
Nam tử rời đi, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có hai người Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm.
Mà thuốc "Thôi Tình tán" kia còn đặt trên bàn.
Mộ Chi Minh vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng.
Cố Hách Viêm nhíu mày: "Cổ họng không thoải mái sao?"
"Không phải, không có không thoải mái." Mộ Chi Minh vội vàng nói.
Sau khi nói chuyện với Cố Hách Viêm, về sau Mộ Chi Minh cũng không còn quẫn bách như vậy nữa, y trêu chọc cười nói: "Thật ra thuốc của Thiên Độc Cốc này chế ra cũng rất có đạo lý, từ xưa đến nay không ai giải thích được chữ tình, câu nhân tâm hồn, ma nhân tâm trí, làm sao không gọi là một loại độc chứ?"
Cố Hách Viêm gật đầu, tán đồng nói: "Ừm."
Nói đến tận đây, Mộ Chi Minh tò mò mà nhìn đống thuốc trên bàn, nào là bột phấn, thuốc viên, thuộc mỡ toàn màu đỏ sẫm với một mùi thơm kỳ lạ.
Ngoại trừ lần động phòng kia, từ đó về sau Cố Hách Viêm chưa từng hung hăng với y.
Từ trước đến nay hắn luôn hầu hạ y thoải mái trước sau đó sẽ tự mình phát tiết ra, cũng không yêu cầu lần thứ hai.
Mặc dù Cố Hách Viêm không nói, nhưng Mộ Chi Minh biết Cố Hách Viêm sợ làm y mệt.
Hai lần trúng độc và bệnh phổi tái phát lúc trước đã làm thân thể Mộ Chi Minh trở nên suy yếu không ít.
Mà vừa nãy nam tử kia nói.
Dùng thuốc này, không thấy mệt mỏi.
Nếu mình có thể làm cho Cố Hách Viêm tận hứng một lần...
"Ngươi đang nghĩ gì?" Giọng nói của Cố Hách Viêm đột nhiên vang lên.
Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, cong mắt cười: "Chỉ là cảm thấy nắp hộp thuốc mỡ kia, chế tác thật thú vị."
***
Rời khỏi nhà sàn, Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm đi theo nam tử đến nơi sâu trong trại, cả ba người dừng bước trước một toà mộc lâu chạm trổ hoa văn tinh xảo khéo léo, có vài tên thủ vệ kiểm tra cơ thể hai người, sau khi tịch thu dao găm và đao kiếm mới cho phép hai người tiến vào lâu.
Trong lâu, màn lụa mỏng sắc tím đan trên xà nhà và một bức bình phong bằng trúc to lớn ngăn cách nội các và ngoại thất, ngoại thất bày ra thảm mềm, trên thảm mềm đặt án bàn ghế dài, nhìn qua hẳn là sử dụng để tiếp khách. Một nữ tử dáng người thướt tha mặc áo tím đang đứng ở bên cửa sổ, trong lòng nàng ta ôm một cái ky, trong ky đều là hoa không biết tên đã bị hong khô, nàng ta cau mày cúi đầu lựa hoa khô, trong miệng phát ra âm thanh "tấm tắc" buồn bực, tựa hồ ghét bỏ những hoa khô kia.
"Thiếu Cốc chủ." Nam tử nói, "Đã dẫn người đến."
Khúc Thiên Ngưng ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt nàng ta quét nhìn một vòng, đặt cái ky trong tay xuống, hỏi: "Là ai trúng hàn độc bò cạp mà chưa chết?"
Mộ Chi Minh tiến lên một bước, chắp tay hành lễ: "Bái kiến Thiếu Cốc chủ."
"A, là ngươi." Khúc Thiên Ngưng đi tới trước mặt Mộ Chi Minh, nắm chặt cổ tay của y, rất tàn nhẫn mà kéo đến bên cạnh bàn, Mộ Chi Minh lảo đảo một bước, nàng lập tức không nhịn được nói, "Đừng lằng nhằng, mau tới đây cho ta."
Trên bàn đặt một bát gỗ đựng chất lỏng trong suốt, Khúc Thiên Ngưng cũng không nói nhảm nhiều, kéo tay Mộ Chi Minh đặt ở trên bát, lại từ bên hông rút ra một ngân châm, không chút do dự mà đâm vào đầu ngón tay Mộ Chi Minh, trực tiếp đâm ra máu trên đầu ngón tay Mộ Chi Minh.