Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 138: Không ngọt các người lại đánh đầu tôi



Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn

______

Chương 138: Không ngọt các người lại đánh đầu tôi.

Khi ý thức trở lại trong thân thể, điều đầu tiên Mộ Chi Minh cảm nhận được chính là đau đớn, y mơ màng hồ đồ, đầu óc choáng váng ngất đi, tứ chi chết lặng, làm thế nào cũng không thể mở mắt được.

Y có thể cảm nhận được mình đang nằm, lại không biết mình đang ở đâu, mãi đến khi loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của phụ thân và tiếng khóc của mẫu thân, y mới suy đoán, có lẽ bản thân đang ở phủ đệ Yến Quốc Công.

Bên giường có lúc ồn ào, có lúc lại yên tĩnh, khi Mộ Chi Minh còn đang mơ hồ thì y cảm nhận được có người đang nắm tay mình, nhưng lại không dám dùng sức mà cũng chẳng muốn buông ra.

Bàn tay người nọ dày rộng ấm áp, quen thuộc an tâm đến lạ.

Mộ Chi Minh hoảng hốt nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, khi y lẻ loi hiu quạnh đi từ nơi trời lạnh tuyết phủ đầy đất đến cây cầu bắc qua dòng máu loãng, cũng là bàn tay ấm áp như vậy nắm lấy tay y, dẫn y trở về nhân gian ấm áp.


Dịu dàng như vậy, sao có thể không lưu luyến.

Mộ Chi Minh miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bên tai y vang lên tiếng vù vù không ngừng đi cùng với tiếng người nào đó kêu to: "Thiếu gia tỉnh rồi, mau, mau đi gọi lão gia phu nhân, còn có đại phu tới."

Y cố nén đau đớn quay đầu nhìn sang đã bắt gặp đôi mắt giăng đầy tơ máu của Cố Hách Viêm, nhưng chỗ sâu nhất trong đôi mắt ấy lại là sự mừng rỡ như điên.

Thật ra trạng thái của Cố Hách Viêm rất kém, nhiều ngày ăn uống không đều độ, thêm cả trên thân thể đâu đâu cũng có thương tích, dù cho là thân thể làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi, mà cố tình thay Cố Hách Viêm lại nói muốn canh giữ ở bên giường của Mộ Chi Minh, ai đến khuyên can đều vô dụng.

Cũng chính vì vậy, cho nên khi Mộ Chi Minh vừa mở mắt ra đã lập tức thấy hắn.


Nhìn thấy sự dịu dàng có một không hai, đời đời kiếp kiếp ẩn sâu trong đôi mắt này.

"Hách, Hách Viêm, ngươi được thả khỏi ngục rồi." Hơi thở của Mộ Chi Minh không ổn định, vừa nói xong những lời này nước mắt đã trào ra từ trong mi mắt.

Cố Hách Viêm gật đầu, lau đi vệt nước ở khoé mắt y, khi cất tiếng giọng nói cũng không kìm được mà run rẩy: "Hoàng Thượng sửa lại án xử sai cho ta."

Mộ Chi Minh nghẹn ngào lẩm bẩm: "Thật tốt quá... Thật tốt quá..."

Đôi uyên ương số khổ này chưa nói được mấy câu thì đã có một đống người vào trong phòng, Mộ Bác Nhân và Cung thị đau lòng cho con trai, Văn Hạc Âm thì khóc nháo gọi "Thiếu gia", Khuông đại phu lại đi đến bắt mạch cho Mộ Chi Minh và Hạ Thiên Vô đang tận tình khuyên bảo Cố Hách Viêm đi nghỉ ngơi.

Trên thế gian này, chỉ có ồn ào náo động như vậy mới có thể xưng được với hoa thiên cẩm mà*.


(*Hoa thiên cẩm mà [花天锦地]: diễn tả sự sôi nổi, nhộn nhịp. Theo Baidu)

Tuy vết thương của Mộ Chi Minh không nguy hiểm đến tánh mạng của y, nhưng bởi vì da tróc thịt bong cho nên chịu rất nhiều khổ sổ, Khuông đại phu vì muốn thời gian y dưỡng thương có thể thư thái một chút, cho nên đã kê thêm rất nhiều thuốc giảm đau và thuốc an thần cho y dùng.

Vì thế trong suốt thời gian này, Mộ Chi Minh vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, hôn mê cả ngày lẫn đêm.

Hôm nay, lúc tỉnh dậy, Mộ Chi Minh mơ mơ màng màng mở to mắt, nhưng ngay tức khắc, đập vào mắt y lại là bóng đêm vô tận, nếu không phải thân thể vô cùng đau đớn thì Mộ Chi Minh thật sự còn cho rằng mình đang ở trong mộng.

Y cũng không tỉnh táo lắm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, y mất một chút thời gian mới xác định được đây là đêm khuya, sau đó lập tức nghe được âm thanh cửa phòng bị ai đó lặng lẽ mở ra.
Ánh nến chiếu sáng lên một bên, tuy không chói mắt, nhưng đối với một người vừa giãy dụa tỉnh lại trong bóng đêm như Mộ Chi Minh mà nói vẫn cảm thấy rất loá mắt, khó chịu, y vội vàng nhắm mắt lại, hơi quay đầu sang nơi khác.

Đúng lúc này, giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ đại phu vang lên: "Tướng quân, qua nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng, trên người ngươi cũng có thương tích, hay là sang giường đệm ở phòng cách vách ngủ một chút đi, chớ có ngồi ở trên ghế nằm canh giữ."

Cố Hách Viêm: "Không sao."

Hạ đại phu: "Cái này... vậy được rồi, Tướng quân ngài uống chén thuốc này đi."

Cố Hách Viêm: "Được."

Một lát sau, Hạ đại phu rời khỏi sương phòng, bốn phía một lần nữa lâm vào trong bóng đêm.

Sau một hồi hoãn thần, Mộ Chi Minh đã tỉnh táo không ít, tay chân dường như cũng tích cóp chút sức lực, vừa lúc y đang chuẩn bị mở mắt ra thì bỗng nhiên cảm thấy có người nắm lấy bàn tay trái của mình.
Đừng nói là nắm, không bằng nói là trân trọng nâng niu thì hơn, lòng bàn tay của Mộ Chi Minh có vết thương, Cố Hách Viêm vì muốn tránh đi miệng vết thương mà nhẹ nắm chặt đầu ngón tay y, sau đó đau lòng mà hôn lên lớp băng gạc quấn lấy bàn tay y.

Dường như cảm giác an ủi như vậy không đủ, Cố Hách Viêm lại tay chân nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên giường, hắn cúi người, khuỷu tay trái chống bên tai Mộ Chi Minh cúi đầu hôn lên trán y, sau đó đôi môi mới phủ lên cánh môi của Mộ Chi Minh, duỗi lưỡi khẽ liếm cánh môi y.

Cố Hách Viêm mới uống thuốc, nhiệt độ ở môi và lưỡi cao hơn thân nhiệt, đã ấm lại còn ướt mang theo mùi đắng của thảo dược, mà hắn hôn rất rụt rè, mềm nhẹ tựa như lông bồ câu mơn trớn, ngay lập tức, cảm giác tê dại truyền từ khoé miệng khiến đáy lòng Mộ Chi Minh ngứa ngáy.
Tính tình cho phép, ngày thường Cố Hách Viêm rất ít khi chủ động hôn Mộ Chi Minh chứ đừng nói là lén lút làm chuyện xấu hôn y như bây giờ, trái tim của Mộ Chi Minh đập như trống bổi, tò mò tiếp theo Cố Hách Viêm sẽ làm chuyện gì, cho nên vẫn chưa mở mắt.

Cố Hách Viêm hôn hai cái xong bèn đứng dậy, ngồi ở bên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Mộ Chi Minh, sau đó mới để tay vào trong chăn, từ từ xuống dưới.

Mộ Chi Minh nhắm chặt hai mắt: "...!"

Tay Cố Hách Viêm không vuốt ve thân thể Mộ Chi Minh, nhưng lại rơi trên người y khiến người ta khó có thể bỏ qua, Mộ Chi Minh có thể cảm nhận tay Cố Hách Viêm lướt qua bên người mang theo chút gió nhẹ khó phát hiện, đến eo vẫn chưa dừng lại, đến bên hông, đến đầu gối cũng không dừng, sau đó...

Sau đó Cố Hách Viêm rút tay ra, giúp Mộ Chi Minh dịch chăn cho tốt.
Mộ Chi Minh: "..."

Hầu gia còn tưởng rằng Tướng quân chơi xấu với mình vì vậy hô hấp khẩn trương đến đình trệ, nhưng Tướng quân chỉ đang thăm xem trong chăn có đủ ấm hay không, không đủ ấm thì hắn sẽ đi lấy thêm bình nước nóng tới.

Cố Hách Viêm đứng lên muốn trở lại ghế nằm bên giường.

Mộ Chi Minh mở mắt gọi hắn: "Hách Viêm."

Cố Hách Viêm vừa mới xoay người, nghe vậy thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại: "... Ngươi tỉnh rồi?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Ừm."

Hô hấp Cố Hách Viêm hỗn loạn: "Ngươi tỉnh bao lâu rồi?"

Mộ Chi Minh: "Đã tỉnh từ khi ngươi hôn ta."

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Minh bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu xung quanh sáng hơn một chút, y nhất định có thể nhìn thấy vành tai đỏ gần như nhỏ máu của Cố Hách Viêm.

Mộ Chi Minh dùng khuỷu tay không bị thương chống người ngồi dậy, dịch vào bên trong: "Hách Viêm, ngươi lên giường nằm đi."
Cố Hách Viêm thấy y lộn xộn, vội nói: "Đừng nhúc nhích, chậm một chút, ta có thể nằm."

Trên người Mộ Chi Minh thật sự rất đau đớn, y không hề miễn cưỡng bàn thân mà nằm nghiêng xuống.

Cố Hách Viêm sửa sang lại đệm chăn, nằm ở bên cạnh Mộ Chi Minh.

Sao mai lơ lửng trên không, ánh sáng mờ thấu qua cửa sổ, hai người nằm đối mặt dường như có thể nhìn thấy hình dáng ngũ quan của đối phương, Cố Hách Viêm hỏi y: "Vì sao không ngủ?"

Tay Mộ Chi Minh không an phận mà câu lấy ngón tay của Cố Hách Viêm, xoa nghịch đầu ngón tay hắn: "Ngủ đủ rồi, ngủ không được."

"Trên người còn đau không?" Cố Hách Viêm lo lắng hỏi, "Có muốn gọi Hạ đại phu tới hay không."

Mộ Chi Minh mỉm cười: "Không cần, ta muốn nói vài lời với ngươi, hai ta lâu rồi chưa ở chung một chỗ."

Cố Hách Viêm: "Trị thương quan trọng."
Mộ Chi Minh bởi vì hắn không hiểu phong tình mà nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên y nghĩ đến cái gì đó mà cong mắt cười đến có chút giảo hoạt, y nói: "Hách Viêm, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi không được nói dối."

Cố Hách Viêm: "... Được."

Mộ Chi Minh cười nói: "Trước khi hai ta đính hôn đã từng ở trong khách điếm nhiều lần, ngủ chung giường là chuyện bình thường, ngươi... có từng nhân lúc ta ngủ say, hôn trộm ta hay không?"

Cố Hách Viêm: "..."

Cố tướng quân yên lặng trở mình, đưa lưng về phía Mộ Chi Minh.

Y nói không thể nói dối, nhưng không nói không thể không trả lời.

Mộ Chi Minh đối mặt với hành động của Cố Hách Viêm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại đây là cái gì, kinh ngạc mà cười thành tiếng: "Ngươi đã hôn trộm, ngươi mà cũng thật sự hôn trộm?!"
Cái này thật sự nằm ngoài dự đoán của Mộ Chi Minh.

Cố Hách Viêm: "..." Bóng dáng hắn vẫn im lặng như đá cứng.

"Hách Viêm, ngươi đưa lưng về phía ta làm gì?" Mộ Chi Minh hết sức vui mừng, quyết tâm muốn trêu chọc hắn, giọng nói thêm vài phần không có ý tốt, "Trước kia ngươi chưa từng đưa lưng về phía ta, ngươi luôn ôm ta, nhìn ngươi hôm nay xem, chẳng những không ôm ta mà còn không trả lời ta, ngươi bỏ mặc ta, để ta cô tịch với trăng lạnh."

Cố Hách Viêm: "... Trên người của ngươi có thương tích, ôm không được."

Mộ Chi Minh cười nói: "Vậy thì không ôm, nhưng ngươi cũng không thể đưa lưng về phía ta mà."

Cố Hách Viêm: "..."

Tay Mộ Chi Minh vịn trên vai hắn, lắc nhẹ: "Hách Viêm, quay qua đây đi, ta không cần ngươi trả lời, như vậy có được không?"

Nghe vậy, Cố Hách Viêm do do dự dự mà xoay người, một lần nữa đối mặt Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh làm sao dễ dàng buông tha cho hắn, vì vậy câu môi cười đến xinh đẹp: "Có thể không trả lời, nhưng nếu ngươi đã hôn trộm ta thì ngươi phải gật đầu."

Cố Hách Viêm: "..."

Cố Hách Viêm thấy Mộ Chi Minh đầy mặt mong chờ cũng không đành lòng làm y mất hứng, vì vậy bất đắc dĩ gật đầu, yên lặng thừa nhận.

Hai mắt Mộ Chi Minh tỏa sáng, vội vàng hỏi: "Khi nào? Ở đâu?"

Cố Hách Viêm thu mắt lại, hắn càng cảm thấy e lệ giọng điệu càng trở nên đạm mạc, lúc nói ra lại lạnh như băng: "... Bốn năm trước tại thôn nhỏ ở biên cương, ngày thứ nhất chúng ta ở khách điếm."

Mộ Chi Minh kinh ngạc, khi đó y còn tưởng Cố Gách Viêm chán ghét, không thích mình, ai ngờ đâu mình vậy mà lại bị Cố Hách Viêm hôn trộm, y không nhịn được hô thành tiếng: "Cái gì?! Bốn năm trước?!"
Cố Hách Viêm: "..."

Cố Hách Viêm lại xoay người, đưa lưng về phía Mộ Chi Minh.

"Hách Viêm." Mộ Chi Minh cười vang, chậm rãi dịch qua, để trán lên lưng Cố Hách Viêm,

"Chờ đến khi ngươi không còn thẹn thùng nữa thì có thể lặp lại hành động ngày ấy hay không, ta rất tò mò ngươi hôn trộm ta như thế nào, lúc ngươi nhìn ta cả người đều là thương, rất đáng thương, ngươi nhất định phải miễn cưỡng lắm mới để cho ta cào tâm trảo phổi đúng không? Đồng ý với ta đi."

Cố Hách Viêm hít sâu một hơi xoay người lại, tay nắm lấy cằm của Mộ Chi Minh nâng lên, cúi người về phía trước, cẩn thận đặt lên đó một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Mộ Chi Minh chớp chớp mắt: "Chỉ là như vậy?"

Cố Hách Viêm: "Ừm."

Mộ Chi Minh thoải mái mà cười, rướn người hôn lấy Cố Hách Viêm, đầu lưỡi ngang ngược cạy mở khớp hàm hắn, chủ động đưa chiếc lưỡi mềm mại vào trong miệng hắn, mặc hắn làm càn mà mút vào, cướp lấy hô hấp của mình.
Hai người hôn một lúc lâu mới tách ra, Mộ Chi Minh thở hổn hển, liếm cánh môi bị cắn ửng đỏ của mình, nói đùa: "Bốn năm trước, ngươi nên hôn ta như vậy mới đúng."

Nhưng Cố Hách Viêm lại xem những lời nói đùa này là thật, hắn nhẹ giọng nói: "... Nhưng nếu ta làm như vậy, ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi rồi đẩy ta ra."

Mộ Chi Minh muốn phản bác: "Ta... ta..." Nhưng nếu nói mình sẽ không thì chính là nối dối.

Y nghĩ nghĩ bèn nắm chặt tay Cố Hách Viêm, nghiêm túc nói: "Hách Viêm, chuyện hối hận nhất đời này của ta chính là không thể hiểu rõ tâm ý của ngươi sớm một chút, có điều cũng may nam phong đã biết ý quân, quãng đời còn lại, ta nhất định sẽ không phụ tấm chân tình của ngươi."

Cố Hách Viêm hôn tay y: "Mau tốt lên đi, ta muốn ôm ngươi."

Mộ Chi Minh câu môi: "Được."

***
Hạ đại phu gãi đầu nhìn chén thuốc trong tay mình, đứng ở cửa cả ngày không dám đi vào.

Bỏ đi, hâm nóng lần nữa rồi mang qua.