Mộ Chi Minh không biết Cố Hách Viêm muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời khẩn trương đến nỗi không dám nói lời nào, cả người cứng đờ nhưng tim lại đập như nổi trống, lo lắng điều này sẽ làm Cố Hách Viêm phát hiện mình đang giả bộ ngủ.
Nhưng mà sau khi Cố Hách Viêm vươn tay ra cũng không có làm bất cứ chuyện gì khác người, chỉ cẩn thận giúp Mộ Chi Minh dịch chăn.
Sau đó Cố Hách Viêm ngồi xuống bên gác chân cạnh giường.
Hắn chỉ ngồi đó, không nói một lời, nhẹ tựa đầu vào cột giường, dường như chỉ cần ở bên cạnh Mộ Chi Minh mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Mộ Chi Minh không biết hắn có ý gì, không dám phát ra tiếng.
Vì thế một đêm này, bóng trăng di chuyển khẽ khàng không một tiếng động, một người giả vờ ngủ lại ngủ không được, còn một người lại ngủ không yên, mãi đến tận sáng.
Lúc sáng sớm Mộ Chi Minh có chút buồn ngủ, vì thế bèn mơ hồ nhắm mắt một lát, đợi đến khi tỉnh lại thì đã không thấy Cố Hách Viêm đâu.
Y ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, không biết có phải đêm qua mình nắm mơ hay không.
***
Mãi đến lúc dùng đồ ăn sáng, Mộ Chi Minh vẫn còn nhớ thương việc này đến nỗi ăn một bữa cơm cũng thất thần.
Văn Hạc Âm đi vào sương phòng tìm y, đưa một ít đồ cho Mộ Chi Minh: “Đây là Tướng quân nhờ ta đưa cho ngươi.”
Mộ Chi Minh nhận lấy, phát hiện đó là một phong thư và một lọ thuốc trị bầm tím, mà trên thư chỉ viết ba chữ: Rất xin lỗi.
Mộ Chi Minh cất thư xong mới hỏi Văn Hạc Âm: “Tướng quân đâu?”
Văn Hạc Âm: “Đi đại doanh Lạc Đô rồi.”
Mộ Chi Minh lẩm bẩm: “Tướng quân thật sự rất bận rộn với quân vụ…”
Sau khi ăn sáng xong, Văn Hạc Âm giúp Mộ Chi Minh thoa thuốc lên cánh tay, Mộ Chi Minh hỏi: “A Âm, ngày thường Tướng quân nghỉ ngơi ở đâu?”
Văn Hạc Âm: “Còn có thể ở đâu? Ở trong sương phòng của ngươi đó.”
Mộ Chi Minh: “Khụ khụ khụ… ta muốn hỏi hôm qua hắn ở đâu?”
Văn Hạc Âm: “Ở cách vách ngươi, là căn phòng ở cuối hành lang gấp khúc kia.”
Mộ Chi Minh dường như đang suy tư gì đó mà khẽ gật đầu.
Văn Hạc Âm: “Làm sao vậy?”
Mộ Chi Minh kéo ống tay áo xuống sửa lại y phục, nói với Văn Hạc Âm: “Chúng ta đi xem phòng Tướng quân ở.”
Lúc hai người đi vào trong sương phóng thì đã có một nô bộc đang dọn dẹp sửa sang lại, Mộ Chi Minh nói người đó lui xuống, sau đó nhìn mọi nơi xung quanh.
Tất cả phòng dành cho khách đều giản lược, tùy ý bày trí, nhìn không thấy một chút giấu vết của người ở đây, Mộ Chi Minh nhìn quanh một vòng, thế mà ngay cả một vật dụng của Cố Hách Viêm cũng không tìm được.
Y cũng không muốn ở lâu, vì vậy bèn nhìn Văn Hạc Âm muốn cùng cậu rời đi, nhưng đúng lúc này, Mộ Chi Minh lại nhìn thấy vài mảnh giấy vụn trên bàn.
Mộ Chi Minh đi đến cạnh bàn, nhặt những mảnh giấy vụn tùy ý đặt dưới chén trà, đột nhiên y nhìn thấy mỗi một mặt trên giấy đều viết câu xin lỗi.
Có viết, xúc động lỗ mãng làm cho kinh hách, hổ thẹn không thôi…
Lại viết, không dám cầu xin tha thứ…
Còn có viết, có một loại thuốc hay, thuốc này thể thể trị vết bầm tím…
Cứ viết như thế, khoảng bảy tám tờ.
Mỗi một tờ đều viết hai ba câu sau đó lại qua loa xóa sửa.
Mộ Chi Minh cầm lấy bức thư chỉ có ba chữ “Rất xin lỗi” mà Cố Hách Viêm giao cho Văn Hạc Âm, so sánh nét chữ.
Quả nhiên, tất cả đều do Cố Hách Viêm viết.
Cũng không biết hắn đã rối rắm buồn rầu bao lâu mà cuối cùng lại quyết định viết ba chữ “Rất xin lỗi” này.
“Thiếu gia, ngươi nhìn cái gì vậy? Cười thành dáng vẻ này.” Văn Hạ Âm khó hiểu hỏi.
“Hở? Ta có cười sao?” Mộ Chi Minh vươn tay vuốt ve khóe miệng vô thức không lên của mình.
Văn Hạc Âm: “Có á.”
Mộ Chi Minh không đáp, y ho nhẹ một tiếng rồi cất từng bản thảo một.
Văn Hạc Âm thò lại gần xem: “Thiếu gia, ngươi lấy giấy vụn này làm gì?”
“Không có gì.” Mộ Chi Minh bất động thanh sắc mà nghiêng thân đi, không cho Văn Hạc Âm nhìn thấy chữ trên giấy, vội vàng tìm chuyện hấp dẫn sự chú ý của cậu, “Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Văn Hạc Âm: “Ngày sáu tháng ba.”
Mộ Chi Minh: “A? Nghe nói hôm nay thành đông có hội chùa, cùng đi nhìn một cái không?”
Văn Hạc Âm: “Được đó, được đó.”
***
Miếu Thỉnh Phật mở cửa, tám phương tới bái, hương khói lan tràn, âm thanh chiêng trống vang từ đầu đường đến cuối phố, dòng ngươi chen chúc xô đẩy, náo nhiệt phi phàm.
Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm cùng nhau đốt hương, cầu phúc bình an rồi đi xem đoàn xiếc ảo thuật ở đầu đường, bởi vì chen vai thích cánh*, cho nên Văn Hạc Âm phải bám chặt phía sau Mộ Chi Minh mới không bị lấn ra ngoài.
(*Chen vai thích cánh: Đua sức cùng nhau làm việc gì đó.)
Người nhiều, đương nhiên cũng là thời điểm tốt để những kẻ gian manh thừa nước đục béo cò.
Hai người mới vừa nhìn náo nhiệt một lát đã gặp một nam nhân ăn mặc như đạo sĩ giang hồ.
Trên môi người nọ để ria mép, trong tay thì cầm cờ đoán mệnh, vươn tay ngăn Mộ Chi Minh lại: “Úi, vị công tử này, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, chỉ sợ ngày gần đây sẽ có thảm họa đẫm máu! Có điều ngươi gặp được ta cũng xem như là may mắn, ta có thể tính hoàng cực bẩm số sinh, biết sống chết đắt rẻ, sang hèn, mười lượng bạc lập tức có biện pháp hóa giải thảm họa.”
Kiếp trước Mộ Chi Minh thích du ngoạn giang hồ, cũng xem như kiến thức rộng rãi, làm sao mà bị mấy lời này này dọa sợ chứ, y mĩm cười: “Ồ? Chuyện này cũng thật kỳ quái, tiên sinh à, ta vừa mới vào miếu thắp hương, bói một quẻ, tên quẻ nói mấy ngày gần đây của ta phúc tinh cao chiếu, cát vận vào đầu, làm sao lại trái ngược hoàn toàn với lời ngươi nói thế?”
Người nọ ấp úng, lẩm bẩm hai tiếng tín bằng tín, rồi lắc mình rời đi.
Mộ Chi Minh cũng không để trong lòng, tiếp tục du ngoạn với Văn Hạc Âm.
Ai ngờ trùng hợp thay, hơn nửa canh giờ sau, hai ngươi đã gặp lại vị đạo sĩ kia.
Đạo sĩ kia ngăn một công tử mặc cẩm y thủy lam*, vẫn dùng lý do thoái thác về thảm họa đẫm máu, một chữ cũng không sửa.
(*Thủy lam: hình như là màu xanh nước biển)
Công tử cẩm y thủy lam kia nhìn cũng không mấy nhạy bén, vừa nghe bản thân gặp nạn đại kinh thất sắc, lập tức vươn tay lấy bạc ra.
Mộ Chi Minh vội vàng đi đến, ngăn cản cánh tay của công tử cẩm y thủy lam chuẩn bị đưa bạc, bất đắc dĩ cười nói: “Sao ngươi có thể dễ bị lừa như vậy? Hắn nói cái gì ngươi tin cái đó? Cất bạc vào đi, ngươi đi theo ta. Ngươi tới Kinh Thành khi nào vậy? Thế mà cũng không nhắc với ta một tiếng, xem ra hai năm không gặp, thật sự xa lạ rồi.”
Công tử cẩm y thủy lam ngẩng đầu nhìn y, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai? Vì sao kêu ta đi theo ngươi?”
Mộ Chi Minh sững sờ: “Ngươi không quen ta?”
Công tử cẩm y thủy lam: “Không quen.”
Trong lòng của Mộ Chi Minh lộp bộp một tiếng.
Đạo sĩ kia thấy Mộ Chi Minh phá hỏng đường phát tài của mình, làm sao có thể nhịn được, gã há mồm nói với công tử cẩm y thủy lam: “Ai u công tử, người này chính là tai họa của ngươi đó! Còn không mau cách xa y một chút!”
“Cái gì?” Công tử cẩm y thủy lam bị dọa cho nhảy dựng, ra sức hất tay Mộ Chi Minh ra, “Ngươi, ngươi, ngươi, tai họa tránh ra đi, mau tránh ra.”
Mộ Chi Minh nắm chặt hắn, thong dong nói: “Công tử, không nói gạt ngươi, ta cũng biết xem tướng, cho nên ta biết đạo sĩ này đang lừa ngươi.”
Hai ngón tay của đạo sĩ chỉ về phía trước: “Trẻ con, nói hươu nói vượn.”
Văn Hạc Âm vén tay áo muốn đi lên, lại bị Mộ Chi Minh kéo về, Mộ Chi Minh cười cười: “Tiên sinh, có dám tỷ thí với ta hay không?”
Giọng nói của đạo sĩ nhỏ xuống một chút, nhưng vẫn ngửa cổ nói: “So thì so, sợ thua ngươi à?”
Mộ Chi Minh nói: “Được, sau này lại có biến số, có thể biết được chuyện quá khứ mới gọi là có bản lĩnh, chúng ta tính xem tên, tuổi, ngày sinh cho vị công tử này, thế nào?”
Đạo sĩ: “Xem bói rõ ràng phải biết chút gì đó mới có thể tính, nào có tính như vậy?”
“Làm sao không có?” Mộ Chi Minh nhìn vị công tử cẩm y thủy lam kia, định liệu trước nói, “Vị công tử này họ Mặc, tên Niệm, tự Hoài, người Kim Lang, hai năm trước đã làm lễ đội mũ, sinh ngày tám tháng tám.”
Cái này, Mặc Hoài không những không hất tay Mộ Chi Minh ra mà còn nắm chặt tay y, hai tròng mắt trợn tròn, liên tục nói: “Oa, đúng hết luôn, ngài là thần tiên chuyển thế sao?!”
Hắn muốn nhìn vị đạo sĩ kia nói cái gì, nào ngờ vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng đạo sĩ đó đâu.
“Này, đạo trưởng, ngươi đi đâu đó?” Mặc Hoài nghi hoặc, “Không phải đang tỷ thí sao?”
Văn Hạc Âm cũng không nhìn được, nói: “Đó là một kẻ lừa đảo, chột dạ phải trốn đi, trên đời này sao có người biết được sinh tử chứ.”
Mặc Hoài xoay người, sùng bái nhìn Mộ Chi Minh: “Làm sao không có, ta thấy vị công tử này được đó! Lời nói vừa rồi đều đúng hết.”
Mộ Chi Minh cười cười, không hề lừa hắn: “Mặc công tử, thật ra ta biết được mấy chuyện đó từ khi quen ngươi.”
“Cái gì? Ngươi biết ta?” Mặc Hoài kinh ngạc.
Mộ Chi Minh gật đầu, chắp tay thi lễ cười nói: “Tại hạ thế tử Yến Quốc Công Mộ Chi Minh, kính chào thiếu các chủ Thiên Cơ Các, nghe đại danh đã lâu.”
Mặc Hoài: “Vì sao ngươi biết ta?”
Mộ Chi Minh nghĩ thầm: Rõ ràng trong trí nhớ của y, lúc bản thân lang bạc giang hồ bởi vì yêu thích cơ quan thuật mà quen biết Mặc Hoài ở Giang Nam Tô Châu mưa bụi mông lung, rồi sau đó kết làm bằng hữu, làm sao bây giờ Mặc Hoài lại không quen mình chứ?
Nếu bản thân điên rồi thì làm sao còn có thể đem ngày sinh của một người không quen biết như Mặc Hoài nhét vào trong đầu óc chứ?
Thật là kỳ quái.
Đương nhiên không thể trả lời như vậy, Mộ Chi Minh cười nói: “Từ nhỏ ta đã cảm thấy hứng thú với cơ quan thuật, mà cơ quan ở Thiên Cơ Các tinh xảo nổi tiếng giang hồ, ta đương nhiên là biết thiếu các chủ.”
Mặc Hoài nhiệt tình dào dạt: “Mộ công tử, ta cảm thấy ngươi đặc biệt thân thiết, có cảm giác như nhất kiến như cố vậy.”
Văn Hạc Âm ở một bên cảm thấy không nói nên lời: “Vừa rồi ngươi còn nói thiếu gia chúng ta là tai họa, sao bây giờ lại nhất kiến như cố rồi.”
Mặc Hoài đỏ thẫm cả mặt: “Ta vừa rồi, vừa rồi bị tên đạo sĩ đó lừa sao, không sao, ta đền tội.” Hắn đĩnh đạc giơ tay lên, “Mộ công tử, ngươi cảm thấy hứng thú với cơ quan thuật đúng không? Tới, tới, tới, ta, mang ngươi nhìn các bảo bối ta mang tới Kinh Thành lần này, tuyệt đối làm mắt ngươi sáng ngời.”
Hắn không khỏi phân trần túm chặt Mộ Chi Minh kéo đi.
Văn Hạc Âm cảm thấy người này cường đoạt thiếu gia nhà mình, lần nữa vén tay áo lên.
Mộ Chi Minh nghe vậy lại cười cười, dường như đoán được Mặc Hoài sẽ hào hùng mời gọi như thế, quay đầu kêu Văn Hạc Âm đi theo mình để đừng bị lạc, Văn Hạc Âm đành phải từ bỏ ý định đánh người của mình.
***
Lần này Mặc Hoài tới Kinh Thành là bởi vì lão các chủ Thiên Cơ Các nhận nhiệm vụ từ thiên xưởng Binh Bộ, giúp triều đình nghiên cứu chế tạo thuốc pháo ống.
Thiên Cơ Các tài đại khí thô, mua một tòa ban công, hao phí mấy chục ngày mới cải biến thành một gác mái tràn ngập cơ quan của Thiên Cơ Các.
Mặc Hoài dẫn Mộ Chi Minh tham quan khắp nơi, hai người vừa hứng thú lại hợp nhau, rất nhanh đã kết làm bằng hữu.
Lúc nói chuyện, Mộ Chi Minh đã nhắc đến mình có một cuốn sách cổ về bổn cơ quan thuật, Mặc Hoài nghe xong cảm thấy hứng thú, ước định với Mộ Chi Minh hai ngày sau mang quyển thư tịch kia tới Thiên Cơ Các tìm hắn.
Vì thế sau khi Mộ Chi Minh về phủ đã bắt đầu tìm quyển sách kia.
Xưa nay y luôn nâng niu sách, sửa sang lại chỉnh tề, nhưng điều kỳ quái là, sách cổ ngày thường y hay để trên kệ sách thế mà lại không có quyển sách kia.
Mộ Chi Minh vừa tìm kiếm trong sương phòng vừa hỏi Văn Hạc Âm: “A Âm, ngươi có nhìn thấy sách của ta không?”
Văn Hạc Âm: “Có phải quyển sách ngươi thường xem hay không?”
Mộ Chi Minh: “Đúng vậy.”
Văn Hạc Âm: “Vậy chắc chắn ở phủ Tướng quân.”
Mộ Chi Minh dừng động tác tìm kiếm lại, nhìn Văn Hạc Âm: “Phủ Tướng quân?”
“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm gật đầu, “Trước kia ngươi cứ mười ngày là đã hết bảy ngày ở phủ Tướng quân, cho nên cũng đã dọn hết thư tịch thích xem qua đó rồi.”