Sau khi bị sói lớn bổ nhào, Mộ Chi Minh lập tức kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn.
Đây là tinh thần thể của lính gác hắc ám kia sao?
Thật sự khác hẳn với người thường.
Cơ thể nó cong lên, răng nanh sắc nhọn đáng sợ, đôi mắt lục đằng đằng sát khí, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ nguy hiểm, dường như giây tiếp theo sẽ cắn đứt cổ họng của Mộ Chi Minh, xé nát y.
Có điều con sói cũng không tổn thương Mộ Chi Minh ngay lập tức, quật ngã y cùng lắm là hành vi bảo vệ lãnh thổ bị xâm phạm của lính gác.
Không biết vì sao mà sói lớn có vẻ nôn nóng bất an, nhìn kỹ lại thì có thể thấy được dưới lớp lông ở chân trước bên phải của nó có vết thương, trạng thái máu thịt lẫn lộn, mủ dịch sền sệt thối rữa, vị trí bị thương cũng giống với vị trí của lính gác ngồi trên ghế kia, sói lớn cúi đầu há mồm to, hàm răng cọ xát xẹt qua sườn cổ yếu ớt của Mộ Chi Minh, không làm y bị thương, nhưng không thể bỏ qua cảm giác đau đớn rất nhỏ khi bị gì đó bén nhọn cọ xát.
Đúng lúc này, một cái đuôi trắng tuyết xoã tung nhẹ nhàng cọ vào lỗ tai và gương mặt của sói lớn.
Sói lớn chợt quay đầu nhìn lại.
Đó là một con cáo tuyết trông rất dịu ngoan, đôi mắt xanh biển tựa lưu ly, toàn thân trắng như tuyết không hề trộn lẫn một chút tạp sắc nào.
Sói lớn dường như bị cáo tuyết hấp dẫn, chậm rãi đi về phía nó.
Cáo tuyết lui hai bước, sói lớn lập tức theo hai bước, rời khỏi Mộ Chi Minh.
Sói lớn cúi thấp người, cảnh giác mà nhìn cáo tuyết, càng lúc càng gần, cuối cùng cọ sườn mặt lên trên cổ nó ngửi tới ngửi lui.
Cáo tuyết ngoan ngoãn bất động, tùy ý để sói lớn cọ cọ, chờ đến sau khi sói lớn thả lỏng cảnh giác bình tĩnh lại, cáo tuyết mới vươn đầu lưỡi hồng phấn của mình ra, đầu tiên là liếm da lông ở phần lưng của sói lớn, sau khi thấy nó không có kháng cự và tức giận bèn liếm xuống dưới, thẳng đến khi liếm trên vết thương ở chân phải phía trước của sói lớn.
Mà bên kia, Mộ Chi Minh cũng đứng lên.
Y xoa khuỷu tay bị ngã đau, đi đến trước mặt lính gác hắc ám kia.
Lính gác hắc ám không có bất kỳ động tác gì, hắn cúi đầu, hai tròng mắt ảm đạm không chút ánh sáng, rơi trên mí mắt như một bóng ma.
Nếu không phải có thể cảm nhận tiếng hít thở rất nhỏ của hắn, thì trông thật sự giống như một tác phẩm điêu khắc trên đá, không hề có sức sống.
Mộ Chi Minh ngồi xổm trước mặt lính gác, bàn tay nhẹ nắm cổ tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn đúng là một người đàn ông tuấn dật soái khí, chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng không có huyết sắc, hai mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.
Mộ Chi Minh nín thở, giải phóng xúc ti tinh thần muốn tiến vào ý thức của lính gác trước mặt, nhưng toàn bộ xúc ti tinh thần của y đều bị ngăn cách bởi một bức tường cao lớn hắc ám không một khe hở, bất luận cố gắng như thế nào cũng đều gặp trắc trở.
Rõ ràng tinh thần của tên lính gác này đã sắp sụp đổ, nhưng ý thức của hắn lại có thể dựng lên một lá chắn vững chắc như vậy.
Thật không hổ là lính gác hắc ám.
Nhưng vì sao, vì cớ gì hắn lại không muốn tiếp thu khai thông tinh thần của dẫn đường?
Mộ Chi Minh nắm lấy tay người trước mặt chỉ cảm thấy lạnh như băng.
Y thử đối thoại cùng lính gác: “Không cần chống cự, đã không sao rồi, thả lỏng đi, anh có thể ỷ lại vào tôi, tôi sẽ chữa khỏi cho anh.”
“Nếu cứ như vậy thì anh sẽ chết.”
“Anh đã an toàn, nơi này không phải vũ trụ, nhiệm vụ của anh kết thúc rồi.”
Không có hồi âm, cứ như một giọt nước rơi xuống biển rộng, ngay lập tức bị sóng cuốn đi không tìm thấy một chút dấu vết.
Mộ Chi Minh do dự.
Sau đó y đưa ra một quyết định cực kỳ lớn mật.
Y phóng dẫn đường tố của mình.
Dẫn đường tố nhàn nhạt có thể trấn an sự nôn nóng và mất khống chế của lính gác.
Nhưng cảm xúc của lính gác trước mặt không quá táo bạo, ngược lại, hắn dường như rất buồn.
Cho nên Mộ Chi Minh cũng không biết mình làm như vậy có đúng hay không.
Nhưng y vẫn muốn thử một lần.
Hương thơm thoang thoảng và thanh lãnh của bạch trà giống như không khí tươi mát sau cơn mưa, dịu dàng quấn quanh hai người.
Sói lớn đang ở một bên dựa sát vào cáo tuyết bỗng dưng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Cùng lúc đó, lính gác trước mặt Mộ Chi Minh cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt hắn tập trung nhìn Mộ Chi Minh.
Nháy mắt, bức tường đen cao lớn kia xuất hiện khe hở.
Xúc ti tinh thần của Mộ Chi Minh nắm bắt cơ hội, lập tức đi vào ý thức của lính gác trước mặt.
Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi.
Mộ Chi Minh nhắm mắt rồi mở mắt ra, phát hiện mình đang ở giữa một chiến hạm.
Trước khi y nhìn rõ cảnh sắc trước mắt thì nỗi sợ hãi và thống khổ thật lớn trong phút chốc đã bao trùm lấy y.
Năng lực cộng minh tình cảm của dẫn đường rất mạnh, Mộ Chi Minh bị sự tuyệt vọng và than khóc tra tấn trực tiếp đến té ngã xuống đất, y ngăn cản tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng ngẩng đầu nhìn lên phát hiện giá của chiến hạm này đang lung lay sắp đổ, bàn điều khiển phát ra tiếng cảnh báo chói tai và ánh sáng đỏ chói mắt, có thể nhìn thấy vũ trụ vô ngần lạnh băng trước mặt.
Điều khiến Mộ Chi Minh sởn tóc gáy trong tích tắc chính là, lơ lửng trên vũ trụ là các loại chiến hạm hư hại và…
Thi thể nhân loại chất thành đống.
Đột nhiên có người nắm lấy cổ chân Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh hô hấp không thuận quay đầu nhìn lại.
Toàn thân người kia máu thịt lẫn lộn, nửa bên da bị bỏng rát trừng đôi mắt hoảng sợ, trong miệng phát ra tiếng hô hô khó thở.
Người kia rên rỉ dùng hết toàn lực cầu cứu: “Cứu cứu tôi, cứu tôi…”
Mộ Chi Minh nhắm mắt lại, cố nén cảm xúc tuyệt vọng khiến y như phát điên, chợt thu hồi xúc ti tinh thần lại, rời khỏi ý thức của lính gác kia.
Mộ Chi Minh ngã người ra sau, ngồi trên sàn phòng tĩnh âm ngửa đầu thở dốc.
Y lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm, hoãn thần hơn nữa ngày mới phát hiện máy truyền tin trên vách tường phòng tĩnh âm đang phát sáng.
Mộ Chi Minh chống đầu gối đứng lên, đi đến bên máy truyền tin tiếp điện thoại.
Âm thanh của Vệ Lăng Vân từ đầu bên kia của điện thoại vang lên: “Thượng giáo Mộ, ngài có sao không?”
“Tôi không sao.” Mộ Chi Minh thở ra một hơi, y xoay người nhìn lính gác hắc ám trầm mặc không nói gì ngồi trên ghế, “Thượng tướng, tôi phát hiện một việc.”
Vệ Lăng Vân: “Việc gì?”
Mộ Chi Minh: “Lính gác hắc ám này dựng nên lá chắn ý thức không phải vì hắn cự tuyệt dẫn đường khai thông tinh thần, mà vì hắn muốn bảo vệ những dẫn đường đó.”
Vệ Lăng Vân: “…?!”
Mộ Chi Minh: “Hắn mắc kẹt ở trong tranh cảnh tinh thần của mình không thể chạy ra, một khi có dẫn đường khai thông tinh thần cho hắn, thì sẽ vô ý thức bị hắn kéo vào tranh cảnh tinh thần, chịu tra tấn bởi cảm xúc tiêu cực trong tranh cảnh tinh thần của hắn, nếu dẫn đường hơi yếu một chút thì tinh thần rất dễ bị thác loạn, cho nên hắn thà để tinh thần của mình sụp đổ cũng không muốn xúc phạm tới người khác.”
Vệ Lăng Vân: “Thì ra là vậy…”
Mộ Chi Minh trịnh trọng nói: “Hắn là một lính gác vĩ đại.”
Vệ Lăng Vân: “Tôi đã hiểu tình huống, Thượng giáo Mộ, xin ngài hãy rời khỏi phòng tĩnh âm trước, chúng ta thương lượng đối sách trị liệu.”
“Không.” Mộ Chi Minh nói vào điện thoại, “Tôi đã có đối sách, tôi muốn thử một lần, Thượng tướng Vệ, thời gian cấp bách sẽ nói chuyện với ngài sau.”
Mộ Chi Minh buông máy truyền tin, một lần nữa trở về trước mặt lính gác kia.
Sói lớn như nhận ra điều gì đó, giơ móng vuốt đi về phía Mộ Chi Minh.
Cáo tuyết lẻn đến trước mặt sói lớn, giương hai tròng mắt màu xanh biển nhìn nó, phát ra âm thanh hừ hừ như làm nũng, thò lại gần dùng chiếc lưỡi ướt dầm dề của mình cọ cọ lên chiếc mũi của sói lớn, đầu lưỡi mềm mụp như lấy lòng liếm láp gương mặt nó.
Sói lớn không hề chú ý đến Mộ Chi Minh nữa, quật ngã cáo tuyết trên đất, khẽ cắn lỗ tai nó, quấn quýt chơi đùa cùng nó.
Mộ Chi Minh ngồi xổm trước mặt lính gác lần nữa, nắm lấy hai tay hắn, hít sâu một hơi, phóng ra xúc ti tinh thần một lần nữa tiến vào ý thức của hắn.
Quả nhiên, Mộ Chi Minh vừa mới tiến vào ý thức của hắn đã lập tức bị kéo vào tranh cảnh tinh thần của hắn.
Lần này Mộ Chi Minh chuẩn bị tâm lý tốt, mở ra lá chắn của mình trước tranh cảnh tinh thần của lính gác.
Ở trong tranh cảnh của người khác mở ra một lá chắn là một chuyện rất khó đối với bản thân, rất nhiều dẫn đường cấp S cũng không làm được.
Chứ đừng nói tới là mở lá chắn trong tranh cảnh tinh thần của lính gác hắc ám.
Mộ Chi Minh rất có khả năng sẽ bị ý thức của hắn công kích, tổn thương não bộ là điều không thể cứu vãn.
Nhưng hiện tại, Mộ Chi Minh đã không rảnh lo nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn.
Mộ Chi Minh mở mắt ra, vẫn là chiến hạm bị hỏng mất khống chế như cũ, vẫn là tình cảnh biển máu đáng sợ như thế.
Nhưng bởi vì mở lá chắn ra, cho nên lần này Mộ Chi Minh không bị cảm xúc thống khổ ảnh hưởng.
Điều khiến Mộ Chi Minh cảm thấy cực kỳ may mắn chính là, y không bị công kích.
Bản năng ý thức của lính gác nàu khoan dung dị thường đối với y.
Mộ Chi Minh nhìn quanh bốn phía, tìm được người y muốn tìm.
Lính gác hắc ám đó đang khiêng một lính gác bị phóng xạ của hành tinh nổ mạnh làm cho cả người phồng rộp bọt nước không ra hình người đi vào phòng y tế.
“Còn sống!” Đôi mắt của lính gác hắc ám giăng đầy tơ máu gầm nhẹ.
Hắn không ngừng cứu người.
Nhưng hắn cứu một người lại chết một người.
Đồng đội kề vai chiến đấu với hắn đều chết trong trạng thái đáng sợ ở trước mặt hắn, bên cạnh hắn.
Hắn bất lực.
Ai hắn cũng không cứu được.
Hắn đã đồng ý với bọn họ sẽ đưa bọn họ trở về Tấn Tinh trong tình trạng nguyên vẹn, đưa họ tới trước mặt người nhà bọn họ.
Nhưng bọn họ đều chết trong bộ dạng bị tàn phá đến bất kham, chết ở nơi vũ trụ lạnh băng này.
Nhưng vào lúc này, có người bỗng nhiên nắm cánh tay tràn đầy dịch thể, máu thậm chí còn có cả thịt nát của hắn.
Cố Hách Viêm sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại.
“Kết thúc.” Mộ Chi Minh mở miệng, đôi mắt y rưng rưng, nhẹ giọng, “Đã kết thúc.”
“Không có kết thúc, bọn họ còn sống…” Cố Hách Viêm thất thần lẩm bẩm, muốn quay đầu nhìn xung quanh.
Mộ Chi Minh vươn tay, hai tay ôm mặt hắn, để hắn chỉ có thể nhìn mình không nhìn những thi thể, hài cốt, chiến hạm hư hỏng, vũ trụ không một tiếng động.
Mộ Chi Minh: “Anh có thể nghỉ ngơi, đi theo tôi đi.”
Y giải phóng xúc ti tinh thần, nhẹ nhàng khẽ vuốt ý thức lính gác đã sớm mệt mỏi bất kham, xóa sạch những cảm xúc tiêu cực khỏi đầu hắn.
Mộ Chi Minh: “Đi thôi.”
Cố Hách Viêm: “Đi đâu?”
Mộ Chi Minh: “Về nhà.”
***
Trong phòng tĩnh âm, Mộ Chi Minh nửa quỳ trước ghế dựa, đỡ cái trán của lính gác hắc ám lên vai mình, hai tay ôm lấy cánh tay rộng lớn của hắn.
Cơ thể cứng đờ của lính gác hắc ám dần thả lỏng, an tường ngất đi trong lồng ngực của Mộ Chi Minh.Mộ Chi Minh nhìn thấy Cố Hách Viêm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười nói: “A, Thiếu tướng Cố, tôi vừa nghĩ chút nữa đi tìm ngài, mau vào đi.”
Y nghiêng người để Cố Hách Viêm đi vào.
Nhưng Cố Hách Viêm không nhúc nhích, hắn nhìn Mộ Chi Minh, hỏi: “Em phải đi?”
Mộ Chi Minh gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Hách Viêm: “Không phải muốn ở lại hai mươi mốt ngày ư?”
“Chuyện này… có chút khó nói…” Mộ Chi Minh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn hắn, “Thiếu tướng, ngài muốn đứng ở cửa nói chuyện với tôi à? Vào đi.”
Cố Hách Viêm trầm mặc, đi vào phòng khách.
Mộ Chi Minh đóng kín cửa, mời Cố Hách Viêm ngồi xuống sô pha, rồi rót cho hắn ly nước đặt trên khay trà trước mặt, sau đó ngồi xuống ở chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh.
“Thiếu tướng, năng lực tự kiềm chế của ngài khác hoàn toàn lính gác phổ thông, vì thế ngài cũng không cần tiến hành khai thông tinh thần.” Mộ Chi Minh đi thẳng vào vấn đề, “Cho nên, công việc của tôi ở đến đây cũng đã kết thúc.”
Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh, muốn nói lại thôi, nâng ly nước trên khay trà hớp một ngụm.
Mộ Chi Minh đột nhiên muốn hỏi một vấn đề, y vì căng thẳng mà hai tay nắm lấy nhau, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Thiếu tướng, sau hai lần khai thông tinh thần trước đó, ngài có… cảm giác được gì không?”
Cố Hách Viêm nghi hoặc: “Cái gì?”
“Chính là…” Mộ Chi Minh ấp a ấp úng tìm từ thích hợp, “Thân thể không khỏe, hoặc có biến hóa gì không.”
Cố Hách Viêm: “Không khỏe? Đương nhiên không có.”
Mộ Chi Minh: “… Thế à.”
Hiện thực đã phá hủy hết tất cả ảo tưởng và ước ao nhỏ bé, sự lo sợ nghi hoặc, đáy lòng đột nhiên trụy xuống chạm đất của ngày hôm qua lại từ trên chỗ cao rơi xuống đến tan xương nát thịt, đau đớn vô cùng.
Vì thế Mộ Chi Minh đã đoán đúng, hắn là người duy nhất xuất hiện kết hợp nhiệt với y.
Mộ Chi Minh giấu kỹ cảm xúc thất vọng của mình, trên mặt không lộ ra vẻ gì khác, ôn hòa cười với Cố Hách Viêm: “Dù sao cũng chúc mừng Thiếu tướng đã hồi phục tinh thần, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc đã đến lúc trở về tinh cầu mẹ rồi, nếu ngài có đến tinh cầu M87 lữ hành thì hoan nghênh đến tìm tôi.”
Cố Hách Viêm nắm chặt ly nước trong tay: “Em có thể…”
“Hả?” Mộ Chi Minh không nghe rõ, hơi cúi người, “Thiếu tướng, ngài nói gì vậy?”
Cố Hách Viêm: “Có thể khai thông tinh thần cho tôi một lần nữa không?”
Mộ Chi Minh kinh ngạc: “Nhưng ngài không cần…” Lời nói được một nửa, một chút tâm tư khẽ trỗi dậy gõ vào y, khiến y thay đổi quyết định, “Được, ngài nằm xuống đi.”
Lông mày Cố Hách Viêm hơi thả lỏng, hắn đặt ly nước trong tay xuống, nghiêng người nằm trên sô pha, đầu tựa vào tay vịnh mềm mại trên ghế.
Mộ Chi Minh đứng một bên ghế sô pha, nhẹ tay đặt trên huyệt Thái Dương của Cố Hách Viêm, phóng xúc ti tinh thần tiến vào ý thức của hắn.
Ý thức của Cố Hách Viêm vẫn sạch sẽ trước sau như một, bình tĩnh không có một chút cảm xúc táo bạo nào, lúc xúc ti tinh thần của Mộ Chi Minh đi khắp ý thức hắn, chợt phát hiện một nơi xúc ti tinh thần không đến được.
Nơi đó đều bị Cố Hách Viêm đóng lại trong hai lần khai thông tinh thần lúc trước.
Mà nay ý thức của Cố Hách Viêm mở rộng với y, như thể muốn cho y biết cái gì đó.
Vì vậy, xúc ti tinh thần của Mộ Chi Minh đã cẩn thận tiến vào trong ý thức này.
Trong phút chốc Mộ Chi Minh mất cảnh giác, không kịp chuẩn bị đã đột nhiên bị dắt vào bên trong tranh cảnh tinh thần của Cố Hách Viêm.
Đầu tiên là y ở trong bóng tối, xung quanh là tiếng ầm ĩ bàn luận xôn xao.
“Là hắn, mười sáu tuổi vẫn chưa thức tỉnh đấy.”
“Nhất định là người bình thường rồi.”
“Người bình thường thì nhanh chóng rời khỏi tháp đi, chiếm chỗ một lính gác tiêu chuẩn làm gì?”
“Bởi vì hắn là con của Cố gia đó, có quan hệ thì có thể đi cửa sau.”
“Không ngờ tới Cố gia đại danh đại đỉnh lại có một đứa con bình thường.”
Đột nhiên những lời bàn tán xì xào kể cả bóng tối cũng đồng thời biến mất.
Mộ Chi Minh sững sờ nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đang ở đỉnh của tháp cao, bên trên không có mái che, có thể thấy được bầu trời đầy sao, ánh đèn óng ánh của thành thị ở xa xa, gió đêm phơ phất thổi vào khí tức thô ráo của cỏ đất.
Mà bên cạnh y, còn có thêm một thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi.
Thiếu niên tóc đen nằm trên những cây thép thẳng nối liền nhau trên tầng cao nhất của tháp cao, hai tay gối sau đầu, nhìn chằm chằm vũ trụ mênh mông không nói một lời.
Đó là Cố Hách Viêm khi còn trẻ.
Mộ Chi Minh còn đang nghi hoặc không biết tình huống hiện tại là thế nào thì thiếu niên Cố Hách Viêm đột nhiên nhận ra cái gì đó, ngồi dậy quay đầu cảnh giác nhìn một chỗ.
Cầu thang bằng sắt leo lên ở đây là con đường duy nhất đi lên đỉnh tháp.
Có một cái đầu ló ra.
Ngay sau đó là một thiếu niên ôm một cái hộp trong tay bò lên.
Sau khi Mộ Chi Minh nhìn thấy thiếu niên, nhất thời trố mắt ngoác mồm.
Người thiếu niên này chính là mình khi còn trẻ!
Mộ Chi Minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, năm y mười bốn tuổi, đã từng đến Tấn Tinh tham gia khóa huấn luyện năng lực dẫn đường cấp cao trong bảy ngày!
Thiếu niên nhìn thấy Cố Hách Viêm rõ ràng sững sờ, hiển nhiên là không đoán được trên tầng cao nhất lại có người, y ngượng ngùng nhìn Cố Hách Viêm cười cười: “Ấy, anh cũng đến đây lười biếng sao?”
Thiếu niên Mộ Chi Minh thấy đối phương cũng ở đây làm chuyện xấu giống mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, dùng cả tay lẫn chân bò lên tầng cao nhất, ngồi ở bên cạnh Cố Hách Viêm, nhìn hắn cười nói: “Em tên Mộ Chi Minh, anh tên gì?”
Hơi lạnh gió đêm phật qua gò má, Cố Hách Viêm nhẹ giọng nói ra tên của mình.
“Vậy em gọi anh là Hách Viêm nha.” Mộ Chi Minh thân mật gọi hắn, sau đó hỏi, “Anh là lính gác hả?”
Sắc mặt của Cố Hách Viêm nhất thời sầm xuống, nhưng theo lễ nghĩa, Cố Hách Viêm vẫn lắc đầu xem như trả lời.
“Hả?” Mộ Chi Minh nghi hoặc, “Vậy anh là dẫn đường?”
Cố Hách Viêm vẫn lắc đầu một cái.
“Ồ.” Mộ Chi Minh sáng tỏ.
Nói cho cùng, sau khi những người bên cạnh Cố Hách Viêm, nghe hắn nói hắn không phải lính gác hay dẫn đường, đều sẽ dùng giọng điệu tiếc hận hoặc cao ngạo nói: “Chỉ là một người bình thường.”
Cố Hách Viêm đang chờ Mộ Chi Minh nói câu này.
Nhưng điều Cố Hách Viêm không thể ngờ đến chính là, Mộ Chi Minh không có nói.
Sau khi Mộ Chi Minh “ồ” một tiếng bèn hưng phấn mở chiếc hộp trong lồng ngực ra, lấy một miếng bánh ga tô đưa cho Cố Hách Viêm: “Ăn bánh ga tô không? Em lén đi nhà bếp lấy đó, ăn rất ngon!”
Cố Hách Viêm nhất thời sửng sốt.
“Ăn không?” Mộ Chi Minh cong mắt cười, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Cố Hách Viêm gật đầu, cầm lấy miếng bánh ga tô trong tay Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh lại lấy thêm một miếng bánh ga tô từ trong hộp ra, cắn một ngụm lớn, ăn đến say sưa ngon lành, y vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, tán gẫu với Cố Hách Viêm: “Bầu trời đêm ở Tấn Tinh của các anh, tinh hà chạy qua, thật sự rất đẹp.”
Ánh sao sáng trong rơi vào trong tròng mắt của Mộ Chi Minh, sáng rực lộng lẫy, xán lạn huy hoàng.
“Ừm.” Cố Hách Viêm nhìn mắt của y, “Rất đẹp.”
Ngày hôm sau, Cố Hách Viêm đi hỏi thăm lai lịch của Mộ Chi Minh, lại được người khác cho biết.
“Cậu ấy à, là dẫn đường từ tinh hệ khác đến để giao lưu học tập, nghe nói là một thiếu niên thiên tài, bảy tuổi đã thức tỉnh thành dẫn đường rồi.”
“Dẫn đường thiên tài như vậy, sau này nhất định phải kết hợp với lính gác cấp S, cường cường liên thủ.”
“Cậu còn tâm trạng quan tâm người khác sao không ngẫm lại lúc nào mình mới có thể thức tỉnh đi.”
***
Mộ Chi Minh thu hồi xúc ti tinh thần lại, rời khỏi tranh cảnh tinh thần của Cố Hách Viêm.
Y biết, đoạn hồi ức này là Cố Hách Viêm cố ý cho y xem.
Nhưng y không biết, Cố Hách Viêm có ý gì.
Cố Hách Viêm mở mắt ra, từ trên ghế sô pha ngồi dậy, nhìn Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh đối diện hắn đầy vẻ áy náy: “Tôi nhớ chuyện này, nhưng không ngờ thiếu niên kia lại là ngài, dù sao thì bây giờ ngài đã là lính gác hắc ám.”
“Tôi…” Cố Hách Viêm, “Tôi… ngày thứ bảy sau khi gặp em, tôi đã thức tỉnh.”
Mộ Chi Minh cười nói: “Có câu nói rất hay, có đại tài nên trưởng thành muộn.”
Y nói xong câu này đột nhiên cảm thấy tim nhảy lên một cái, sau đó một nguồn nóng quen thuộc dâng lên trong tay chân xương cốt của y, lục phủ ngũ tạng giống như đặt trên lò nướng vậy.
Nguy rồi!
Mộ Chi Minh hoảng hốt.
Rõ ràng y đã uống thuốc ức chế rồi, làm sao lại còn…
Cố Hách Viêm không lập tức phát hiện Mộ Chi Minh có biến hóa, hắn nhẹ giọng: “Sau khi thức tỉnh tôi đã đi tìm em, nhưng có lẽ em đã rời khỏi Tấn Tinh.”
“Thiếu tướng Cố, tôi… tôi muốn thu dọn hành lý, mời ngài… ngài…” Lời nói của Mộ Chi Minh còn chưa dứt cả người y đã lảo đà lảo đảo, dường như muốn ngã chổng vó.
Cố Hách Viêm tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, lúc này mới phát hiện cả người y nóng ran: “Em đang phát sốt?!”
Rõ ràng đã là lúc rất cấp bách rồi, nhưng Mộ Chi Minh vẫn không nhịn được cười xì một tiếng.
Có nên nói tinh thần của hai người bọn họ phù hợp đến một trăm phần trăm không? Ngay cả phản ứng lúc đối mặt với kết hợp nhiệt cũng giống nhau như đúc.
“Tôi… kết hợp nhiệt…” Mộ Chi Minh đỡ cánh tay hắn, miễn cưỡng đứng dậy, “Không có chuyện gì, nhưng tôi… uống thuốc…”
“Kết hợp nhiệt?” Cố Hách Viêm ngơ ngác chốc lát, tốc độ nói cực nhanh hỏi, “Em vẫn chưa có kết hợp với lính gác?”
Mộ Chi Minh lắc đầu một cái.
Y nóng đến hai mắt đỏ chót, nhìn Cố Hách Viêm không có chuyện gì, trong lòng thở dài một tiếng.
Rõ ràng là y bị Cố Hách Viêm kích thích đến nỗi nảy sinh kết hợp nhiệt, thế mà Cố Hách Viêm lại nhìn như không có chuyện gì.
Nhưng một khắc sau, Mộ Chi Minh nghe Cố Hách Viêm hỏi y: “Có thể là tôi không?”
Trong khoảnh khắc như vậy, Mộ Chi Minh cảm thấy mình chắc đã nghe lầm, thế nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn ý nghĩ của y một bước.
Y không trả lời mà trực tiếp ôm vai Cố Hách Viêm, vội vàng hôn lên.
Nụ hôn này cứ như cừu hạn phùng cam lộ*, khiến Mộ Chi Minh hoá giải một chút thân nhiệt.
(*Cừu hạn phùng cam lộ: đã giải thích ở chương 96)
Sau khi hôn xong, hai người nằm trên giường tròn xếp nửa túi màu trắng ở phòng khách, Mộ Chi Minh thở hổn hển giương đôi mắt ướt nhẹp nhìn Cố Hách Viêm, tùy ý để hắn mở khuy áo vàng của quân trang màu trắng trên người.
“Dáng vẻ em mặc quân trang, rất gợi cảm.” Cố Hách Viêm hôn lên sườn cố y, lời nói phát ra lại trịnh trọng đàng hoàng.
Mặt Mộ Chi Minh phút chốc đỏ chót: “Thiếu tướng Cố…”
Cố Hách Viêm không hề nhiều lời, ăn Mộ Chi Minh sạch sành sanh…
Chỗ cũ.
***
Hai giờ sau, Bùi Hàn Đường vừa kết thúc công việc một ngày tự pha cho mình một tách cà phê nóng hổi, đang lúc hắn ta muốn uống lại nhận được điện thoại của bạn tốt Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm: “Tôi đã kết hợp với một dẫn đường rồi.”
Bùi Hàn Đường ngay lập tức phun hết cà phê nóng ra ngoài.
Cố Hách Viêm nói tiếp: “Tại sao khi kết thúc kết hợp em ấy còn sốt nhẹ?”
“Khụ khụ khụ.” Bùi Hàn Đường bị sặc gần chết, sau khi tìm được khăn giấy lau miệng, hắn ta mới hoãn thần đáp, “Bình thường, ông để cậu ấy nghỉ ngơi một lát sẽ hết nóng.”
“Được, cảm ơn.” Cố Hách Viêm cúp điện thoại, nhìn Mộ Chi Minh đang ngủ say trên giường.
Chiếc giường vừa được Cố Hách Viêm dọn dẹp, không còn bừa bộn nữa.
Cố Hách Viêm đi đến bên giường sờ trán Mộ Chi Minh, cảm nhận cơn sót đã thật sự giảm bớt mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không rời đi mà vẫn yên lặng ở bên Mộ Chi Minh.
Vì thế nên sau khi Mộ Chi Minh thức giấc, vừa mở mắt ra đã thấy Cố Hách Viêm.
Thấy y tỉnh lại, Cố Hách Viêm lập tức lấy tới một cốc nước ấm.
“Cảm ơn…” Mộ Chi Minh cầm cốc nước, uống một ngụm cạn sạch, cũng làm dịu bớt cổ họng khàn khàn vì kêu quá lâu.