Quay lại lúc cậu và ông trò chuyện, ông lão ấy tự giới thiệu với cậu ông tên là Thụ Lâm, nhìn thôi cậu cũng biết ông sống rất lâu rồi phải thôi một bậc trưởng bối ẩn cư đi khỏi thế sự thì có ai tuổi mà còn nhỏ chứ.
Hai ông cháu giới thiệu bản thân xong thì cũng ngồi xuống bàn, cậu thuận thế cầm bình trà lên và gót từng chút một vào chén và để bên tay phải của ông, dù không phải sành về trà đạo nhưng cậu cũng hiểu chút lễ nghĩa, chủ bên phải khách bên trái.
Thụ Lâm ông nhìn đứa nhỏ trước mắt hành động mà nở nụ cười phải nói người biết về trà đạo trong giới tu hành ngoài ông ra thì chỉ còn vỏn vẹn vài người mà thôi, ông vui vẻ cầm chén trà lên uống ngụm đầu tiên.
Quả thật buổi uống trà lần nay ngon hơn hẳn những lần ông uống trước đây khi ở mình, phải chăng khi trước là do ông quá cô đơn chăng.
Ninh Nguyên cậu nhìn ông uống chén trà thì cũng vui, cũng thuận thế cậu hỏi ông duyên cớ gì mà sao ông lại ở trong khu rừng trúc này một mình.
Nghe tới câu hỏi của cậu ông có phần hơi khựng lại nhưng cũng đáp, ông kể rằng khi trước ông là người bảo hộ của Tô Châu đại lục cùng với những bạn bè ông, nhưng thật đáng buồn thay trong trận đại chiến yêu ma hàng trăm năm trước ông và bạn ông đã cố gắng liên thủ bảo vệ Tô Châu nhưng cũng vì sự kiện đó mà giờ đây ông chỉ còn một mình.
Vội ông đặt chén trà xuống mà thở dài, quả là thời gian vô thường ông đã sống rất lâu, lâu đến nỗi ông đã nhìn thấy sự trải qua của vô sự vật trên đời, nhưng nó lại khiến ông cô đơn và tẻ nhạt hơn cả trăm năm.
Ninh Nguyên nghe đến việc thời gian khiến con người ta đau lòng thì nó lại khiến cậu nhớ đến việc kiếp trước bản thân cậu bị giam đi trong ngục thời gian cũng trải qua cảm giác đó, cái cảm giác mà bản thân thì sống và đưa mắt nhìn những người mình yêu ra đi, gia đình, bạn bè, người thân.
" Quả thật ông nói đúng nhân sinh thế thái loạn thời nhân thế thật khó tránh phải sinh ly tử biệt, dù có tu đạo để trường sinh thì sao chứ cũng chẳng mua lấy được ngày hạnh phúc " Đoạn nói cậu lại cầm chén trà lên húp lấy từng ngụm.
* Giải thích: Nhân Sinh Thế Thái ở đây ý niệm là nói đến cuộc sống con người ở trên đời.
Loạn Thời nhân thế: khó tránh những quy luật thời gian trôi qua của cuộc đời mà cô đơn.
Ông như cũng hiểu lời cậu nói, ông đưa mắt lên nhìn hành động của cậu, trong một khoảng khắc như ông lại thấy thân của của người bạn ông ngày xưa.
" Ta đồng ý với cháu, phải chăng việc sống quá lây khiến con người ta trở nên yếu lòng đi rất nhiều trước vạn vật " Ông đưa tay đến xoa đầu chú mèo hoang đã từ dưới chân ông lúc nào.
Cậu nghe đến chữ yếu lòng và phụt cười nhẹ, yếu lòng chỉ khi là họ cần yêu thương một thứ gì đó thôi chứ nó chẳng liên quan gì đến cảm xúc tương quan bởi việc đam thoại cả.
Thấy cậu cười vui ông cũng bật cười, ông vừa xoa chú mèo vừa hỏi cậu về việc ở Thanh Huyền Tông, nghe bảo mới khi trước đây Thanh Huyền Tông có một thiên kiêu đã lấy được một vũ khí bản mệnh Huyền Phẩm nhỉ?
Không dấu giếm cậu cũng kể luôn đó là ai, Cậu kể tường tận rất nhiều thứ xảy ra, Thụ Lâm ông cũng chú ý lặng nghe như người ông đang chăm chú nghe cháu mình kể truyện vậy.
" Vậy Cháu lấy được vũ khí gì thế? " Bỗng ông hỏi cậu về vũ khí cậu có, như sợ nếu lấy ra ông sẽ phát hiện tu vi của vũ khí nên cậu đã nói là bản thân chưa tham gia kì khảo thạch đó, cũng may ông không nghi ngờ.
Hết chuyện ở Tông Môn, chuyện thế thái nhân tình thì bắt đầu bạn tới chuyện tu hành, cả hai bàn luận về trận pháp bởi ông cũng là người tinh thông pháp trận.
Cả hai người như ông già bàn chuyện nào là Pháp trận nào yếu, pháp trận nào mạnh, nào thủ tốt, nào công tốt cả hai ông cháu không ai nhường ai người đàm qua người đàm lại
" Cháu bảo là Cửu Tinh Thiên Vân trận dùng để trấn áp tốt hơn " Cậu đứng dậy đứng trước mặt ông.
" Thằng nhóc miệng còn hôi sữa thì biết gì muốn trấn áp tốt không phải chỉ dựa vào sao và thiên không là đủ đâu, Diện Địa Thập Ấn mới là trận pháp tốt nhất " Ông cười hô hố đáp lại cậu.
Cậu cũng không thùa trước tiếp phản bác,
" Thiên không như chưa cả thiên hoàng đạo lôi, nếu dùng thì dù kẻ thù có chạy đường trời cũng không thoát chết. cái pháp trận thập ấn đó chỉ đơn giản là cấm đinh tiêu hồn vào phong bế như đóng quan tài có ngày bật nắp thì cũng thoát được thôi " Cậu uống lấy ngụm trà.
" Hừ nhóc con ít ra thì đinh tiêu hồn còn phong ấn được tới hàng trăm năm, Đạo lôi mỗi lần sạc cũng mất cả trăm năm rồi kẻ địch dính một lần rồi thôi, mấy kẻ sau đợi lôi đi cũng chạy mất " Ông vuốt râu nhìn cậu.
Hai ông cháu nhà này đàm đạo thôi mà tia mắt như ngả cả sấm chớp.
Và sau đó nhờ sự ngoan cố của mình cậu cũng chiến thắng quyết định của ông, nhưng rồi cũng phải đến lúc rời đi.
Cả hai cãi nhau lắm nhưng giờ cũng hòa thuận chào nhau tạm biệt, ông cũng gọi nếu vậy khi rảnh hãy đến tìm ông đàm thoại tiếp.
Cậu cũng vui vẻ bước ra khỏi kết giới không gian của chính ông, nhưng khi kết giới đong lại thì như có thứ gì đó cộm cộm ở tay áo cậu, cậu đưa tay vào lấy ra thì mới hoảng hồn, Lệnh Bài Đặc Cách Vượt Thử Thách Hội Thi
Thụ Lâm Thánh Tôn.
Cậu không chú ý đến tên ông mà là chú ý đến tên lệnh bài cậu xanh mặt, cậu...xỉu đây.