Trọng Sinh Về Tôi Chỉ Muốn Được Nghỉ Ngơi

Chương 34: Lại Không Được Nghỉ Ngơi!



Tất cả tu sĩ sau khi anh bước đến qua cánh cổng thì đã đến đứng trước một thánh điện rất lớn, một tòa cung điện nằm giữa biển mây trời rất uy nghiêm và rực rỡ, từ bên ngoài ta có thể nhìn thấy được một cây đại thụ khổng lồ đang vươn cao ở trong thánh điện kia, cánh cổng của tòa cung điện to lớn được làm bằng đá thạch anh bên cạnh cánh cửa là hai pho tượng của hai vị nữ thần,

Tất cả bước đến trước cánh cửa thì bỗng vị Tôn Giả kia xuất hiện từ không trung và từ từ đáp xuống đất.

" Từ Giờ kể từ thời khắc các ngươi bước qua cánh cửa này thì các ngươi sẽ tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài thời gian cho hội thanh đàm sẽ là một tháng, mong rằng các ngươi sẽ làm đúng luật lệ nghiêm chỉnh và tiếp thu tốt những điều mà ngày hội này mang lại, còn giờ " Anh ta quay sang cánh cửa lớn đưa tay và áo và lấy ra một chiếc lệnh bài màu tím đang không ngừng tỏa ra ánh sáng nhức mắt.

Anh ta phất tay chiếc lệnh bài bay vào không trung sao đó phát ra một luồng ánh sáng khổng lồ, nó bay đến gần cánh cửa từ từ nhập định vào trong, sau khi chiếc lệnh bài biến mất thì không gian đang lặng im bỗng chốc rung chuyển dữ dội, cánh cửa được làm bằng thạch anh ấy đang rung chuyển và từ từ mở ra, những luồng gió thổi một cách mạnh mẽ vào tất cả các tu sĩ, sau một trận gió lớn ấy cánh cổng đã mở ra hoàn toàn và tất cả các tu sĩ đồng loạt bước vào.

Nhưng bỗng Dương Úc anh nhớ lại một chuyện gì đó, theo lời của vị Tôn Giả kia thì anh sẽ phải ở đây một tháng và không được ra ngoài vậy còn Ninh Nguyên đệ ấy phải làm sao.

Không khỏi hoảng hốt Dương Úc anh muốn quay lại cánh cổng không gian kia ra ngoài nhưng Khải Luân đã kéo anh lại.

" Khải Luân cậu làm gì vậy mau buông tớ ra, Ninh Nguyên đệ ấy ta vẫn chưa thấy đệ ấy tham gia cơ mà " Dương Úc anh quay sang nhìn về người bạn mình.

Khải Luân thì biết anh lòng như lửa đốt lắm chứ nhưng nếu bỏ đi ra khỏi thì công sức tất cả cố gắng từ lúc bắt đầu của chúng ta đến giờ sẽ là vô ít.

" Dương Úc mau bình tĩnh lại, Cậu đã cố gắng rất nhiều để đến được đây nếu giờ từ bỏ công sức cậu bỏ ra sẽ là vô nghĩa hơn nữa Ninh Nguyên nếu đệ ấy biết được chắc chắn sẽ không muốn cậu từ bỏ mọi thứ như vậy đâu, với lại lỡ như đệ ấy bằng một cách nào như được gặp được ai rồi không cần thi cũng được vào rồi đang chờ đợi chúng ta trong đó thì sao " Khải Luân anh nắm lấy hai vai bạn mình an ủi.

Dương Úc anh nghe cậu nói thì cũng bình tĩnh hơn phần nào, cũng đúng với thực lực của đệ ấy không cần thi được vào cũng là chuyện đúng.

" Được rồi chúng ta vào đi đừng để mọi người chờ quá lâu " Anh lấy lại sự bình tĩnh cùng các tu sĩ bước vào và rồi sau khi người cuối cùng bước vào thì cánh cổng cũng đã tự đóng lại.

Chuyển Sang phía bên cậu.



Thanh Hà Đạo Tôn như ông đã cảm nhận được những tu sĩ sắp tới nên cũng đứng dậy khỏi chỗ của mình, tất cả những kẻ được lựa chọn thấy vậy cũng nhìn tới chỗ của ngài, cậu thì ngủ mất rồi nên cũng không biết gì.

Ông đứng dậy tay cầm phất trần lên, hai tay ông vỗ vào nhau một tiếng bỗng tất cả đang ở trong điện chính đã được dịch chuyển ra bên ngoài trung tâm của thánh điện, hiện tất cả đang ngồi ở trên một cái đài trung tâm rất cao, Thanh Hà Đạo Tôn ông ngồi ở vị trí cao nhất, cậu với Sơ Vũ ngồi bên cạnh và kéo dần xuống nói là đài thì nói nó là một tháp trần sẽ nghe hay hơn.

Tất cả chưa hiểu chuyện gì thì những tu sĩ kia đã được Tôn Giả kia dẫn vào tới, cậu bị chính những tiếng ồn ào khó chịu ấy làm cho bật tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng dù thế thì cũng hơi mơ ngủ vì chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn còn động lại vài giọt lệ sương nhìn về phía đám người kia.

Cổ Nguyệt cô ngồi dưới cậu nhìn lên thì phì cười nhẹ một tiếng xong thì lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay lau đi những giọt nước trên khuôn mặt của cậu, giờ thì cậu tỉnh hẳn luôn rồi.

" Nhóc mới tỉnh ngủ à mắt chảy hết cả lệ ra " Cô lau nhẹ nhàng quanh đôi mắt cậu, cậu thấy dễ chịu cũng thuận thế cho cô làm.

Khải Luân anh cùng Dương Úc bước vào trong Thánh Điện đi qua rất nhiều khung cảnh lộng lẫy và trang nghiêm thì được đưa đến khu vực trung tâm của Thánh Điện, tất cả bước vào thì xuất hiện trước mắt họ là một cái đài cao và những người đang ngồi trên chiếc đài ấy.

Dương Úc anh thấy vậy cũng đánh mắt một lượt nhìn tới tận tuốt trên cao thì thấy một bóng hình và mái tóc quen thuộc, chắc chắn anh sẽ không thể lầm được mái tóc màu nâu đỏ và thân hình nhỏ bé chỉ có tầm 1m6 đó thì chỉ có một mình đệ ấy, nhưng điều làm anh khó chịu là sao cậu lại để cô gái kia vui vẻ chạm vào mặt cậu, mặt anh nhìn mà đen dần.

Bỗng nhiên vị Tôn Giả kia quỳ xuống làm tất cả những tu sĩ hoảng loạn cũng phải quỳ theo.

" Bái Kiến Thanh Hà Đạo Tôn, tôi Phong Vận Thiên Tôn đã hoàn thành sứ mệnh của mình đưa tất cả các tu sĩ vượt qua khảo nghiệm đến với Hội Thanh Đàm " Anh ta quỳ xuống một cách trang nghiệm tay trái để lên ngực mình như biểu hiện của sự thành kính.

Thanh Hà Đạo Tôn ông vút bộ râu trắng của mình và cười lớn cho phép tất cả đứng dậy,

" Cảm ơn tất cả các đệ tử của các Tông Môn đã dành lấy thời gian đến tham gia ngày hội của Tô Châu Đại Lục chắc hẳn tất cả đã mệt mỏi rồi phải không chính ta đã chuẩn bị tất cả nơi nghỉ ngơi cho tất cả vậy nên hãy cố hết sức mình để nghỉ ngơi thật tốt nhé " Nói xong câu nói kì lạ ấy ông cũng tự nhiên biến mất.

Câu nói Cố Gắng hết sức của ông lại mang ý nghĩa gì nữa đây