Ninh Nguyên lúc cậu dần dần mở mắt ra thì trời cũng đã sáng, trước mắt cậu hiện ra là một mái nhà tranh được làm bằng gỗ mây rất đơn sơ và giản dị, cậu thì đang nằm trên một cái giường gỗ nhỏ cơ thể bị băng bó khắp nơi, có chút đau đầu khi phải nhớ lại mọi chuyện,
" Nơi đây là đâu vậy, mình chỉ nhớ bản thân đã bị dính độc từ Cuồng Huyết Đan rồi ngất đi, chuyện còn lại chẳng nhớ gì cả " Cậu đặt tay lên đầu mình, cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
" Hử Nhóc tỉnh rồi sao? cơ thể cảm thấy thế nào rồi " Anh ta một bóng hình trắng toát, thanh khiết đến mê người, mái tóc trắng như lụa, mặt đẹp như tranh, đặc biệt là đôi đồng tử màu vàng kim kia càng từ đó làm nổi bật vẻ đẹp của anh ta.
Ninh Nguyên cậu nghe thấy tiếng người thì quay sang với vẻ phòng bị thì bị bất ngờ trước vẻ đẹp của người con trai ấy. quả nếu mà nói là đẹp tựa tranh thì bức tranh cũng hổ thẹn không bằng, nhưng dù thế cậu vẫn rất phòng bị nếu thấy anh ta có động thái lạ cậu sẽ liều với anh ta.
Anh ta nhìn vẻ phòng bị của cậu thì bật cười, quả là chủ tớ giống y chang nhau từ khí thế đến sự đề phòng quá độ này, anh dùng tay áo che miệng lại rồi cười, đúng thật không nói thì thôi chứ nói ra thì nhìn cậu cứ giống con mèo nhỏ đang xù lông lên ấy chứ.
" xin lỗi vì đã làm cậu hốt hoảng tôi là người đã cứu nhóc tối qua khi thấy cậu trúng độc ở Tùng Sơn, có thể nhóc không nhớ nhưng không sao đây " Anh ta lại một gần một chiếc bàn gần đó, đặt giỏ thuốc trên người xuống sau đó ngồi xuống ghế.
Sau khi cậu nghe việc anh cứu cậu rồi nhìn lại những dấu vết băng bó vết thương, thì cậu mới ngừng việc đề phòng anh, thu liễm linh lực mình lại, cậu bước chân xuống giường ôm quyền cảm tạ anh.
Anh thấy cậu bị thương mà còn bước xuống giường hành lễ thì vội vàng chạy đến đỡ dậy, không thể không nói cậu nhóc này được đào tạo quá tốt, không chỉ lễ nghi thôi thì không bàn cải, ngay cả hôm qua khi trị thương cho cậu nhóc anh cũng bất ngờ.
Có thể nói không hàng loại độc mà anh biết, độc của Cuồng Huyết Đan uống thì không nói, cao thủ thì có thể mất tu vi, kẻ yếu thì thiệt mạng đó đã là việc quá nổi xưa giờ ai cũng biết rồi, nhưng ít người lại không biết rằng hít chúng khí mà nó tỏa ra thì cũng sẽ có thể dính độc mà chết, có thể nói rất ít ai có được thông tin này về loại đan dược đó.
Vậy mà tối qua khi anh trị thương cho cậu, anh lại phát hiện một bất ngờ, cậu nhóc nhìn nhỏ tuổi thế này nhìn vào mà nói là nội môn đệ tử của một tiên môn thế gia thì chắc không ai tin đâu nhưng nếu ngoại môn đệ tử thì càng không thể thực hiện loại công pháp tối qua được, chính điều đó đã làm anh nảy sinh chút gì đó với cậu.
Một cậu nhóc nhìn chỉ trạc tuổi một đứa trẻ vị thanh niên, vậy mà lại có thể dùng Pháp Định Huyết Thân, một loại thuật pháp cổ chỉ có các y giả hoặc các Y Thánh mới có thể biết được. loại thuật pháp này huyền diệu ở chỗ nó sẽ khiến cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê nhưng ngược lại các mạch huyết sẽ hoạt động mạnh hơn để từ đó kết hợp với linh lực triệt tiêu đi tất cả chất độc.
" Nhóc không cần đa lễ như vậy một danh y như từ mẫu thấy người không cứu gặp nạn không cứu sẽ tự hổ thẹn với lòng " Anh đỡ cậu đứng dậy, cậu cũng đứng dậy theo lời anh.
" Tại hạ Ninh Nguyên, đệ tử của Thanh Quan Chân Quân là ngoại môn đệ tử của Thanh Huyền Tông, do có một số sự việc cần điều tra nên phải bất đắc dĩ trong tối ấy mới có mặt tại Tùng Sơn ai ngờ lại bị tấn công, cảm tạ ngài đã cứu giúp " Cậu giới thiệu mình cũng như không quên cảm tạ lần nữa người đã giúp mình.
Anh khá bất ngờ khi biết cậu là tu sĩ của Thanh Huyền Tông, lại còn là đệ tử của Thanh Quan Chân Quân nữa, không thể không nói hèn chi cậu lại rất tài giỏi chỉ với độ tuổi này, anh cũng giới thiệu về mình.
" Tại hạ là Hoa Phong, tự hiệu mà người đời hay gọi ta là Hoa Phong Y Giả, nhóc có thể gọi ta là Phong Ca hoặc Phong Huynh, chứ đừng gọi ta là Y Tôn đồ đó nghe già lắm " Anh giới thiệu bản thân với cậu, cậu cũng lắng nghe và tiếp nhận.
Sau đó cậu được anh cho phép ngồi xuống, một người trên giường một người trên ghế mà cứ thế trò chuyện, không thể không nói hai con người hợp nhau đến lạ khi bàn về dược liệu và Luyện Đan.
" Hả Phong Ca vậy mà lại là Đan Đạt đến trình độ Tứ Phẩm Đan Thánh rồi á " Cậu khá bất ngờ phải nói trên cả đại lục này muốn gặp một Đan Thánh như mò kim đáy bể, vậy mà cậu lại gặp anh không chỉ vậy anh còn là một Y Giả tu hành nữa.
Phải nói Cấp bậc luyện đan được chi ra từ Cửu Phẩm đến Nhất Phẩm, trong đó Cửu Phẩm thấp nhất, Nhất Phẩm cao nhất, từ Cửu - Bát được gọi là Đan Sơ, Thất - Lục là Đan Tông, Ngũ gọi là Đan Tôn, Tứ gọi là Đan Thánh, Tam gọi là Đan Thượng, Nhị gọi là Đan Sư, Nhất gọi là Đan Thần.
Mỗi một cấp phẩm đan lại từ đó chia làm các mạch khác nhau, như một viên đan dù là cấp phẩm nào cũng sẽ có ba mạch là Sơ Mạch, Trung Mạch và Thượng Mạch, trong đó Thượng Mạch là đỉnh cao nhất.
Trong giới Luyện Đan và Y Thuật, phải nói là đạo thuật khó tu luyện nhất trong các tu đạo, việc tu đạo không chỉ cần nhân duyên và còn có cả sự kiên trì, vậy mà hôm nay không chỉ cậu gặp được một Đan Thánh mà còn là Y Giả, một sự tồn tại mà chỉ có đủ nhân duyên mới có thể gặp mặt trong lục địa.
" Nhóc khá bất ngờ nhỉ? dù sao trong giới tu hành bọn ta cũng rất ít hay xuất hiện mà " Anh mỉm cười nhìn cậu, cũng không hẹn gì mà đưa tay lên cái đầu nhỏ đang ngập tràn suy nghĩ kia.
Ninh Nguyên cậu hiện giờ đang rối bời lắm ấy chứ, tự nhiên sống lại thì thôi đi từ lúc cậu sống lại tới giờ, mọi chuyện luôn đi lệch ra khỏi quỹ đạo của nó, càng nghĩ đầu lại càng muốn bóc khói, nhưng lúc cậu đang luẩn quẩn trong những dòng suy nghĩ đó thì một đôi tay ấm áp đã xoa lấy cậu, cậu nhìn lên thì thấy anh đã mỉm cười và xoa đầu mình.
" Ấm áp thật, dù kiếp trước chưa từng gặp nhưng kiếp này lại có nhân duyên gặp được anh, " cậu cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay ấy của anh một lúc rồi ngã bịch xuống giường.
Anh thấy cậu tự nhiên ngã ra thì hốt hoảng chạy lại đỡ lấy phần đầu cậu, không biết chuyện xảy ra tưởng độc lại tái phát, nhưng ai ngờ đâu chỉ đơn giản là cậu ngủ mất thôi, anh nhìn cậu tự nhiên lăn ra ngủ thì không khỏi bật cười. nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường kéo chăn lên rồi quay lưng lấy giỏ bước ra cửa.
" Có một nhóc như vậy làm đệ đệ như vậy chắc cũng không tệ nhỉ ? " anh kéo rèm lại rồi quay đi mất, để lại đó là một hình bóng đang ngủ say