Editor: Pun.
Trên đường đi đến nhà Lưu a ma, hắn vừa vặn gặp Vương Tiểu Nhị đang trên đường đi về nhà.
Lúc y đi đường, thì đầu ngẩng cao ưỡn ngực, trông rất nghiêm túc tiêu sái, từng bước vững vàng hữu lực, cả khuôn mặt không có biểu tình gì, vóc người cao to cường tráng, ngước mắt nhìn lên, trông cũng rất khí thế.
Nhưng vừa thấy Quý An Dật, liền lộ tẩy.
Hai mắt y sáng lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật to, hai, ba bước liền vọt qua đây. "Vợ, vợ." (^^)
Vốn trong lòng hắn đang rất buồn bực, nhưng khi vừa thấy khuôn mặt tươi cười của ngốc tử, Quý An Dật liền nhịn không được mà cười theo, tâm tình cũng tốt lên không ít.
"Ta đang muốn qua nhà Lưu a ma một chuyến." Giữ chặt tay Vương Tiểu Nhị, Quý An Dật chậm rãi nói.
Vương Tiểu Nhị gật đầu, cười thật tươi.
Khi đến nhà Lưu a ma, Lưu tiểu ca nhi đang bận bịu với vườn rau trước nhà, còn Lưu a ma thì đang ngồi bện giày rơm.
Chuyện nhà nông luôn rất bận rộn, nên giày mang rất dễ bị hư, may là giày rơm không cần tốn tiền, có thể bện giày rơm từ nhiều loại cỏ, tự mình tìm về, sửa sang lại một chút là có thể bện được.
"Lưu a ma." Khi đi nhanh đến trước nhà, Quý An Dật liền gọi.
Lưu a ma có chút ngoài ý muốn, để giày rơm xuống. "Quý ca nhi sao lại qua đây?" Trong lòng có hơi khó hiểu.
"Có chút chuyện ta đang muốn hỏi Lưu a ma." Quý An Dật nghĩ nghĩ, che dấu một phần câu chuyện, chỉ đơn thuần hỏi một ít về chuyện đứa nhỏ kia .
Việc này cũng xem như là chuyện trong nhà, không phải là đại sự gì, không nên làm phiền Lưu a ma thì tốt hơn, chuyện trong nhà ông cũng nhiều. Có thể tự giải quyết được cái nào, liền tự mình giải quyết, sau này ngày tháng còn dài, không biết còn phải gặp bao nhiêu chuyện phiền toái như thế này nữa, chẳng lẽ chuyện nào cũng đều thương lượng với Lưu a ma? Nếu như vậy hắn sẽ sinh ra tính ỷ lại, bất tri bất giác liền không còn chủ kiến của mình nữa.
Như thế thì không được, cuộc sống phải do chính mình làm chủ mới tốt.
"Đứa nhỏ kia. . . . . ." Lưu a ma nghĩ nghĩ, lại hỏi. "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện về đứa nhỏ này? Ta đoán, chắc là tiểu ca nhi nhà Diêu Lang, tính cách có hơi thô bạo, nhìn bề ngoài thì không thấy, tuổi còn nhỏ đã hung hãn dữ dằn, A Tú nhà ta năm ngoái bị hắn cào, thiếu chút nữa là bị thương đến hai mắt."
Nói đến việc này, Lưu a ma rõ ràng có hơi tức giận.
Thì ra là tiểu ca nhi nhà Diêu Lang.
Khi Quý An Dật nghi ngờ, thì thầm nghĩ đến hai nhà, Lý gia và Diêu gia, nhưng không ngờ vậy mà thực sự có một hộ trong đó.
"Quý ca nhi có phải có chuyện gì xảy ra phải không?" Thấy hắn lộ ra vẻ mặt trầm tư, Lưu a ma khinh ngạc hỏi.
"Không có chuyện gì." Dừng một chút, Quý An Dật vừa cười, nói. " Lưu a ma cũng biết, Diêu gia này rất khinh thường nhà người khác? Qua hai lần giao tiếp, ta thấy y nói chuyện rất ngang ngược."
Chắc chắn có chuyện gì đó. Lưu a ma trong đầu suy nghĩ, ngoài miệng lại đáp. "Ngô gia, Ngô gia ở thôn tây, bất quá, Ngô gia này cũng phải hạng tốt lành gì."
Nói đến đây, ông nghiêm túc nhìn Quý An Dật. "Quý ca nhi có chuyện gì, ngươi phải nói cho ta biết, nhưng đừng trộn lẫn vào đó, hai nhà này cũng không phải dạng tốt lành, đừng dính vào một thân vết bẩn, trong lòng lại khó chịu."
"Không có việc gì. Chỉ gặp phải một chút chuyện, ta sẽ tự tìm cách giải quyết." Dừng một chút, Quý An Dật cười nói. "Dù sao chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ như hạt vừng hạt đậu, nếu chuyện gì cũng đến nói với Lưu a ma, thì sau này cuộc sống của ta lại càng ngày càng không có chủ kiến."
"Điều này cũng đúng." Lưu a ma nghe vậy gật đầu, rất đồng ý với việc này.
Nhà ai mà không có chút chuyện, chuyện to nhỏ, chuyện vặt vãnh một đống, sao có thể chuyện gì ông cũng quản được, vậy thì sức lực cũng không đủ a, còn nữa, quản nhiều, suy cho cùng cũng không phải trực tiếp, có vài người lắm mồm, liền thích âm dương quái khí nói xấu sau lưng người khác, hơn nữa, Quý ca nhi phải tự mình nói, thì mới không ỷ lại vào người khác, vẫn nên tự lập tự mình cố gắng đứng lên thì mới tốt hơn.
Ông có thể giúp nhất thời, nhưng không thể giúp cả đời được.
"Lưu a ma vậy người nói xem, Diêu gia kia không thích hộ nào nhất? Nhà kia chắc tính tình sẽ đáng tin hơn một chút."
"Việc này a. . . . . " Lưu a ma trầm mặc một lúc, mới nói. "Quả thật có một nhà, chính là nhà Triệu đồ tể thôn ta. Triệu đồ tể có hai đứa con, tiểu nhi tử coi trọng đại ca nhi của Diêu gia, Diêu gia chê nhà hắn làm nghề gϊếŧ heo, lại không ruộng không đất, quá nghèo, ngày nào cũng ầm ĩ, không chỉ cự tuyệt việc này, có một khoảng thời gian, còn lôi chuyện cũ ra nói, nói trong nói ngoài tất cả đều là châm chọc, thông thường, nhà nào gϊếŧ heo thì tính tình đều rất dễ kích động, nhưng Triệu gia này lại hoàn toàn tương phản, rất ít thích nói chuyện, làm việc ngược lại rất thỏa đáng trầm ổn. Diêu gia hạ thấp thể diện nhà hắn như vậy, bọn họ cũng chỉ trầm mặc, không nói tiếng nào."
"Nhưng mà, chuyện này nói đi cũng phải nói lại, một phần cũng vì người nhà Diêu gia rất khó chơi, nếu thực sự phản ứng lại, nói chừng phải nháo thành cái bộ dạng gì, chuyện này trải qua một khoảng thời gian rất lâu mới lắng xuống, đây là chuyện cuối tháng sáu năm trước, Diêu gia không biết từ nơi nào mà đáp lên được một nhà rất tốt, Diêu đại ca nhi năm ngoái được gả lên trấn trên, nghe nói cuộc sống trải qua rất khá, Diêu gia lại càng thêm đắc ý, thấy Triệu gia a ca vẫn còn chưa cưới vợ, thì thường thích đâm chọt hai câu, người trong thôn đối với việc này không có hứng thú, ngược lại cũng không nháo ra chuyện gì quá lớn."
Gϊếŧ heo bán thịt. . . . . .
Quý An Dật thường xuyên đến nhà Triệu đồ tể mua thịt, thật ra cũng có nói chuyện qua vài lần, ấn tượng cũng rất không tồi.
"Lưu a ma người đang bận, vậy ta về trước đây." Hỏi thăm rõ ràng xong, Quý An Dật cũng không ngồi lâu, trong đầu hắn có một vài biện pháp, phải về nhà suy nghĩ kỹ càng.
"Quý ca nhi . . . . . . " Lưu a ma do dự một chút, nhưng vẫn nói. "Ngươi là một đứa nhỏ đáng tin, nhưng trong lòng phải chú ý một chút, nếu cảm thấy không nắm chắc, thì cứ qua đây, ngươi còn nhỏ, có một số việc không thể quá sốt ruột."
Rốt cuộc ông vẫn có chút đau lòng đứa nhỏ này, hài tử không có a ma từ sớm đã phải tự lo liệu việc nhà, bây giờ a ma a cha đều mất, thì càng khó hơn.
"Lưu a ma cứ yên tâm, trong lòng ta đã có kế sách, không có việc gì đâu." Quý An Dật cười cười, nói thêm hai câu, liền lôi kéo Vương Tiểu Nhị đi về nhà.
Trở về nhà, nghĩ đến trong phòng bếp vẫn còn một nửa món cải khô kho chưa làm, hắn liền kiềm nén chuyện này xuống.
Bây giờ hắn sẽ có tâm nhãn hơn, trước khi làm việc phải quan sát xung quanh bốn phía, thấy không có người ẩn náu, mới đi vào phòng bếp bắt tay vào làm.
Mang củ cải khô kho xong, thì đã là buổi trưa, vừa lúc có thể làm cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa, cuối cùng cũng có thể thanh nhàn hơn một chút.
Hai người liền vô tư nhàn nhã ngồi dưới mái hiên ôn tập lại những từ mới đã được học, sau đó đi vào phòng, trực tiếp nằm lên giường, không ngủ.
Quý An Dật đang suy nghĩ về một việc, Vương Tiểu Nhị thì, vợ không ngủ, y cũng sẽ không ngủ, ánh mắt sáng trong suốt chăm chú nhìn vợ mình.
Gϊếŧ heo bán thịt. . . . . .
Nước sốt thịt heo là đồ tốt a.
Trước kia hắn vẫn luôn muốn lên trấn trên mở một cửa hàng, nhưng bên trong nên bán cái gì thì vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ, hắn biết rồi.
Liền bán nước sốt thịt heo!
Nước sốt thịt heo hắn nói không phải là hiện bán hiện ăn (bán tại chỗ ăn tại chỗ), mà là, bán sốt lỗ tai heo, sốt lưỡi, sốt gan, sốt đại tràng, sốt móng heo, vân vân, sốt bán về nhà, còn phải tự chế biến thêm, có thể làm nước chấm ăn, cũng có thể dùng để kho, thêm chút gia vị là được, hương vị chắc chắn sẽ rất ngon, món ăn giòn giòn hương vị đậm đà tươi mới ngon miệng.
Bản thân hắn thích ăn nhất là sốt móng heo và sốt lỗ tai heo, đây là món sở trường của hắn nên không cần suy nghĩ nhiều. Biện pháp của hắn sẽ không quá phức tạp, đơn giản vẫn là tốt nhất.
Lâu rồi không được ăn hai món mỹ vị này, nghĩ đến hương vị đã được ăn trước kia, hắn đã có chút thèm ăn.
Việc này nếu thật sự muốn làm, thì cần phải suy xét kỹ lưỡng một phen mới được.
Trước tiên, món mứt trái và cải khô kho nhà hắn chỉ vừa mới được bán ra, muốn lên trấn trên mở cửa hàng, cũng phải khiến mọi người chú ý một chút, việc này gấp cũng không được, ít nhất phải một hai tháng sau.
Vẫn còn một chuyện, bây giờ tuổi hắn còn quá nhỏ, đừng nói đến mở cửa hàng, ngay cả mặt tiền cửa hàng cũng không được. Sang năm tháng tư ngốc tử chỉ mới mười sáu, cũng không được, chỉ có Vương ca nhi là được nhất.
Chuyện này thật ra cũng không có gì phải vội, Vương ca nhi hắn rất an tâm, mở cửa hàng thứ nhất là vì kiếm tiền, thứ hai là vì muốn cho Vương ca nhi có một cuộc sống tốt hơn.
Hắn phải hảo hảo cân nhắc làm thế mới có thể khiến cho Vương ca nhi lên trấn trên giúp hắn trông coi cửa hàng, cửa hàng này đối với bên ngoài chỉ có thể nói là thuê, không thể nói bán, nếu không, Quý bá ma bên kia nhất định sẽ ầm ĩ lên cho mà xem.
Việc này tính có hơi xa, có thể từ từ suy nghĩ, có rất nhiều thời gian để suy nghĩ một kế hoạch thỏa đáng.
Nhưng còn Diêu gia này, trước mắt phải cho một chút giáo huấn mới được.
Quý An Dật xoa xoa tay, nhẹ nhàng gõ gõ vào vách tường, nghĩ a nghĩ, nghĩ a nghĩ, sau đó. . . . . . Hắn đang ngủ.
Sau khi tỉnh lại, Quý An Dật lăng lăng nhìn nóc nhà, suy nghĩ trôi đi xa.
Đối với Diêu gia, bắt nạt một đứa nhỏ, thì hắn không động thủ được, việc này có chút khó đối phó.
Diêu tiểu ca nhi không thể động vào, nhưng Diêu Lang ngược lại thì có thể, nếu không có y sai bảo, thì sao tiểu ca nhi kia có thể dám qua đây làm chuyện này được.
Nơi đột phá vẫn là nằm trên người Diêu Lang, suy nghĩ của hắn buổi sáng có chút sai lệch.
Suy nghĩ rõ ràng xong, Quý An Dật lưu loát rời giường, trước tiên đi qua nhà thôn trưởng học chữ, sau đó mới qua nhà Lưu a ma một chuyến nữa, hỏi thăm một chút về Diêu Lang này, không chừng có thể tóm được nhược điểm của y.
Cuối giờ mùi, từ nhà thôn trưởng đi ra, Quý An Dật kéo Vương Tiểu Nhị đến nhà Lưu a ma.
Tâm tình không hiểu sao có chút kích động nho nhỏ.
Tính tình của Quý An Dật cũng không quá mạnh mẽ, đối với loại người ngang ngược như Diêu Lang, hắn thật sự rất phản cảm.
"Quý ca nhi." Thấy hai người qua đây, Lưu a ma cũng không ngoài ý muốn.
Ông nghĩ, chắc vẫn là chuyện liên quan đến chuyện hồi trưa.
"Lưu a ma." Chống lại ánh mắt hiểu rõ của Lưu a ma, Quý An Dật cười hắc hắc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính. "Lưu a ma, chuyện Diêu Lang người biết nhiều hay ít? Có thể kể cho ta nghe được không."
Lưu a ma vui vẻ hớn hở nở nụ cười. "Hắn a, yêu thích nhất là mặt mũi, rất sĩ diện, lần trước tiểu ca nhi nhà hắn cào A Tú ta bị thương, ta liền khiến hắn giẫm phải hai bãi phân trâu, đôi giày kia là đôi giày mà hắn cả ngày khoe khoang với mọi người a."
Phốc. . . . . . (=]]])
Quý An Dật nhịn không được, cười ra tiếng. Cái này cũng có thể à! Nhưng mà, nếu cẩn thận tưởng tượng lại, chủ ý này, quả thật không tồi.
"Gần đây, đại ca nhi nhà hắn ở trấn trên mới mang về cho hắn một xấp vải mới, vừa lúc may thành một bộ quần áo, ngay hôm đó hắn liền mặc, xong lập tức giặc ngay, còn mặc suốt ba ngày liên tiếp."
"À. . . . . ." Quý An Dật kéo thật dài âm cuối, trên mặt nở một nụ cười, thấy thế nào cũng rất âm hiểm.
Lưu a ma ở bên cạnh nhìn thấy, Quý ca nhi như vậy, ngược lại có nhiều hơn vài phần trẻ con, nghĩ nghĩ ông nói thêm. "Diêu Lang người này, phải trực tiếp một chút, một kích hạ xuống, quá nhã nhặn hắn căn bản sẽ không hiểu, nói hắn khó choơi cũng không phải, nói hắn lợi hại cũng không phải, mà người này là, nếu ngươi ôn hòa đối phó với hắn,hắn sẽ nghĩ ngươi sợ hắn, phải thô bạo hơn một chút."
"Được, ta biết rồi. "Quý An Dật trong lòng nắm chắc.
Hiểu hết được tình huống, Quý An Dật tâm tình rất tốt lôi kéo Vương Tiểu Nhị về nhà.
Buổi tối, khi Diêu Lang qua đây gánh nước, nhìn màu sắc quần áo này của y quả thật rất tốt, là loại vải hồ lam không tầm thường, Diêu Lang mặc vào quả thật cũng tuấn tú hơn vài phần, khó trách y lại không chịu thay đổi, ngày đó mặc ngày đó giặc.
"Diêu a ma." Quý An Dật đứng ở cửa phòng bếp, tươi cười thân thiết gọi.
Diêu Lang buồn bực, đình chỉ bước chân, vẻ mặt khó hiểu nhìn Quý An Dật.
Đúng lúc này, Quý An Dật từ phía sau lấy ra một cái chậu, trực tiếp giội thẳng lên người y, xong xuôi, mới nghiêm mặt lạnh lùng nói. "Giống như tiểu ca nhi nhà ngươi nhổ nước miếng vào người khác, ta làm không được, đúng lúc, dê mẹ nhà ta đang muốn đi tiểu, ngược lại có thể giúp cho quần áo ngươi có thêm nhiều màu sắc." Dừng một chút, hắn nói tiếp. "Diêu Lang, nếu ngươi còn muốn đến nhà ta gánh nước giếng, thì cả ngày đừng có suy nghĩ viễn vông nữa, ngươi sai bảo người khác làm những động tác mờ ám, ta đương nhiên cũng có biện pháp chỉnh trở về trên người ngươi, trừ khi, ngươi không định qua đây xách nước giếng nữa."
Diêu Lang toàn thân bóng băng ngay tại chỗ, đứng ngây ra như phỗng.
Hiển nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ, mình lại gặp phải một kiếp như vậy.
Hết chương 38.