Editor: Pun
Vương gia có hai mẫu ruộng nước không tồi, cũng thuộc loại lúa nước thượng hạng. Bây giờ đã là tháng năm gần qua tháng sáu, để qua hơn một tháng nữa là có thể bắt đầu thu hoạch.
Ngoài hai khối ruộng nước ra, Vương gia còn đang khai khẩn đất hoang bên trong khe núi, cấu tạo và tính chất của đất đai không phải đất mặn, có thể trồng một ít khoai lang, hạt bắp cùng với rau dưa. Mấy ngày nay, Vương Tiểu Nhị chính là bận rộn làm việc ở khe núi này. Trước nhà của Vương gia cũng có một mảnh vườn để trồng rau, nhưng lại lộn xộn vô cùng, lẻ tẻ chỉ có vài loại rau dưa.
Quý An Dật dùng thời gian vài ngày để chỉnh lý chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, nhìn vào thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn định đi qua khe núi nhìn Vương Tiểu Nhị một chút, sau khi trở về thì dùng linh thủy pha loãng để tưới mảnh vườn trước nhà.
Ngoại trừ lần Vương Bảo Nhi cho sáu mươi đồng tiền thì trong nhà một đồng cũng không có.
Số tiền này đối với hắn là vô dụng, có linh thủy ở đây, thì thân thể này không cần lo lắng, chỉ cần sửa lại đồ ăn một chút, nấu cho dinh dưỡng là được.
Nếu Vương Bảo Nhi có hỏi lại, Quý An Dật vẫn trả lời được, hắn đã nghĩ ra đối sách cả rồi.
Chờ thêm vài ngày, rau dưa trong vườn đều mọc lên, hắn sẽ gánh rau lên trấn trên bán, có chút tiền trong tay, thì có thể mua vài con gà về nuôi, không phải nuôi để bán lấy tiền, mà hắn chỉ nghĩ muốn cải thiện thêm cho cuộc sống, tự mình nuôi thì cảm giác hương vị sẽ tốt hơn.
Đem thân thể dưỡng thật khỏe, sau đó, hắn còn muốn nghĩ biện pháp làm giàu. Nếu không có sức khỏe, dù có nhiều tiền hơn thì cũng không phải là của mình.
Hà Khê thôn cách trấn Cảnh Dương không xa, đi bộ khoảng nửa canh giờ thì tới, bởi vì cách trấn khá gần, Hà Khê thôn cũng được coi là giàu có, nhà nào cũng ăn no mặc ấm, cuộc sống hàng ngày trải qua rất tốt đẹp, trong thôn tiểu a ca tốt đều cưới phu lang(vợ) giỏi, còn tiểu ca nhi tốt thì cũng đã gả lang phu (chồng).
Bởi vì nguyên nhân này, Quý An Dật mới nghĩ, bước đầu tiên trước nên dùng rau dưa kiếm món tiền nhỏ, gánh rau lên trấn trên bán, ở trong thôn là một phương pháp kiếm tiền rất bình thường, sẽ không khiến cho nhiều người chú ý.
Hắn ở trong thôn bình thường là một đứa ngốc, ngày thường không có làm gì khiến cho người khác chú ý, sống hòa thuận với mọi người, chuyện gì không can hệ tới mình, vẫn giúp đỡ một tay. Nhưng nếu nhà hắn bỗng nhiên kiếm được một số tiền lớn, một truyền hai, hai truyền ba, mọi ánh đều sẽ chú mục vào nhà hắn, quang minh chính đại hay thập thò lén lút đều sẽ đến thăm dò nghe ngóng a.
Nếu ngày hôm đó đến chắc hắn sẽ không qua nổi, nhất định sẽ rất ồn ào.
Bây giờ hắn vẫn phải kiên định, từng bước một mà hướng tới tương lai, buồn rầu thì cũng không làm được gì. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa, sẽ không dẫn đến bất hòa cùng phiền phức.
Đóng kỹ cửa nhà, Quý An Dật cầm theo ấm nước và bố khăn ẩm ướt hướng khe núi đi đến.
Dựa vào mặt trời, hắn đoán thời gian cũng không quá chuẩn, trước kia đều trực tiếp xem đồng đeo tay hoặc điện thoại di động, bây giờ dùng biện pháp nguyên thủy, dựa vào trí nhớ của thân thể này, hắn chỉ có thể ước chừng đại khái, bây giờ là khoảng chín giờ kém mười, cũng chính là đầu giờ Tỵ.
Vương Bảo Nhi ra khỏi nhà khoảng đầu giờ Thìn (từ 7h-9h sáng), tính toán như vậy, ước chừng cách nhau khoảng hai giờ.
"Đi ra đồng xem Tiểu Nhị hả?" Đi từ xa đã nhìn thấy Quý An Dật cùng đồ đạc trong tay hắn, mắt Vương Bảo Nhi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Vương ca nhi." Quý An Dật dừng lại chờ, cười cười nói: "Bận bịu chuyện trong nhà xong rồi, ta đang định qua ruộng nhìn thử Tiểu Nhị."
Đi phía sau, ánh mắt Vương Bảo Nhi không chút che dấu mà đánh giá Quý An Dật, nhìn sắc mặt y so với hôm trước đã tốt hơn nhiều, trong lòng hắn rất vui mừng, nhưng vẫn cau mày hỏi: "Ta đi ngang qua nhà Lí đại phu, hắn nói ngươi không có qua xem bệnh bốc thuốc."
"Thân thể ta, ta hiểu rõ, Vương ca nhi đừng lo lắng, hiện tại công việc trong nhà không nặng cũng không vội, ta cũng có thời gian nghỉ ngơi, chậm rãi điều dưỡng thì tốt rồi. Năm mươi đồng tiền kia ta nghĩ, dùng để bốc thuốc thì không phù hợp lắm, uống nó vào còn không biết có khỏe lên được hay không, chi bằng mua ít thịt, cải thiện một chút đồ ăn, ăn được đồ tốt thì khí sắc tự nhiên sẽ tốt hơn. Dạo này đúng là Tiểu Nhị ăn rất được, thường xuyên ăn thịt, hắn cũng vui vẻ hơn."
Dừng lại một chút, Quý An Dật nói tiếp: "Vương ca nhi , ta còn muốn trong nhà có thêm chút đồ ăn, định gánh chút rau lên trấn trên để bán, có thể đổi chút dầu muối đem về." Nói đến đây, hắn có chút ngượng ngùng, rủ mắt, ngượng ngùng tiếp tục nói: "Ta cùng Tiểu Nhị coi như là một gia đình nhỏ, Vương ca nhi cũng đã xuất giá, có gia đình của mình, tính tình của đại bá cùng đại bá ma ta hiểu rõ, Vương ca nhi thường giúp đỡ chúng ta, có lẽ ở nhà sống cũng không dễ chịu gì."
Nghe hắn nói xong, Vương bảo nhi yên lặng nhìn Quý An Dật, vành mắt đã có chút phiếm hồng, qua một lúc, y mới nhỏ giọng, nghẹn ngào nói: "Ngươi biết là tốt rồi." Ngừng một chút, để cảm xúc ổn định lại, y mới đưa tay vỗ vỗ vai Quý An Dật. "Ý tưởng đó rất tốt, ta có thể chiếu cố các ngươi nhất thời, cũng không thể chiếu cố các ngươi cả đời, sáng sớm ngày mai khoảng giờ thìn ta sẽ lên trấn bán đồ ăn, đến lúc đó ta sẽ qua gọi ngươi. Nếu ngươi vẫn cố gắng như thế này, ta sẽ ghi nhớ, một chút khổ đó đối với ta cũng không sao cả, dù sao vẫn có thể làm cho các ngươi tốt hơn một chút, Tiểu Nhị nhà ta tuy có chút ngốc nghếch khờ khạo, nhưng vẫn là một đứa nhỏ tốt, từ từ, cuộc sống cũng thoải mái hơn."
"Vâng, ta hiểu được." Quý An Dật chủ động kéo tay Vương Bảo Nhi. "Ngươi đi xem Tiểu Nhị không?"
"Không được, ta còn phải ra đồng hỗ trợ, chỉ thuận đường đến xem ngươi thôi." Nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, Vương Bảo Nhi liền đi mất.
Quý An Dật bây giờ nhìn không giống trước kia, cũng tốt hơn so với trước kia nhiều, càng hiểu biết hơn, nhìn dáng vẻ hắn nói chuyện, nếu có thể luôn luôn tốt như vậy, thì Tiểu nhị nhất định là có phúc.
Đều nói kẻ ngốc có ngốc phúc, lời này thật không giả a.
Quý An Dật nhìn bóng dáng Vương Bảo Nhi hé miệng thoải mái nở nụ cười, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng.
Quả nhiên là như thế......
Ở trong lòng Vương Bảo Nhi, quan trọng nhất chính là Vương Tiểu Nhị, cho dù nhìn hắn so với trước kia không giống, tựa như một đứa nhỏ, tinh khiết thấu triệt sạch sẽ thì y vẫn không nói gì.
"Ngốc tử, khát nước rồi? Ta mới vừa thấy ca ca của ngươi, nói chuyện với hắn một chút, nên mới lâu như vậy." Cũng không quản y có nghe hiểu hay không, Quý An Dật chậm rãi dùng âm thanh ôn hòa nói, nghe nhiều từ từ sẽ hiểu.
Vương Tiểu Nhị thả cái cuốc trên tay, bàn tay thô ráp cầm lấy tay Quý An Dật, nhìn hắn vui vẻ nở nụ cười, bộ dáng rất vui mừng.
"Đến, trước hết phải rửa mặt cái đã." Đem ấm nước bỏ ở bên cạnh, Quý An Dật dùng bố khăn lau mặt Vương Tiểu Nhị, nhĩn kỹ đứa nhỏ này, thật ra cũng rất anh tuấn, nhưng biểu hiện có chút ngốc nghếch. Nếu y 'bình thường', thì trong vòng mười dặm tám thôn, không chừng đều nhìn trúng y đi. "Ngốc tử, ta mới vừa nói với ca ca ngươi, chúng ta ngay cả thức ăn để ăn cũng không có, sáng ngày mai chúng ta cùng nhau gánh chút rau lên trấn trên bán, hiện tại việc đồng án cũng không gấp."
Rửa mặt xong, lại lau tay, Quý An Dật đem nắp ấm mở ra. "Uống nước đi, một hồi ta sẽ về sớm một chút, buổi sáng ngươi ăn ít cháo, không được bao lâu sẽ lại đói bụng cho mà xem." Miệng nhẹ giọng nói thầm, hắn lại sờ sờ bụng Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị đang uống nước, bị hắn sờ bụng, vội vàng né tránh, có chút mờ mịt nhìn hắn.
"Ta thế nhưng lại quên, ngươi rất sợ nhột." Quý An Dật vò đầu y nói. "Uống nước, uống nước đi." Ta ở đây cùng ngươi, nhanh chóng làm xong mảnh đất này, chúng ta liền về nhà."
Vương Tiểu Nhị cười đến mặt mày loan loan, dáng vẻ đặc biệt vui vẻ.
Về nhà hai chữ này, y nghe hiểu.
Hết chương 4.