Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 41



Editor: Pun.  

"Đúng vậy." Vậy mà Diêu đại lại đồng ý với lời này, ngay khi mọi người đều không hiểu ra làm sao, hắn lại chuyển đề tài câu chuyện. "Vậy vợ của ta vì cái gì mà bị đánh?"

Diêu đại nhìn Quý An Dật. "Chuyện đó là do y làm, nên ta không nói gì, nhưng bởi vậy y cũng đã bị trừng phạt rồi, hơn nữa, chuyện này nếu nói tiếp, cũng không phải đại sự gì, chỉ là thể diện không tốt lắm, nhưng thực chất Quý ca nhi cũng không bị tổn hại gì." Dừng một chút, hắn nhìn về phía các thôn dân. "Lời này ta nói đúng đi."

Dừng lại một lúc, hắn mới tiếp tục nói. "Trong lòng Diêu đại ta cũng hiểu được, vợ của mình mà mình không quản được, chuyện làm mất mặt, ta nhận, mọi người bàn luận như thế nào thì bàn luận, Diêu gia ta từ trên xuống đều chịu. Đây là chúng ta nên chịu! Nhưng Vương Bảo Nhi, hắn dựa vào cái gì mà đánh vợ ta? Hắn đã được gả vào Quý gia, vợ ta có làm chuyện gì sai, thì đã có Quý ca nhi giáo huấn, một mã tối một mã (?), mọi người thử nhìn đi, hắn đem vợ ta đánh thành cái bộ dáng gì, một người đang tốt đẹp, liền bị đánh thành cả người đầy máu nằm trên đất như vậy, lúc đầu ta thấy, còn tưởng y. . . . . ."

"Vừa rồi, Quý ca nhi có nói, việc này nên tính lỗi do ai? Ta thật muốn hỏi một chút, việc này nên tính là ai có lỗi." Dừng một chút, Diêu đại lại cao giọng lên. "Mọi người nói thử đi, việc này nên tính thế nào?" Hỏi xong, hắn lại tiếp một câu. "Hảo hảo dưỡng thương nửa tháng! Nửa tháng a! Bây giờ là mùa gì, chúng ta phải dựa vào ruộng đồng mà sống, hiện tại đúng vào vụ mùa, nhà ai mà hận không thể mỗi người đều nhiều thêm một đôi tay, vậy mà vợ ta lại bị đánh, phải hảo hảo dưỡng thương nửa tháng!"

Diêu đại nói, hai mắt trừng lên phiếm hồng, trông rất giận dữ.

Aiz. . . . . .

Diêu đại nói lời này cũng đúng. Vương Bảo Nhi quả thật không nên đánh người, dù thế nào, hắn cũng đã được gả vào Quý gia, không còn là người nhà họ Vương nữa, hơn nữa, việc này đã xử lý xong, hắn chạy tới sáp thêm một cước vào làm gì.

Vụ mùa cũng đang vào lúc khẩn trương nhất, một năm này tốt hay xấu, đều phải nhìn vào khoảng thời gian này, bây giờ Diêu Lang bị đánh, cũng không thể phụ giúp, dưỡng thương nửa tháng, thì vụ mùa cũng qua rồi.

Đúng vậy, hàng năm khi vào vụ mùa, nhà ai cũng vậy ngay cả đứa nhỏ cũng đều ra trận, chính vì chuyện đồng án không thể trì hoãn, nếu là ngày thường, thì làm gì có chuyện đó, bây giờ là mùa hạ trời nóng như đổ lửa, ai phơi nắng mà không thoát một tầng da, thấy con mình chịu khổ, ai mà không xót, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao cũng phải kiếm tiền để lo chuyện cơm áo trong gia đình.

Ánh mắt của thôn dân vây xem đều có chút biến hóa, nhỏ giọng thầm thì với người quen bên cạnh mình.

Trong lòng Quý An Dật kẽo kẹt vang lên một âm thanh báo động nhỏ.

Điều hắn hoài nghi đã được chứng thực.

Diêu đại quả nhiên không đơn giản chỉ muốn bắt chẹt tiền, y còn muốn, đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Vương ca nhi, làm nhạt đi chuyện mất mặt mà Diêu Lang đã làm, đem lập trường người bị hại chuyển lên người mình.

Kể từ đó, nếu bọn họ bên này thực sự lùi bước.

Vậy tất cả sự tình, đều sẽ thành lỗi của bọn họ. Thanh danh của Vương ca nhi sẽ tồi tệ hơn, mà Diêu Lang lại có thể nhàn nhã được tiền, còn có thể ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương nửa tháng.

Vẫn còn một trọng điểm. Dáng vẻ bệ vệ của Diêu gia sẽ tăng vọt!

Hắn có thể tưởng tượng được, Diêu Lang nếu khôi phục sức khỏe xong, chỉ sợ sẽ càng thêm kiêu ngạo.

Chỉ cần bọn họ bên này thừa nhận lời nói của Diêu đại, bọn họ liền thua.

Ánh mắt Quý An Dật hơi trầm xuống.

Buổi nói chuyện của Diêu đại nói rất xinh đẹp, hắn nên phản bác như thế nào đây?

Tuyệt đối không thể để y có cơ hội làm nhạt đi lỗi lầm của Diêu Lang, mặc kệ thế nào, hắn đều phải đem hai chuyện này gộp lại thành một chuyện, nếu không, cục diện sẽ không ổn.

Không thể để cho tâm tư của Diêu đại trở thành hiện thực được.

"Diêu thúc nói có lý." Quý An Dật ôn hòa nở nụ cười, thanh âm không nhanh không chậm. "Ca ta đánh Diêu a ma, việc này quả thật không đúng, nhưng cũng không thể nói y sai, nếu Diêu a ma không có những ý nghĩ không an phận, ca ta cũng sẽ không tức giận, lại càng sẽ không vô duyên vô cớ đánh ông. Còn nữa, Diêu thúc có nói, chuyện này Diêu a ma cũng đã được giáo huấn, mà ta lại không có tổn thất thực tế gì, nên việc này liền coi như không phải chuyện gì lớn. Ta thấy lời này không đúng."

"Ta và Tiểu Nhị, đều chỉ là hai đứa nhỏ, thật vất vả lắm mới nghĩ ra hai con đường để kiếm tiền, tưởng rằng cuộc sống sau này sẽ tốt hơn một chút, nhưng ai ngờ chỉ mới bắt đầu, đã có người đỏ mắt tìm tới cửa. Ta mặc dù giội nướƈ ŧıểυ dê lên người Diêu a ma, nhưng nguyên do cũng là vì Diêu tiểu ca nhi đã nhổ nước miếng, quyền đấm ước đá lên người ta, ca ta tới cửa đánh Diêu a ma, hành động tuy thô bạo một chút, nhưng cũng chỉ vì muốn che chở cho ta và Tiểu Nhị, để cho người trong thôn ta hiểu rõ, Vương gia mặc dù không có trưởng bối để dựa vào, nhưng có Vương Bảo Nhi y ở đây!"

Nói đến đây, ánh mắt Quý An Dật có hơi hơi phiếm hồng, ngừng một chút, mới tiếp tục nói. "Ấn theo lời Diêu thúc nói, hôm nay ca ta đánh Diêu a ma, chính là sai lầm, không chỉ sai lầm, mà còn phải đền tiền dưỡng thương cho Diêu a ma suốt nửa tháng. Bây giờ đang là vụ mùa, Diêu a ma phải dưỡng thương hơn nửa tháng, không thể làm vụ mùa, đều là lỗi của ca ta. Nhưng mọi người ngẫm lại đi, nếu diêu a ma không nổi lên những ý nghĩ không đúng, thì ca ta có phải đánh hắn không?"

"Diêu thúc có một vài lời, mời người tự vuốt lại lương tâm của người đi." Dừng một chút, Quý An Dật nhìn về phía thôn dân xung quanh. "Việc này, muốn nói cho rành mạch rõ ràng, thật đúng là không có cách nào nói cho rõ ràng, ca ta đánh diêu a ma là không đúng, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân. Ca ta từ sáu tuổi đã tân tân khổ khổ đem Tiểu Nhị nuôi nấng thành người, vừa làm a ma vừa làm a cha, nên tình cảm tự nhiên cũng sâu đậm hơn một chút, ta đã gả cho Tiểu Nhị, thì chính là người nhà họ Vương, phía sau không có trưởng bối đáng tin cậy, bị khi dễ, y làm sao có thể làm như không thấy. Nếu thấy đứa nhỏ của mình bị khi dễ, người làm a cha a ma nào có thể ngồi yên được."

"Diêu thúc nói, ca ta đã lập gia đình, chính là người nhà họ Quý, nếu đặt tình huống này trong nhà bình thường thì có thể nói như vậy, ca nhi đã gả cho người ta sao có thể quản chuyện trong nhà, nhưng, nhà chúng tôi là trường hợp đặc biệt, lời này không thể nói như vậy. Y không che chở cho chúng tôi? Thì ai tới che chở cho chúng tôi?" Nhìn thôn dân xung quanh, Quý An Dật đưa ra vấn đề này.

Buổi nói chuyện của Quý An Dật, làm cho cả sân hoàn toàn im lặng.

Ngẫm lại cảnh đời của ba đứa nhỏ, không còn a ma a cha, tuy còn đại bá của Quý ca nhi, nhưng một nhà đại bá kia. . . . . .

Aiz.

"Đúng. Quý ca nhi nói không sai. Nhưng bạc không thể đền." Một câu nói, đánh vỡ im lặng.

Lưu a ma nhìn thoáng qua Quý bá ma, thật là, thật là hận không thể đem hắn tha vào một góc sáng sủa chôn vùi.

"Việc này, liền cứ như vậy đi." Tình hình cuối cùng cũng được khống chế, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lưu a ma kiên trì đứng dậy. "Lí đại phu, tiền thuốc của Diêu Lang là bao nhiêu? Để Vương Bảo Nhi đưa, đừng suy nghĩ nữa, việc này nói nhiều hơn, cũng không giải quyết được gì." Dừng một chút, Lưu a ma nhìn Diêu đại nói. "Diêu đại nếu còn muốn nói tiếp, cũng được, đến lúc đó, mặt mũi cũng chỉ càng ngày càng nhục nhã hơn thôi. Nói sao, vẫn là do Diêu Lang có tâm tư không trong sáng gây ra tai họa."

Thôn dân xung quanh nghe vậy, đều gật gật đầu.

Việc này chỉ có thể giải quyết như vậy, mặc dù vẫn có những người cảm thấy, Vương Bảo Nhi đánh người là không đúng, là y có lỗi. Mặt khác, cũng có những người cảm thấy, nếu Diêu Lang chịu an phận một chút, an phận thành thật mà sống, thì làm gì có chuyện gì xảy ra, xứng đáng!

Bất quá, thôn dân ai cũng chỉ ngẫm lại trong đầu mình thôi, đợi về nhà, đóng cửa lại rồi mới hảo hảo bát quái với người trong nhà.

"Không nhiều lắm, sáu loại thuốc, một trăm linh bốn đồng." Lí đại phu thản nhiên trả lời một câu.

Lí đại phu và Lý gia trong thôn không có quan hệ gì cả, mấy năm trước ông mới đến Hà Khê thôn sống, nghe nói, đến tận bây giờ vẫn chưa đăng ký hộ khẩu trong thôn, nói không chừng một hôm nào đó ông đi mất mà không ai biết.

Lí đại phu mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng thân thể lại rất nhanh nhẹn cường tráng, nhìn thật sự không già tí nào.

Vương Bảo Nhi chuẩn bị lấy tiền ra, Quý An Dật lại ngăn y, nhìn y, dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe được, nói rất rõ ràng. "Ca, sao ta có thể để ngươi đưa tiền, ngươi là vì che chở hai ta, ta biết, tiền này ta bỏ ra."

"Vương Bảo Nhi là vợ ta." Quý A Cường cường ngạnh nói một câu, tay kia thì ngăn Quý An Dật lại, đi tới trước mặt Lí đại phu, đem tiền đưa cho ông.

Quý bá ma vừa thấy một gói tiền to, cả người liền không khỏe, hai mắt nhất thời sáng ngời. Ngay sau đó lại trừng mắt đứng lên, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Lưu a ma nhanh tay lẹ mắt, một phen che miệng hắn lại, đưa hắn vào một góc tường.

Ôi mẹ ơi, một chút nữa là mất mặt xấu hổ rồi. Còn ngại hôm nay không đủ ồn ào hay sao.

Trong lòng Diêu đại rất bực bội, tức giận đến tâm can đều đau, âm u nhìn Quý An Dật.

Hắn hoàn toàn không ngờ, Quý tiểu ca nhi này lại mồm mép lưu loát như vậy, phá hỏng tất cả kế hoạch trong lời nói của hắn, làm cho tâm tư của hắn rơi vào khoảng không.

Bây giờ, vợ hắn lại phải trở thành trò cười cho cả thôn.

Lí đại phu cầm tiền, không nói hai lời, xoay người bước đi. Con trai cả diêu gia nhanh chóng chạy theo sau.

Mọi người nhìn nhìn, việc này cũng coi như xong rồi, thôn dân tốp năm tốp ba đi về phía đồng ruộng, đi không được vài bước, đã bắt đầu tụ họp với nhau, lại bắt đầu thầm thì to nhỏ về chuyện mới xảy ra.

Thanh danh Diêu Lang không tốt, nhưng so với Vương Bảo Nhi thì bất đồng, thanh danh của Diêu Lang là thối, mà của Vương Bảo Nhi là do thái độ làm người hành vi của hắn, nhưng đa số người trong thôn vẫn rất cảm thông cho hắn, biết cuộc sống của hắn khó khăn.

Cho nên, thảo luận nhiều, vẫn là một nhà Diêu Lang.

Cũng có chút đỏ mắt vì tâm tiểu nhân, nói về con đường kiếm tiền của Quý ca nhi, nói về Vương Bảo Nhi, nói về Vương Tiểu Nhị, nói về miệng giếng kia, nói về một nhà Quý đại bá. . . . . .

Nói trong nói ngoài vẫn có chút mơ hồ, khiến cho người ta nghe phải nhíu mày.(?) (cái này ta chém cũng ko hiểu lắm)

"Ca. A Cường ca. Đi qua nhà ta ngồi một chút đi." Mọi người tản đi không sai biệt lắm, Quý An Dật nhìn Quý A Cường nói.

Quý A Cường gật gật đầu, lôi kéo Vương Bảo Nhi đi theo ra ngoài.

Thấy không có chuyện gì, Lưu a ma nhìn thoáng qua Quý bá ma đang liều chết giãy dụa, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhanh chóng buông lỏng tay ra, chà chà lòng bàn tay vào quần áo, sau đó, lập tức bỏ trốn mất dạng.

Ở phía sau, Quý bá ma thở hổn hển mới mắng hai tiếng, đã bị người huých vào bả vai, vừa nghiêng đầu thì thấy, Quý đại bá mang theo không khí âm trầm hai mắt sâu kín nhìn chằm chằm y.

Sau đó. . . . . .Không có sau đó, y ngậm miệng, thành thật đi về nhà.

Đi được vài bước, trong lòng tóm lại vẫn rất khó chịu, quay đầu nhìn thoáng qua sân của Diêu gia, hung hăng trừng mắt.

Một trăm linh bốn đồng, cả tâm can đều đau. . . . . .

Hết chương 41.