Editor: Pun.
Ngày tám tháng mười phải có hàng, một trăm cân tỏi cay kèm củ cải khô, năm mươi cân món cải khô kho, hắn cần phải phơi nắng rất nhiều củ cải khô, đợi đến tháng mười, lại lấy ra trộn, hiện tại trước hết phải đem số củ cải này bỏ vào trong hũ đậy kín mang vào trong hầm cất.
Hôm nay là hai mươi tháng chín, vừa đúng vào hạ tuần của tháng, hai mươi ba cân đậu tương cũng đến lúc mở hũ, cùng ngày họ phải nắm chắc thời gian để ngâm ướp cho xong tương cá, đến ngày tám tháng mười là vừa đúng lúc phải giao hàng.
Quý An Dật không vội vã rời giường, mà nằm trên giường, yên lặng đem tất cả những chuyện gần đây sắp xếp lại một lần.
Ngày hai mươi ba phải bắt đầu ngâm ướp hai trăm cân tương cá, cho dù bọn họ có năm người, thì vẫn phải bận bịu từ sớm đến tối muộn, chắc phải mất hai ngày mới xong. Ngày hai mươi hai phải bắt xong cá, nhưng không thể gϊếŧ cá ngay ngày hôm đó, mà phải để đến ngày hôm sau mới có thể gϊếŧ để ngâm ướp, bây giờ thời tiết khá oi bức, nếu để suốt một ngày một đêm, thì cá sẽ không được tươi, khi ngâm ướp hương vị cũng sẽ kém hơn một chút, tốt nhất là vừa rửa sạch xong cá cắt thành sợi, thì ngay lập tức cầm đi ngâm ướp.
Aiz, nếu có một cái tủ lạnh thì tốt rồi, cũng không đến nổi phải đem tất cả mọi chuyện làm trong một ngày.
"Vợ. Tiểu Mộc." Vợ nằm trên giường không chịu thức dậy, Vương Tiểu Nhị tưởng hắn muốn ngủ, cũng không gọi hắn, mà tự mặc quần áo, ra ngoài trước bận bịu.
Tiểu Mộc đến. Quý An Dật thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn sắc trời, ước chừng là khoảng giờ mẹo (5h-7h) một khắc.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa nhà ra, thấy Tiểu Mộc đang ngồi dưới mái hiên, thì cười cười. "Ta vừa định đi rửa mặt, ngươi ngồi chờ một lát, ta sẽ lập tức ra ngay."
Biết Tiểu Mộc là một người nắm giữ thời gian rất chặt chẽ, Quý An Dật nhanh chóng rửa mặt xong. "Thực ra là có chuyện gì?"
Nếu không phải có việc, Tiểu Mộc đã sớm lấy tiền, trực tiếp đánh xe ngựa đi rồi, chứ không phải ngồi đây chờ.
"Có một chút chuyện, tối hôm qua mới thu được tin tức." Tiểu Mộc gật đầu đáp lời, lại nói tiếp. "Ông chủ nói, tương cá hiện tại rất đắt hàng, có không ít người ngoài sáng trong tối tìm hiểu nguồn cung cấp. Còn có, món cải khô kho và tỏi cay kèm củ cải khô, cũng có một vài người muốn tìm hiểu nguồn cung cấp, thậm chí còn có người mua về ăn, rồi tự mình về nhà đóng cửa tìm cách chế biến, nhưng không biết vì sao, hương vị của hai món củ cải khô kia, hương vị làm ra chung quy vẫn kém hơn một chút, mặc dù cũng có người mua nhưng giá cả lại không cao hơn được, đương nhiên tiền kiếm được cũng rất ít."
Củ cải nhà hắn được tưới linh tuyền pha loãng, đương nhiên sẽ khác hơn so với củ cải bên ngoài. Quý An Dật ở trong lòng âm thầm nói, trên mặt lại không biểu hiện gì, ôn hòa cười trả lời. "Tiểu Mộc, ngươi nói với ông chủ ngươi, ta kính trọng thái độ làm người của hắn, lại có công văn trên tay, lúc trước đã nói, hai bên hợp tác với nhau lâu dài, cùng nhau đỏ cùng nhau phát đạt cùng nhau thịnh vượng, lời hắn nói, ta đều nhớ rõ, hơn nữa ta sẽ vẫn rành mạch ghi tạc trong lòng."
"Lời nói của Quý tiểu ca nhi, ta sẽ nói lại với ông chủ không thiếu một chữ. Nhưng mà. . . . . ." Dừng một chút, qua một lát, Tiểu Mộc mới nói tiếp. "Ông chủ nói, Cảnh Đêm thành người tài không ít, hai món ăn này của Quý tiểu ca nhi, có lẽ trong lòng ngươi cũng hiểu được, phương pháp làm ra cũng không quá phức tạp, sở dĩ hương vị kém hơn một chút, trong lòng ngươi chắc cũng biết, Cảnh Đêm thành là Đại Thành, nếu thật sự muốn tìm hiểu cái gì thì không cần thời gian bao lâu, giếng này là giếng của ngươi, nếu ngươi không muốn bán, ai cũng không chiếm được nó."
Nói đến đây, Tiểu Mộc ngừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn Quý An Dật, tiếp tục nói. "Ông chủ ta nói, nếu có người muốn sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, hắn tuy chỉ là một tiểu thương nhân, nhưng vẫn có một chút nhân mạch, muốn bảo vệ giếng của Quý tiểu ca nhi, chút điểm ấy vẫn có."
Tô Cẩm Minh quả là nói như vậy, nếu ban đầu, Quý An Dật không cho thấy thái độ của mình, đoạn sau này tất nhiên sẽ không có, tuy có chút đáng tiếc mấy món ăn này, nhưng y vẫn có thể đến những nơi khác tìm một vài món ăn mới lạ về.
"Ý tứ của Tô lão bản là. . . . ." Quý An Dật có chút không hiểu.
"Củ cải của Hà Khê thôn không được bán ra bên ngoài, nếu không thể cam đoan việc này, thì nước giếng của Quý tiểu ca nhi cũng không thể tiếp tục cho người trong thôn đến gánh nữa."
Tiểu Mộc vừa nói xong, Quý An Dật liền hiểu ý tứ của Tô Cẩm Minh.
Nếu trong Cảnh Đêm thành có người qua đây mua củ cải, những củ cải này đều được tưới linh tuyền pha loãng, bọn họ nhất định sẽ làm ra món ăn tốt hơn, dù sao, hắn cũng không phải là mỹ thực thế gia, kinh nghiệm so với đầu bếp chuyên nghiệp, chút trình độ ấy của hắn, có thể vứt ra vài con phố. Sở trường duy nhất của hắn, chính là sống ở hiện đại, đã thấy qua đủ loại mỹ thực, ý tưởng so với những cổ nhân cũng rộng hơn nhiều.
"Việc này ta sẽ xử lý tốt." Quý An Dật nghiêm túc gật đầu. "Nói với ông chủ ngươi, để cho hắn an tâm, ta sẽ không để bên này xảy ra vấn đề, chỉ là những nhân vật đến từ Cảnh Đêm thành bên kia phải phiền hắn tốn nhiều tâm tư."
Tiểu Mộc gật đầu đáp lời, đem tiền rau dưa hôm nay kết toán xong, cũng không dừng lại lâu, liền lập tức đánh xe đi.
Nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, Quý An Dật ngơ ngác ngồi dưới mái hiên, lăng lăng thất thần ngồi ngẩn người.
Việc này có hơi khó giải quyết, may mắn, củ cải trong thôn hắn đã thu không sai biệt lắm, chỉ là. . . . . .
Nếu những người đó thu mua củ cải với giá cao, thì số củ cải ban đầu mọi người để lại cho nhà mình ăn, chỉ sợ cả thôn có tám phần là sẽ bán đi, số lượng kia cũng có chút khả quan.
Ngăn đường tài lộ của người khác, rất dễ bị người oán hận.
Hắn phải nghĩ ra một biện pháp gì đó thỏa đáng giải quyết tốt việc này.
Những hộ khác đều tốt, chỉ có vài hộ, tỷ như Diêu gia Lý gia Ngô gia thì hơi khó giải quyết a.
Thủ đoạn lúc này phải cường ngạnh trực tiếp hơn.
Hơi thở trên người Quý An Dật dần trở nên lạnh lẽo, hai mắt giống như lợi kiếm.
Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh thấy vợ đột nhiên rất khác, lăng lăng mở to mắt nhìn, có chút mờ mịt, qua một lúc, y mới nhỏ giọng gọi. "Vợ."
"Ừ." Quý An Dật phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn ngốc tử đang đứng bên cạnh, thấy đáy mắt y lộ ra chút mê mang, hắn liền nở một nụ cười thật ôn hòa, đưa tay kéo tay y. "Ngốc tử, ta đang suy nghĩ biện pháp, giữ gìn cuộc sống yên bình của chúng ta, mắt thấy mọi thứ đều chậm rãi tốt hơn, hướng theo một hướng càng ngày càng tốt, ta sẽ không cho phép bọn họ đến phá hủy mọi thứ."
Vương Tiểu Nhị nghe, hiển nhiên y không hiểu, nhưng lúc này, y cũng không giống như trước, nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngốc vù vù, mà ngược lại, còn nghiêm túc nhìn vợ, trong đôi mắt sáng ngời giống như sao ấy, xuất hiện một loại thần sắc giống như suy tư.
Đây là y đang tự mình sờ soạng, chậm rãi nghiền ngẫm, câu nói kia của vợ.
Đối mặt với một Vương Tiểu Nhị như vậy, Quý An Dật rất kinh hỉ. (kinh ngạc vui mừng)
Ngốc tử, học được tự hỏi! Không đúng, ngốc tử đang chậm rãi học tập suy nghĩ mọi thứ như thế nào. . . . . .
Biến hóa này, làm cho tâm tình Quý An Dật nháy trở nên rất tốt.
Hắn cố nén không cười, sợ mình làm ảnh hưởng đến Vương Tiểu Nhị, chặt đứt mạch suy nghĩ của y, hắn cũng không mở miệng cẩn thận giải thích tầng tầng ý nghĩa trong đó, đã không còn tất yếu, lúc này nếu hắn giải thích, sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
"Hai người các ngươi mới sáng sớm đã ra đây phát ngốc cái gì đấy?" Đi từ xa Vương Bảo Nhi đã thấy, Quý ca nhi kéo tay đệ đệ, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trông không khí có chút cổ quái, đây là đang làm gì a?
Nghe thấy tiếng, Quý An Dật nghiêng đầu, cười gọi một câu. "Ca, Tiểu Mộc mới vừa qua đây." Sau đó, hắn đem chuyện vừa rồi kể lại ngắn gọn cho y nghe.
Vương Bảo Nhi vừa nghe, lập tức nói. "Ta cảm thấy, Tô lão bản nói không sai, chúng ta đừng để người ngoài đến gánh nước giếng nữa, ngược lại mấy hộ Lưu a ma bọn họ, bình thường hay qua lại với chúng ta, tính tình cũng tốt, có thể để họ qua đây gánh nước, nếu không, khi người trong Đại Thành qua đây, nhất định có vài người trong thôn sẽ đem củ cải bán cho bọn họ."
"Ca, ta nghĩ thế này. Chút nữa Tiểu Nhị qua nhà thôn trưởng học quyền, ta sẽ đem việc này nói với thôn trưởng một tiếng, triệu tập toàn bộ thôn dân, trực tiếp đem chuyện này nói với bọn họ, sau này củ cải và đậu nành trong thôn ta đều thu, về sau, nếu ta có nghĩ ra được món ăn mới khác, thì loại cây nông nghiệp cần cho món đó, cũng không được bán cho người ngoài, ta sẽ thu mua toàn bộ với giá cao hơn một tiền đồng so với giá thị trường, nếu nhà ai không muốn, thì cũng không được qua xách nước giếng tiếp."
Giá cao hơn một tiền đồng, là do hắn đã trải qua quá trình suy nghĩ kỹ càng.
Đa số người trong thôn vẫn rất hiểu lý lẽ, hắn sẽ đem những chuyện quan trọng bên trong nói ngắn gọn một lần.
Người của Cảnh Đêm thành qua đây mua củ cải, đến lúc đó họ nghiên cứu ra hương vị của món ăn vặt, sinh ý của Tô lão bản kém đi, đơn hàng tự nhiên cũng ít đi, hắn cũng không kiếm được tiền, giếng nước này vốn là của a ma a cha hắn phù hộ hắn, muốn cuộc sống của hắn và Tiểu Nhị trải qua càng tốt hơn, nếu giếng này khiến cho cuộc sống của người khác càng ngày càng phát đạt, còn cuộc sống của hắn thì càng ngày càng ảm đạm, việc này dù đặt trên người ai cũng không thể chịu nổi. Tại đây, hắn muốn đem mọi chuyện nói trực tiếp một chút, tuyệt đối không thể hàm xúc.
Đương nhiên, vẫn còn một chuyện, hắn phải nói rõ ràng, giếng này nếu không có Tô lão bản che chở, đến lúc đó thôn ta ai cũng không thể yên ổn, ai cũng đừng nghĩ tiếp tục theo dính phúc.
Loại chuyện cường đoạt này, xảy ra ở khắp mọi nơi, kết quả sau đó chỉ sợ là người trong thôn hiểu rõ hơn hắn nhiều.
Cuối cùng, chuyện gì nên nói đều đã nói, về phần cây nông nghiệp, hắn nguyện ý thu giá cao hơn một đồng so với giá thị trường, cuộc sống trải qua tốt hơn, tự nhiên cũng muốn nghĩ ra biện pháp giúp cuộc sống mọi người trải qua tốt theo.
Trước mắt đây là biện pháp tốt nhất Quý An Dật có thể nghĩ ra.
Phần lớn người nghe xong, trong đầu hẳn sẽ không tiếp tục sinh ra cảm xúc tiêu cực nào khác, chỉ có một bộ phận nhỏ người có tính tình ích kỷ cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không làm được gì.
Đây không phải điều hắn quan tâm, nếu bọn họ không làm theo những gì hắn nói, thì hắn cũng không cần phải nể tình gì cả, cây không được tưới nước giếng thì chỉ là cây nông nghiệp bình thường, giá trị đương nhiên cũng biến mất.
"Ừ. Biện pháp này rất tốt." Vương Bảo Nhi là một cổ nhân chính gốc, y cũng là một người nông dân chân chính, lập tức liền hiểu được ý của Quý An Dật khi y đem giá thu mua tăng lên một đồng, điểm ấy, y rất đồng ý.
Bây giờ, trong nhà có ba loại món ăn, đều có khả năng kiếm tiền, lợi nhuận kiếm được rất lớn, lớn đến nổi y không thể tưởng tượng ra, cuộc sống của bọn họ trải qua sẽ càng ngày càng tốt hơn, có mấy hộ ngày xưa chiếu cố y rất nhiều, bây giờ có thể giúp bọn họ cùng nhau kiếm chút tiền, trong lòng y cũng cảm thấy rất vui mừng.
"Ca, còn có một chuyện." Đây là một cái cớ hoàn hảo do Quý An Dật mới vừa nghĩ ra.
Trong không gian có hai trăm hai ngân phiếu, vốn là hắn định chuẩn bị cho năm sau nhìn thời cơ không sai biệt lắm thì lên trấn trên thuê một cửa hàng, mở một cửa hàng nước sốt thịt heo, làm trong vài tháng, rồi mới mua một cửa hàng mặt tiền, chuyện này đều thuận lý thành chương.
Bây giờ nảy sinh ra việc này, nên hắn sẽ thay đổi kế hoạch.
Hắn định đem hai trăm hai ngân phiếu này lấy ra, xây một ngôi nhà có một mảnh sân vườn khéo léo giống như nhà thôn trưởng, đem tường viện đắp cao hơn vững chắc hơn một chút, ở phía sau viện (sân) xây một cánh cửa sắt nhỏ, mỗi ngày vào thời gian gánh nước mới cửa mở ra, còn những thời gian còn lại thì đều đóng, cứ như vậy hắn sẽ không cần phải lo lắng, có người qua đây gánh nước giếng trộm, trong lòng cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Đây là thứ nhất, chủ yếu là hắn đã sớm tồn tại tâm tư xây một cái sân như vậy, tháng mười một phải xây một ngôi nhà mái ngói mới, chung quy hắn vẫn thấy có hơi lãng phí một chút, không bằng thừa dịp có cơ hội này, trực tiếp xây một cái sân, làm chuyện gì cũng tương đối an toàn hơn, tính bảo mật cũng cao hơn nhiều.
Về phần chuyện tiền, hắn sẽ nói là Tô lão bản cho hắn mượn một trăm lượng, bản thân y cũng ủng hộ hắn một trăm lượng, lấy cớ này quả thật rất hoàn mỹ. (cớ gì rối như tơ vò ý T^T)
Giếng nước này, hai người bọn họ phải thủ sẵn gắt gao, vì nó quá quan trọng a!
"Tiểu Mộc còn nói, Tô lão bản, hắn đồng ý lấy ra một trăm lượng, lại cho ta mượn một trăm lượng, xây một cái tường bao quanh sân, làm như vậy thì ta không cần phải lo lắng chuyện nước giếng bị người ta gánh trộm. Nguyên nhân chủ yếu là vì câu nói này, ta mới nghĩ ra được biện pháp giải quyết, miễn phải buồn phiền ở nhà."
Một trăm lượng. . . . . .
Vương Bảo Nhi nghe xong trực tiếp trợn tròn mắt. Trong thế giới của y, mười lượng đã là một số tiền rất lớn, một trăm lượng hắn muốn cũng không dám nghĩ tới. "Quý ca nhi một trăm lượng nhiều tiền như vậy, Tô lão bản sao lại lấy ra cho ngươi mượn, còn có, ngươi mượn hắn một trăm lượng, rồi đến khi nào mới trả hết."
Nghĩ đến, từ nay về sau trên người bọn họ phải gánh một khoảng nợ một trăm lượng, bây giờ y bình tĩnh ngẫm lại, liền cảm thấy có chút thở không nổi, từ nay về sau bọn họ còn có thể ngủ an tâm được sao?
"Ca, giếng ngước này đối với chúng ta rất trọng yếu, đối với Tô lão bản mà nói, nó cũng trọng yếu không kém. Một trăm lượng này nghe thì rất nhiều, nhưng cẩn thận mà nghĩ, cũng không đáng sợ như vậy, ngươi xem, sáu mươi tiền đồng một cân tương cá, chuyển đến Cảnh Đêm thành, Tô lão bản ít nhất cũng phải tăng giá gấp ba, bằng không sao hắn có thể kiếm được số tiền lớn, hắn đồng ý cho chúng ta giá cao như vậy, tự nhiên sinh ý của hắn cũng kiếm được càng nhiều tiền, có như vậy hắn mới có thể bỏ ra sáu mươi tiền một cân để nhập hàng. Ca, ngươi nói có đúng không."
Vương Bảo Nhi nghe xong thì sửng sốt, cả người y cũng có chút mông lung theo, hoàn toàn không có cách suy nghĩ nào khác.
Quý An Dật cũng không nói gì thêm, nhớ đến vẫn chưa làm cơm sáng, hắn xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm sáng.
Nếu không phải hắn đã sinh hoạt ở cuộc sống hiện đại, thì chắc bây giờ hắn cũng sẽ nghĩ giống Vương Bảo Nhi đi. Bây giờ, nếu tình huống cho phép, kỳ thật hắn cần phải ra bên ngoài nhìn thử một chút, mở mang tầm mắt thì tiền đồ mới rộng mở được.
Đương nhiên giống như hắn bây giờ, tiền đồ luôn không lớn không nhỏ, có một mái nhà, cuộc sống trôi qua mỹ mãn thích ý, có một cuộc sống ổn định như vậy, đương nhiên không cần phải chạy ra ngoài.
"Quý ca nhi." Qua nửa ngày, Vương Bảo Nhi cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, đi nhanh vào phòng bếp. "Biện pháp này không ổn."
Dừng một chút, y mới tiếp tục nói. "Không thể vô duyên vô cớ bắt chẹt tiền của người khác như vậy được, như vậy là không tốt, với lại đây lại là một số tiền quá lớn, mượn một trăm lượng, đó là một số bạc lớn đến cỡ nào, cho dù chúng ta bây giờ có thể kiếm được không ít tiền, nhưng cũng phải hai ba năm mới có thể góp đủ, trên lưng mang một khoảng nợ nhiều như vậy, cuộc sống trải qua cũng không vui vẻ gì, chúng ta cứ như vậy đi, bỏ ra một số tiền xây một cái phòng đem giếng khóa ở bên trong, như vậy cũng được rồi."
Ách. . . . . . Hiển nhiên Quý An Dật không hề nghĩ tới, Vương Bảo Nhi lại nói như vậy.
Nguyên lai hắn nghĩ đây là một cái cớ rất hoàn mỹ, nhưng kỳ thật nó tuyệt không hoàn mỹ.
"Quý ca nhi ngươi hãy nghe ta, việc này ngươi phải nghe lời ta." Vương Bảo Nhi có chút nóng nảy, ngữ khí cũng cường ngạnh hơn một chút, lo lắng đi tới đi lui trong phòng bếp, đi được vài vòng, mới đứng trước mặt Quý An Dật một lần nữa, nói. "Quý ca nhi ngươi tuổi tác còn nhỏ, đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể sẽ cảm thấy kiếm tiền là một chuyện rất dễ dàng, ở trong lòng ngươi một trăm lượng bạc chỉ sợ cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng mà, đối với ta, hai trăm lượng, làm tới làm lui, chỉ sợ cả đời ta cũng không kiếm được, cho dù ở thôn ta, cũng không có mấy người có thể có năng lực này, ngươi có thể hiểu được ý của ta không? Tiền này chúng ta không thể lấy, lại càng không thể mượn."
Phần tình nghĩa này quá nặng, cho dù Tô lão bản là vì suy nghĩ cho sinh ý của mình, nhưng khi y lấy ra một trăm lượng, bọn họ không thể nhận số tiền này.
"Quý ca nhi ta có câu này muốn nói, ngươi phải nhớ kỹ, vững vàng ghi tạc vào đầu. Bắt người ta ngắn cắn người miệng mềm." Hai mắt Vương Bảo Nhi sáng ngời hữu thần nhìn Quý An Dật.
Đúng. Là hắn nghĩ không không chu toàn. Trong Quý An Dật nháy mắt đã hiểu, đủ loại ý tưởng trong đầu Vương Bảo Nhi. "Ca, ta đã biết, ngày mai Tiểu Mộc qua đây, ta liền đem tiền trả lại hắn."
Ai sớm biết vậy, hắn đã ăn ngay nói thật. . . . . . Có thể sẽ tốt hơn một chút đi.
Chỉ là, lời nói thật kia, quả thật là khó mà nói ra, nếu hắn nói phương pháp làm đá bào kia giá hai trăm lượng, có lẽ trong lòng ca sẽ không nghĩ như vậy, dù sao phương pháp làm đá bào này cũng không bằng ba món ăn kia, là do chính mình làm ra, nếu thực nói ra, trong suy nghĩ của ca, có thể sẽ cho rằng hắn chỉ nói lung tung, hắn giật giật môi, quả thật hai trăm lượng, có chút đáng sợ. Đến lúc đó, hắn lại không có hướng giải thích khác, aiz, quên đi, hai trăm lượng này vẫn là thành thật một chút đặt trong không gian đi.
Nhìn giá trị cái gì đó, cuối vẫn phải đợi.
"Ừ." Vương Bảo Nhi nghe lời này, trong lòng cũng an tâm hơn, lộ ra một nụ cười, xoa xoa tóc Quý An Dật. "Quý ca nhi không sao cả, chúng ta cứ tiến lên từng bước, không thể quá nhanh, như vậy cũng không tốt."
"Ca, ta biết rồi." Quý An Dật trả lời rất nghiêm túc.
Ăn xong cơm sáng, đóng kỹ cửa nhà, ba người cùng đi qua nhà thôn trưởng.
Thôn trưởng mang theo hai tiểu tôn tử (cháu trai) của y đang ngồi dưới táng cây ngô đồng, lưu đại ma không ở trong sân, lúc này là khoảng giờ thìn (7h-9h) chắc y đang bận bịu ở trong phòng bếp.
"Lưu a gia." Vào sân, ba người cùng hô lên một tiếng.
Thôn trưởng đưa mắt nhìn, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm. "Hôm nay qua đây có việc gì?"
Ánh mắt rất nham hiểm. Trong lòng Quý An Dật nói thầm một câu, cười nói. "Lưu a gia lại có chút chuyện làm phiền đến người." Nói xong, hắn đem chuyện nói ngắn gọn khái quát lại một lần, thuận tiện đem ý nghĩ của mình nói ra.
Khi nói đến một nửa, Lưu đại ma đi ra, nghe xong phần sau cùng, cũng hiểu được mục đích khi qua đây của bọn họ, thấy Quý An Dật nói xong, y ngược lại vẫn như trước vui tươi hớn hở lên tiếng. "Đến đến đến, có chuyện quan trọng gì cũng phải ngồi xuống a, đừng có đứng như vậy."
"Ừ. Ý tưởng này của ngươi rất thỏa đáng. Đợi đến giữa trưa ăn cơm xong, ta sẽ triệu tập mọi người trong thôn nói việc này." Dừng một chút, y còn nói. "Đây đã không thể tính là việc tư của ngươi nữa rồi."
"Đứa nhỏ, đừng lo lắng." Ánh mắt Lưu đại ma ôn hòa, mang theo chút từ ái. "Người trong thôn đại đa số vẫn rất hiểu lý lẽ, đều có thể hiểu cho ngươi, có một vài người không hiểu, ta cũng sẽ để ý đến bọn họ, ngươi cũng đừng quá so đo, không đáng."
Vương Bảo Nhi ở bên cạnh nghe, gật đầu đồng ý. "Lời này của Lưu đại ma rất có lý."
"Ta biết." Quý An Dật cười ôn hòa.
Thôn trưởng nói xong, liền mang theo hai tôn tử và Vương Tiểu Nhị sang một bên đánh quyền.
Đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhi thấy đệ đệ đánh quyền, hai mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt, nhìn rất lâu rất lâu mới phản ứng lại, sau khi phục hồi lại tinh thần, y lặng lẽ nghiêng mặt, dùng tay áo lau nước mắt. (T^T)
Trong lòng y bốc lên đủ loại cảm xúc, không nói nên lời cụ thể nó là loại cảm xúc gì.
Lưu đại ma ở bên cạnh thấy, tầm mắt dừng trên người Vương Tiểu Nhị, tinh tế ôn nhu nói. "Ông nhà ta nói, đứa nhỏ này rất có thiên phú, giỏi hơn nhiều so với hai tiểu tôn tử của ta."
Linh thủy quả nhiên không phải uống không. Quý An Dật mặt mày hớn hở ở trong lòng cảm thán.
Hắn mơ hồ cảm thấy được, qua không bao lâu nữa, ngốc tử sẽ không ngốc nghếch nữa.
Nhớ đến buổi sáng y lộ ra thần sắc suy tư kia, tâm tình của hắn lại bắt đầu sôi trào lên, hắn rất nóng lòng a.
Ba người ngồi câu được câu không nói chuyện, ánh mắt thì hướng về bốn người đang đánh quyền, trong mắt đều mang theo ý cười.
Nói một hồi lâu, Lưu đại ma chủ động nhắc tới. "Dạo này các ngươi vội quá chừng, lúc này thời gian cũng không sai biệt lắm, về nhà bận chuyện đi thôi, chuyện đó của các ngươi, ông nhà ta đã đặt trong lòng, giữa trưa triệu tập thôn dân, là có thể biết kết quả, các ngươi đừng quá lo lắng, không có hỏng chỗ nào đâu, ta nghĩ đây là một biện pháp rất tốt."
"Vậy, Lưu đại ma chúng ta về nhà bận việc trước đây." Tuy nói tự mình cảm thấy rất tốt, nhưng dù sao giữa người với người vẫn sẽ có chỗ bất đồng, kỳ thật, tâm tình của Quý An Dật vẫn đang treo lơ lửng.
Cho dù có câu này của Lưu đại ma, hắn vẫn như cũ không quá an tâm.
Vương Bảo Nhi cũng đứng lên, nhìn Lưu đại ma cười nói. "Lưu đại ma chúng ta về nhà trước đây."
Nói xong, trước khi đi, y lại nhìn thoáng qua đệ đệ đang nghiêm túc đánh quyền, hai mắt giãn ra tất cả đều là ý cười.
Hết chương 55.
Occasionally, some of your visitor