Vân Nguyệt hoảng sợ nhìn người đang đi đến, mặt Vân Nguyệt méo mó đến sắp khóc
- Tổng tài?
- Em làm gì ở đây?
Lạc Đình nhíu mày, lúc sáng điện xin nghỉ không phải nói thân thể không khỏe sao? Bây giờ ở đây là làm cái gì?
Vân Nguyệt không biết trả lời thế nào thì Lạc Ân Ân đã lên tiếng
- Nha, tôi thấy anh là người thân cô ấy đi? Vậy nên đưa cô ấy đến bệnh viện, sắc mặt quá kém rồi.
Lạc Đình lúc này mới chú ý đến cô
- Cảm ơn, tôi sẽ...cô nhỏ?
Hắn đang nói thì thấy khuôn mặt của cô, không khỏi kinh hãi nói hai chữ "cô nhỏ".
Cô nhìn hắn một cách khó hiểu
- Cô nhỏ? Anh có lầm không vậy? Nhìn anh có vẻ lớn tuổi hơn tôi.
Lạc Đình vẫn không nói gì, mắt vẫn nhìn cô không rời. Giống, giống như cô nhỏ hồi còn trẻ vậy.
Một hồi chuông điện thoại giúp hắn thoát khỏi suy nghĩ. Lạc Ân Ân nhìn người gọi môi liền cong lên, nhanh chóng ấn nút nghe
- Em nghe.
- Ở đâu, sao còn chưa về?
Phong Duật ở đầu dây bên kia nói với giọng lo lắng, bây giờ đã gần năm giờ chiều.
- A, em về liền.
- Nói địa chỉ, anh đến đón em.
Cô đọc địa chỉ cho anh rồi cúp máy, chưa đầy mười phút anh đã đến nơi.
Lạc Ân Ân thấy anh muốn chạy lại, liền nhận được cái nhìn sắc lạnh giống như muốn nói "em thử chạy coi". Chân đã nhấc lên cũng phải hạ xuống, cô nhìn anh giang hai tay ra, nũng nịu nói
- Ông xã, ôm...
Sắc mặt hai người bên cạnh có phần thay đổi. Cô vừa gọi Phong Duật là ông xã? Lúc vừa xuống xe, anh đã để ý hai người bên cạnh, anh bước lại gật đầu với Lạc Đình rồi mới quay sang nhìn cô trách yêu
- Em đó, không biết thu liễm. Không xấu hổ? Hửm?!
Phong Duật ôm cô vào lòng nói. Lạc Ân Ân phụng phịu cọ cọ vào ngực anh nói
- Mặc kệ, tại anh chiều em hư.
- Được, lỗi tại anh. Đi, đi về ăn cơm. Không thể để mèo nhỏ của anh bị đói.
Lúc hai người rời đi, Lạc Đình nhanh phản ứng vội gọi lại
Anh chẳng để ý nhiều, mở cửa xe cho cô sau đó vòng qua bên ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi.
Lạc Đình bây giờ mới đặt tầm mắt vào cô gái nhỏ đang không biết giải thích thế nào. Vân Nguyệt còn chưa biết đối diện với hắn làm sao thì cả người bị nhấc bổng lên khiến cô (VN) thét lên một tiếng, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lạc Đình nên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.
Biệt thự Lạc Viên
Lạc Đình mặt không đổi sắc bước vào nhà mặc cho người làm nhìn hắn như người ngoài hành tinh. Cũng phải, đây là lần đầu hắn mang phụ nữ về nhà mà còn ôm trên tay nữa chứ.
- Quản gia, gọi bác sĩ.
- Vâng, thiếu gia.
Hắn bế Vân Nguyệt lên phòng ngủ của mình rồi đặt cô ngồi xuống giường, lạnh giọng chấp vấn
- Nói thân thể không khỏe sao lại ở đó?
- Tại...tại nhà có...việc...nên...
Vân Nguyệt ấp úng nói.
- Vậy tại sao nói dối?
- Tôi...tôi...
"Cốc...cốc..."
Sau tiếng gõ cửa là giọng nói của quản gia
- Thiếu gia, bác sĩ đã đến.
- Vào đi.
- Lạc thiếu.
- Xem cô ấy thế nào.
Hắn đứng qua một bên, để bác sĩ kiểm tra. Sau khi xong, ông kê đơn thuốc rồi mới nói
- Chỉ là tinh thần hoảng sợ, nghỉ ngơi liền tốt.
- Tinh thần hoảng sợ?
Lạc Đình nhíu mày, lặp lại lời nói của bác sĩ. Bác sĩ gật đầu
- Đúng vậy, đây là vài đơn thuốc giúp tiểu thư an thần. Qua một tuần sẽ tốt hơn.
- Mạc Vân Nguyệt, em muốn chọc tôi tức chết em mới vừa lòng đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn quát lớn, đến nỗi dưới lầu cũng nghe thấy, người làm không khỏi rùng mình. Chỉ hi vọng thiếu gia không giận cá chém thớt.
Thấy Vân Nguyệt im lặng máu nóng trong người Lạc Đình trỗi dậy
- Tôi đang hỏi em đó, sao không trả lời?
Cô không biết, khi cô gọi điện nói thân thể mình không khỏe xin nghỉ một ngày hắn có bao nhiêu lo lắng. Cả buổi sáng làm việc gì cũng không tập trung được. Nên chiều quyết định tan làm sớm để đi thăm cô, lúc đi ngang qua shop bán phụ kiện cho nam tình cờ thấy cô. Dù thắc mắc cũng nghĩ cô khoẻ lại, ai ngờ bác sĩ bảo cô hoảng sợ tinh thần? Vậy mà hắn hỏi lại không trả lời, hắn đúng là rảnh hơi mới quan tâm cô ngốc này.
Lạc Đình thở dài nhìn thân hình yếu ớt của Vân Nguyệt cuối cùng lòng vẫn không cứng rắn được, đưa tay xoa huyệt thái dương nói
- Nghỉ ngơi đi, lát tôi gọi em dậy ăn tối.
Hắn đỡ cô nằm xuống, sau kéo chăn đắp cho Vân Nguyệt rồi mới xuống lầu dặn nhà bếp chuẩn bị vào món tẩm bổ cho cô. Nhìn cô gầy như vậy, hắn có cảm giác mình ngược đãi nhân viên.
Lạc Đình đi một lúc lâu Vân Nguyệt vẫn chưa ngủ, vì mỗi lần nhắm mắt hình ảnh ghê rợn kia lại hiện về. Tay Vân Nguyệt nắm chặt chăn, trên giường thoảng mùi hương của hắn. Thân thể cô lúc này mới thả lỏng, từ từ chìm vào giấc ngủ.