Dư Chu nhớ tới mấy lời Dư Khánh đã nói thì tất nhiên là Cẩm Xuyên cũng có thể nhớ tới, ngoài ra cậu còn khá là gan dạ, hứng thú bừng bừng nhìn về phía Dư Chu,
"Không phải Khánh thúc nói bên trong núi còn có chỗ khác cũng mọc nó hay sao, chúng ta có thể đi tới chỗ đó để hái mà."
Cậu càng nói càng cảm thấy đây là một ý kiến không tồi, thậm chí còn sắp xếp xong hết những chuyện về sau luôn rồi,
"Chúng ta đi vào bên trong núi hái thêm khoảng hai ngày thì số cây chè ở vách núi cũng vừa đúng lúc mọc tốt rồi, đến lúc đó có thể lại trở về bên vách núi hái tiếp, cứ tuần hoàn như vậy liền không có khoảng trống thừa thãi nào hết."
Dư Chu dùng đầu ngón tay dí nhẹ vào trán Cẩm Xuyên một cái, hắn bất lực nói:
"Khánh thúc nói chính là ở sâu bên trong núi đấy, ngươi không sợ gặp phải sài lang hổ báo gì đó đem ngươi bắt đi hả?"
Thân thể Cẩm Xuyên khẽ run lên một cái, chậm rãi nói:
"Không... không đến nỗi đó đâu nhỉ?"
"Tại sao không đến nỗi đó hả, cũng không biết buổi sáng hôm qua là ai mới tới gần khu vực vách quỷ khóc liền cảm thấy sợ hãi rồi ấy nhỉ,"
Dư Chu liếc xéo Cẩm Xuyên một cái, giả vờ bộ dáng đáng thương than thở,
"Vả lại đâu, nếu đệ bị lão hổ gì đó bắt đi mất thì ta liền trở thành cô gia quả nhân rồi."
Cẩm Xuyên xấu hổ trách mắng,
"Cô gia quả nhân cái gì chứ, không cho phép huynh nói mấy lời đó."
"Đệ không đòi đi vào sâu trong núi nữa thì ta liền không nói tiếp."
Dư Chu nhún nhún vai nói.
"Vậy huynh nói xem phải làm như thế nào?"
Cẩm Xuyên thẳng thắn nói,
"Biết rõ bên trong núi cũng có lá chè mà bản thân không thể đi hái về thì ta thực luyến tiếc mà."
"Chúng ta có thể thuê người đi hái."
Dư Chu cũng cảm thấy tiếc, nhưng hắn càng quan tâm tới tình trạng thân thể và sự an toàn của hai người nhiều hơn, hai người họ đều không thuộc kiểu người quen làm những công việc nhà nông với cường độ cao, sáng sớm đến giữa trưa đi hái búp chè, buổi chiều với chiều tối sao trà, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, những ngày tháng như vậy duy trì liên tục hai ngày ba ngày còn đỡ, chứ làm trong khoảng thời gian dài thì nhất định sẽ mệt mỏi tới sinh bệnh thôi.
Mặc dù hắn biết rõ số lá chè này có thể bán được với giá cao, nhưng nếu phải đánh đổi bằng thân thể khỏe mạnh của hai người thì đúng là mất nhiều hơn được, dù sao điều kiện chữa trị ở thế giới này cũng có hạn, chút bệnh nhỏ cũng đều là rủi ro lớn.
"Thuê người đi hái?"
Cẩm Xuyên nghe vậy lại trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói,
"Như vậy có được không?"
Dư Chu không trả lời cậu mà chỉ mỉm cười hỏi ngược một vấn đề khác,
"Hôm qua đệ nhìn ta sao nhiều nồi trà như vậy có học được gì không?"
Cẩm Xuyên nghĩ nghĩ rồi quyết đoán lắc đầu, mặc dù cậu cực kì tự tin vào chính bản thân mình, mà trong suốt cả quá trình sao trà Dư Chu cũng không ngừng nói cho cậu biết lúc nào thì nên dùng nhiệt độ như thế nào cho hợp lý, ngay cả một vài chi tiết nhỏ cũng không chút giấu giếm với cậu, thế nhưng cậu cũng tự mình hiểu rõ dù cho bản thân có hiểu rõ hết tất cả quá trình làm ra trà, nhưng để bản thân thật sự động tay vào sao trà thì cậu tuyệt đối không làm được giống như Dư Chu.
"Như vậy không phải là được rồi sao."
Dư Chu xua xua tay, sau đó hắn kể lại đoạn đối thoại của Trần đại nương với Trần thẩm hôm qua sau khi rời khỏi nhà họ Trần hắn tình cờ nghe được cho Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên nghe xong mấy lời này lại suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu nói,
"Vậy thì đi hỏi mấy người Trần đại nương xem sao."
Hai người đợi đến khi Trần thúc và Trần Phong từ bên ngoài đồng trở về rồi mới đi qua, sau khi kiểm tra một vòng xung quanh, xác định bên ngoài không có người nào khác mới nói rõ mục đích tới lần này,
"Chúng ta muốn nhờ Trần thúc giúp làm một việc."
"Việc gì, ngươi cứ nói."
Người trả lời là Trần đại nương.
"Hôm qua ta qua đây mua ít mẹt về nhà là bởi vì hái được ít mầm lá từ bên trong núi mang về cần được phơi khô,"
Dư Chu nói.
"Buổi sáng ta với Cẩm Xuyên có thương lượng với nhau muốn làm nhiều một chút để mang đi bán, chính là muốn nhờ Trần thúc giúp đỡ đi vào bên trong núi hái mầm lá giúp ta, sau khi hái về sẽ tính tiền theo cân."
"Hầy, không phải chỉ là lá cây thôi sao, ngươi cần loại nào, ta mỗi ngày làm xong việc đồng áng thì hái một sọt đầy từ trên núi về cho ngươi là được rồi, nào cần tính tiền nong gì chứ."
Trần Phong buồn bực nói.
"Nhà anh thì giỏi rồi,"
Trần đại nương khiển trách nói, tiếp đó lại quay qua hỏi Dư Chu,
"Ngươi cần loại lá cây nào, cách ngắt hái ra sao?"
Dư Chu trả lời:
"Chính là loại khóm cây thấp thấp giống với bên dưới vách quỷ khóc, chỉ hái chiếc lá vừa mới sinh trưởng ra với một búp cây đi cùng."
Trần Phong há hốc mồm, lặng lẽ rời ánh mắt đi chỗ khác.
Trần thẩm ngồi ở bên cạnh không nhịn được trêu chọc nói:
"Không phải ngươi muốn đi hái cả sọt đầy sao?"
"Thứ đó ta cũng biết,"
Trần thúc vẫn luôn im lặng bỗng cất tiếng nói,
"Từ khi ta còn nhỏ thì bên dưới vách quỷ khóc đã sinh trưởng mấy cái cây đó, nghe nói càng đi vào sâu bên trong núi thì mọc càng nhiều."
"Hôm qua lúc chúng ta đi về thì có gặp được Khánh thúc, thúc ấy cũng nói bên trong núi có loại cây đó."
Dư Chu nói.
Trần thúc im lặng lúc lâu mới nói tiếp:
"Nói thực với ngươi, mấy loại cây mọc sâu bên trong núi thì ta cũng chỉ mới nghe nói qua chứ chưa từng thấy, huống hồ để đi sâu vào bên trong núi mà nói thì có một vài chỗ ta cũng không dám đi."
"Vậy..."
Dư Chu hơi cảm thấy thất vọng, hắn cho rằng sâu bên trong núi mà Khánh thúc nói chắc cũng không tính là sâu lắm, cho nên có lẽ Trần thúc cũng biết đến, còn chuyện nói tới sài lang hổ báo trước đó cũng chỉ là muốn dọa Cẩm Xuyên một chút mà thôi, không ngờ rằng ngay cả Trần thúc cũng không dám tới mấy chỗ đó.
"Chu tiểu tử này,"
Trần đại nương thấy hắn chìm sâu vào suy tư liền đưa ra đề nghị,
"Nếu ngươi thật sự muốn lấy loại lá đó thì có thể mời Dư Khánh đi cùng với thúc của ngươi, Dư Khánh từ nhỏ đã theo phụ thân hắn vào trong núi săn bắn, có hắn đi cùng ngược lại cũng không sợ có nguy hiểm gì."
Dư Chu ngập ngừng nói,
"Chuyện này ta không muốn để người khác trong thôn biết."
"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, Dư Khánh là người biết giữ miệng," Trần đại nương nói,
"Còn về phía tức phụ hắn thì chẳng phải ngươi nói hái lá cây đó về liền trả tiền theo cân sao? Chỉ cần trả tiền thì đảm bảo tức phụ nhà hắn sẽ kín tiếng cho ngươi, chắc chắn không để người dân trong thôn biết được dù chỉ là một chút."
Dư Chu sửng sốt một chút sau đó mới ý thức được đúng là như vậy, hắn không muốn để người trong thôn biết đến chuyện lá chè, hai người giúp đỡ hái lá chè là Trần thúc và Khánh thúc lại càng không tính cho biết.
Người trong thôn không biết hắn dùng những lá chè này để làm thứ gì, cho nên chuyện này tạm thời cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Nhưng có một điều mà họ có thể hiểu rõ, đó chính là hắn nguyện ý bỏ tiền thu mua loại lá đó.
Bên trong núi cũng chỉ có một hai nơi mọc loại lá cây này, nếu như Trần thúc và Khánh thúc có thể đi hái vậy thì những người khác trong thôn tất nhiên là cũng có thể đi hái được, huống hồ hái xong mang qua chỗ hắn cũng không cần sợ chuyện hắn sẽ không thu mua của họ, dù sao cũng là người trong cùng một thôn cả, hắn không thể nào thu của người này mà không thu của người kia được.
Dưới vách quỷ khóc có thì hầu như mọi người đều biết nên tạm thời không nhắc tới, còn về chỗ sâu bên kia núi thì chỉ cần Khánh thúc tới đó thì sẽ có cả một đám người dám đi theo cùng tới, vẫn là câu nói đó, đều là người trong cùng một thôn, nếu thực sự có nguy hiểm thì Khánh thúc cũng khổng thể đứng nhìn không giúp đỡ đi?
Sau khi hiểu rõ đây cũng được coi là một loại ràng buộc về lợi ích giữa đôi bên thì Dư Chu cũng cảm thấy thoái mái hơn nhiều, nói với Trần đại nương,
"Bên chỗ Khánh thúc ta muốn nhờ đại nương ra mặt mời thúc ấy qua đây thương lượng có được không ạ."
Trần đại nương tán thành gật đầu,
"Ừ, chờ đến buổi chiều lúc bọn họ đi ra đồng ta lại bảo Tiểu Quyên đi qua nói một tiếng."
"Cám ơn đại nương ạ."
Dư Chu thầm nghĩ quả nhiên là gừng càng già càng cay, Trần đại nương làm việc gì cũng đều suy nghĩ thực sự thấu đáo về mọi mặt.
Khoảng chiều tối lúc Dư Khánh và tức phụ nhà hắn từ ngoài ruộng trở về quả nhiên là đi lùi về sau so với những người khác trong thôn một khoảng xa, sau đó nhân lúc mọi người đều không chú ý tới liền trực tiếp đi rẽ vào trong nhà họ Trần.
Dư Chu từ trong sân nhìn thấy thì cũng dẫn Cẩm Xuyên cùng đi qua bên đó.
Vừa vào cửa liền nghe thấy Khánh thẩm đang hỏi Trần đại nương,
"Thẩm à, thẩm tìm hai chúng ta qua đây có chuyện gì vậy?"
"Không phải ta tìm các ngươi,"
Trần đại nương hất cằm chỉ về phía Dư Chu đang tiến vào cửa,
"À, là Chu tiểu tử tìm các ngươi."
"Nó tìm hai chúng ta làm cái gì cơ chứ?'
Ý cười trên mặt Khánh thẩm nhạt đi vài phần.
"Là như vầy," Dư Chu nói,
"Hôm qua lúc ta từ trên núi trở về có gặp được Khánh thúc, Khánh thúc thấy đám lá ta hái để trong sọt liền nói loại lá này ngoại trừ ở vách quỷ khóc ra thì sâu bên trong núi cũng có."
"Đúng vậy."
Khánh thẩm gật đầu tỏ ý có biết, hôm qua sau khi Dư Khánh trở về liền kể lại chuyện này với bà, còn bảo bà đi cắt rổ rau mang qua cho Dư Chu, bà có thể không biết tới chuyện này được sao?
"Cho nên ta muốn nhờ Khánh thúc và Trần thúc giúp ta đi hái những cái lá đó,"
Dư Chu nói,
"Cách hái giống với mấy chiếc lá trước đó Khánh thúc đã nhìn thấy, một búp một lá, chỉ hái vào sáng sớm đến giữa trưa, sau khi hái về thì ta sẽ dùng giá mười văn tiền nửa cân để mua lại chúng."
Giá này là do Dư Chu và Cẩm Xuyên cùng thương lượng rồi mới đưa ra, hai người họ đều có niềm tin, chút vốn bỏ ra này không tính là gì so với giá bán lá trà của bọn họ, nhưng cũng đủ lợi ích để có thể mê hoặc lòng người, như vậy cả nhà Trần thúc và Khánh thúc lại càng không có khả năng nói chuyện này ra bên ngoài.
Buổi trưa hai người đã nói giá này với cả nhà Trần thúc, mặc dù ban đầu người nhà họ Trần đều cảm thấy giá này có chút cao, nhưng cuối cùng vẫn bị Dư Chu và Cẩm Xuyên thuyết phục cho qua.
Khánh thẩm thì không giống vậy, sau khi thẩm ta nghe được giá này liền giật mình tới há hốc miệng, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói:
"Ngươi muốn thứ này làm cái gì? Mua lại với giá cao như vậy."
Dư Chu mỉm cười không có đáp lời, chỉ nói:
"Hái thứ này sản lượng không được nhiều, hôm qua sau khi quét mộ xong ta và Cẩm Xuyên hai người hái suốt một buổi đến gần giờ mùi mới dừng lại, cũng chỉ hái được có hơn hai cân rưỡi còn chưa tới ba cân nữa. Vả lại chúng ta chỉ nghe nói là sâu bên trong núi mới có, nhưng cụ thể ở nơi nào thì lại không biết, cũng không biết liệu có nguy hiểm hay không, cho nên trả cái giá này cũng coi là đáng giá của nó."
"Cũng phải," Khánh thẩm ngẩng cao đầu kiêu ngạo gật đầu,
"Trong cái thôn này ngoại trừ Dư Khánh nhà ta ra thì đúng thật là chưa có ai dám đi sâu vào bên trong núi cả."
Dư Chu nghe vậy cười hùa theo.
Dư Khánh thì lắc đầu nói,
"Gần chỗ sơn cốc đó cũng không có nguy hiểm gì, chỉ có điều nếu để các ngươi tự mình đi thì không nhất định có thể tìm thấy được."
Khánh thẩm nghe ông nói vậy liền quay qua trừng mắt lườm ông một cái.
Dư Chu và Cẩm Xuyên nhìn nhau mỉm cười, hai người đều vờ như không thấy.
Một lát sau Dư Khánh giống như nhớ tới chuyện gì, lại nói tiếp:
"Còn một chuyện cần phải nói với ngươi một tiếng, bây giờ cũng đã qua tiết thanh minh rồi, nếu như chỉ có sáng sớm với giữa trưa cần đi vào núi hái lá cây giúp các ngươi thì nhiều nhất cũng chỉ đi được mấy ngày trước tiết mưa rào thôi, sau đó thì đến gieo trồng mùa vụ nên không có thời gian rảnh."
"Không sao cả," Dư Chu mỉm cười nói,
"Ta cũng chỉ muốn vào mấy ngày này thôi, đợi đến tiết mưa rào liền không cần nữa."
"Vậy thì được."
Sau khi mấy người thảo luận xong, sáng tờ mờ ngày thứ hai thì Khánh thúc cùng với Trần thúc liền dẫn theo Trần Phong kiên quyết đòi đi cùng tiến vào bên trong núi, đến tận qua giờ ngọ thì ba người họ mới quay trở về.
Mặc dù giờ này thì những người đi làm đồng đều đã trở về nhà hết rồi, nhưng ba người họ vẫn đi ngược từ phía sau núi về, đồng thời trên mỗi chiếc sọt đều được dùng lá cây che kín.
Lúc Dư Chu nghe thấy Tiểu Quyên đi qua gọi hai người bọn hắn liền cầm theo chiếc cân đi sang nhà cách vách.
Sau khi cân từng sọt một thì Trần thúc được hơn một cân, Khánh thúc được nhiều hơn một chút, hơn một cân rưỡi một chút, Trần Phong hái được ít nhất, còn chưa được một cân nữa.
Thời gian hôm nay mấy người họ tiêu tốn còn dài hơn so với hai người Dư Chu một chút, nhưng dù là người được nhiều nhất là Khánh thúc thì tốc độ hái cũng chỉ bằng với hai người Dư Chu hôm trước.
Có điều cũng có thể hiểu được, Dư Chu trước khi xuyên tới đây thì đã quen với việc hái lá chè từ khi còn nhỏ, hắn biết rõ cách hái như nào cho nhanh nhất, còn Cẩm Xuyên thì biết thuê thùa nên làm mấy chuyện này cũng sẽ khéo tay hơn người khác một chút.
Nhưng đối với đám người Trần thúc mà nói như này bọn họ cũng đã kiếm được khá nhiều rồi, như Trần Phong có là người hái được ít nhất thì cũng có thể kiếm được mười bảy văn tiền, mà cũng chỉ tiêu tốn có nửa này mà thôi, nên biết rằng hồi hắn mới tới nơi đây đi làm công bên sườn núi Lạc Phong, lại còn là làm việc nặng nhọc cũng chỉ kiếm được hai mươi văn tiền một ngày mà thôi. Thế mà người dân ở các thôn lân cận cũng đều tranh cướp nhau đến làm cả.
Dư Chu cân ở phía trước, Cẩm Xuyên liền cầm túi tiền đi theo sau trả tiền.
Trần Phong vui vẻ nhận lấy, thậm chí còn huơ qua huơ lại trước mặt Dư Chu trêu chọc hắn một lúc.
Trần thúc ngược lại có chút do dự hỏi,
"Tiền trong nhà các ngươi hiện giờ có đủ dùng không? Nếu không đủ thì ta cho ghi nợ cũng không sao cả."
Cẩm Xuyên cười nói:
"Trần thúc ngài yên tâm đi ạ, thời gian trước Dư Chu nhận ít việc từ tiệm sách về làm nên tiền kiếm được cũng đủ dùng."
Đây cũng là chuyện hai người đã thương lượng từ trước, nếu đã có con đường nghiệp trà này thì chuyện kiếm tiền từ tiệm sách cũng không thể giấu giếm được nữa, thậm chí còn phải để cho mấy người Trần thúc và Khánh thúc đều biết được, tránh cho sau này biết được trong nhà hắn có tiền lại đều tập trung suy đoán vào nghiệp trà hiện tại.
Khánh thúc nghe vậy có chút ngạc nhiền nhìn Dư Chu một cái, Trần Phong thì trực tiếp đi qua vỗ bả vai Dư Chu khen ngợi:
"Không tệ nha."
Sau đó đến trước tiết mưa hai ngày thì mấy người Trần thúc mới dừng việc đi lên núi hái lá chè về cho Dư Chu, lúc này số trà đã được sao xong trong nhà Dư Chu cũng đã đựng đầy mấy chum gốm lớn, chum gốm nhà hắn không đủ dùng, lại qua nhà Trần thúc mượn vài cái về để đựng.
Mỗi ngày sau khi sao trà với lọc trà xong thì Dư Chu và Cẩm Xuyên đều sẽ cân lên xem được bao nhiêu rồi ghi chép lại, mấy ngày nay tính tổng lại cũng được hơn bảy cân trà.
Có điều số tiền trong túi tiền của Dư Chu cũng đã sạch bách rồi, bao gồm cả khối bạc vụn năm đồng mà trước đó hắn định để tích góp lại. Thậm chí ngay cả số tiền ở chỗ Cẩm Xuyên cũng chỉ còn xót lại mấy chục văn.