Cái đầu vừa vươn ra khỏi hàng rào liền 'soạt' một cái giống như bị ong đốt mà vội vàng rụt về, sau đó là tiếng bước chân như đang chạy trốn cùng với tiếng cánh cổng của nhà cách vách được mở ra rồi đóng vội lại.
Im lặng một lát, sau khi xác nhận bên ngoài hàng rào tạm thời không có người qua đường nào thì Cẩm Xuyên mới nhỏ giọng nói:
"Sao huynh lại nói với anh ta như vậy chứ."
Dư Chu thấy cậu nghiêng mặt nhìn đi nơi khác cùng với đôi tai đỏ như nhỏ máu liền biết là cậu đang ngượng ngùng xấu hổ, liền cười nói:
"Đằng nào không sớm thì muộn anh ta cũng sẽ biết thôi."
Cẩm Xuyên cúi thấp đầu không nói thêm nữa.
Trong nhà Dư Chu không còn người thân nào nữa, bên nhà cậu thì lại càng không cần nói tới, lại thêm hai người đều không có chút kinh nghiệm nào liên quan đến chuyện thành thân cả nên khẳng định cần phải mời Trần đại nương hoặc Trần thẩm qua giúp đỡ chủ trì đại cục mới được.
Không phải Trần Phong sẽ biết được hay sao? Còn là một trong những người biết đầu tiên ấy chứ.
"Nghĩ cái gì đấy?" Dư Chu đặt sọt đeo trên lưng xuống, ngắt nhẹ mũi Cẩm Xuyên một cái,
"Không phải nói muốn trồng cây đào sao?"
Cẩm Xuyên nhìn khối đất cứng rắn trong sân một cái, do dự một chút mới chuyển cái cuốc qua cho Dư Chu nói:
"Huynh đào hố giúp ta có được không? Ta đi lấy nước."
"Đúng lúc ta cũng có ý như vậy."
Dư Chu mỉm cười đón lấy cái cuốc, sau đó hì hục hì hục đào được một cái hố lớn mới nhặt cây đào còn chưa cao đến đùi hắn lên mang đi trồng.
Xong rồi thì Cẩm Xuyên xách nước qua, dùng hết gần nửa thùng nước lớn để tưới ẩm vùng đất bốn xung quanh cây đào, còn vừa tưới vừa dặn dò cây đào,
"Ngươi chính là nhân chứng cho hai chúng ta đấy nhé, thế nên nhất định phải sống cho thật khỏe manh, phải mau mau lớn lên, cố gắng kết quả, đến lúc đó hạt giống lại nảy mầm thành cây mới, tốt nhất là có thể mọc thành một vùng hoa đào ấy."
Không biết Cẩm Xuyên nhớ tới cái gì, lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
"Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy nè."
Lẩm bẩm xong cũng không đợi Dư Chu tưới nước xong liền tự mình quay về trước cửa gian nhà chính ngồi xuống bắt đầu bóc vỏ cho đống măng vừa mới đào về ngày hôm nay.
Dư Chu vun thêm chút đất vào gốc cây đào rồi mới cầm đồ đạc lên cũng đi bóc vỏ măng cùng cậu.
Trong lúc bóc vỏ măng không biết hắn nghĩ tới cái gì mà đột nhiên bật cười thành tiếng. Sau khi Cẩm Xuyên nghe thấy liền dừng động tác trong tay, vốn cũng định bỏ qua coi như không nghe thấy gì hết, thế nhưng sau đó vẫn là nhịn không được hỏi hắn:
"Huynh... cười cái gì chứ?"
"Chúng ta sắp thành thân rồi, nghĩ vậy liền cảm thấy vui vẻ không thôi."
Dư Chu hạnh phúc nói, hắn chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ đi cầu hôn một người khác trong tình cảnh vừa mới đi làm về, không có hoa tươi không có nhẫn, chỉ bằng một câu nói như vậy mà thôi, thậm chí trong tay người được hắn cầu hôn còn đang nắm chặt một cái cuốc nữa chứ.
Những cũng chỉnh bởi như vậy mà hai người mới càng ngày càng thân thiết, lại cùng nhau nỗ lực phấn đấu, hắn sẽ bảo vệ Cẩm Xuyên mà Cẩm Xuyên cũng sẽ nhớ kĩ tất cả những sở thích liên quan tới hắn.
Những chi tiết nhỏ nhặt đó dần dần tích lũy, đến ngày hôm nay đã hội tụ thành thủy triều lan tràn ra mọi ngõ ngách trong lòng hắn.
Khiến hắn hiểu rõ chính là con người này, ở thế giới xa lạ này là người mà hắn muốn cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau nắm tay sống tới già.
Cẩm Xuyên không ngừng động tác trên tay, phải một lúc lâu sau mới cúi thấp đầu nhỏ giọng nói:
"Ta cũng vậy."
Sau đó hai người lại im lặng tiếp tục công việc lột vỏ măng, lột xong đám măng hôm nay Cẩm Xuyên đào được lại dùng nước đun sôi rồi mới mang ra sân phơi khô, cứ như vậy đợi đến khi mặt trời ngày tiếp theo lên cao, lại phơi thêm vài ngày nữa liền có thể làm thành măng khô rồi, có thể ăn cả năm cũng không lo bị hỏng.
Xử lý xong đám măng tươi lại nhân lúc ngoài trời vẫn còn chút tia sáng tiếp tục đi làm cơm tối, hai người làm việc khá là ăn ý với nhau, không khác biệt gì với những ngày trước đó, chỉ là mỗi khi hai ánh mắt vô tình chạm phải nhau, dường như cảm giác yêu thương ngọt ngào bên trong đó càng thêm sâu đậm hơn nhiều so với quá khứ.
Đến buổi sáng ngày hôm sau Dư Chu mới như đột nhiên thanh tỉnh trở lại, nghĩ đến chuyện thành thân hắn nói với Cẩm Xuyên vào chiều tối ngày hôm qua, và Cẩm Xuyên cũng đã đồng ý rồi.
Sau khi những tin tức này vừa hiện ra trong đầu thì hắn lại không khỏi bắt đầu cười ngốc một lúc lâu, cuối cùng còn làm thêm mấy chục cái hít đất ở trên giường thì tâm trạng mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng cũng chỉ duy trì được đến sau khi ăn xong bữa cơm sáng, sau đó hắn liền không thể chờ đợi mà thu dọn đám bút; mực; giấy; nghiên mực lại, mang theo Cẩm Xuyên cùng nhau đi qua nhà cách vách.
Trần thẩm thấy hắn ôm một đống đồ đi qua liền bị dọa cho sững sờ:
"Chu tiểu tử này, ngươi muốn làm cái gì đấy hả?"
"Ta với Cẩm Xuyên muốn thành thân, nghĩ qua đây thỉnh giáo một chút ngài với đại nương xem cần chuẩn bị những thứ gì."
Dư Chu cười nói.
Mặc dù Trần thẩm và Trần đại nương đã từng thảo luận chuyện tốt của hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng sắp tới gần, nhưng hôm qua lúc cùng đi lên núi đào măng còn chưa thấy hai người nhắc tới chuyện này, sáng sớm ngày hôm nay đã cùng nhau qua đây nói muốn thành thân, cũng khó trách khiến Trần thẩm có chút kinh ngạc,
"Chuyện này quyết định lúc nào thể hả?"
"Chính là vào buổi chiều ngày hôm qua."
Dư Chu chỉ vào Trần Phong còn đang kinh ngạc đến há hốc mồm đứng đó nói,
"Trần Phong cũng biết đó ạ, hắn không kể lại với ngài sao?"
Trần thẩm và Trần thúc nghe vậy đồng loạt quay sang nhìn Trần Phong.
Trần Phong làm mặt mếu máo như sắp khóc nói,
"Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ đang đùa giỡn với ta mà thôi chứ."
"Ai lại đem chuyện này ra đùa giỡn chứ hả?"
Trần thẩm trợn mắt lườm Trần Phong một cái, sau đó mới quay về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên vui vẻ cười nói,
"Đại nương nhà các ngươi đang ở trong nhà, vào trong nhà rồi nói, chút nữa nàng biết chuyện các ngươi muốn thành thân khẳng định sẽ rất vui."
Mấy người vừa đi vào bên trong gian nhà chính liền nghe thấy Trần đại nương cười vui vẻ nói:
"Mấy lời các ngươi nói ở bên ngoài ta đều nghe thấy rồi, đây đúng là một chuyện tốt."
Dư Chu hì hì cười, "Hai người ta với Cẩm Xuyên đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, cho nên vẫn phải làm phiền ngài với Trần thẩm giúp đỡ chủ trì đại cục đâu."
Cẩm Xuyên cũng mỉm cười, nhưng nụ cười càng thêm ngượng ngùng bẽn lẽn, đi theo sau Dư Chu không nói lời nào.
"Chuyện này ngươi không nói thì ta với thẩm ngươi cũng sẽ quản," Trần đại nương nhìn đống bút mực Dư Chu ôm qua đây vừa có chút bất lực lại có hơi đau lòng cho hắn,
"Ngươi mau để đồ đạc trong tay xuống đi, cần mua thứ gì tạm thời không gấp, chúng ta cứ chọn ngày lành trước đã rồi lại nói."
"Chuyện ngày lành thì..."
Dư Chu không nói tiếp được nữa, cái này hắn đúng là chưa từng nghĩ đến, trước khi hắn xuyên qua đây đã quen với việc đồng sự, bạn bè kết hôn đều là hai bên chọn ra một ngày thích hợp để xin nghỉ rồi mời uống rượu mừng. Nhất thời quên mất ở nơi đây còn cần chọn ngày đại cát đại lợi để thành thân nữa.
Thấy vẻ phiền não của hắn thì Trần đại nương và Trần thẩm càng thêm cảm thấy hài tử trong nhà không có trưởng bối quyết định đúng là thật đáng thương, họ cũng thầm quyết định nhất định phải giúp hai người Dư Chu xử lý thỏa đáng hôn sự lần này.
Trần đại nương nói:
"Ngươi cứ mang đồ về trước đi, chuẩn bị sẵn hai mươi văn tiền, chút nữa ta với thẩm ngươi dẫn ngươi đi tới nhà lý chính một chuyến, nhờ lý chính giúp ngươi chọn một ngày lành trước đã, còn về những thứ cần chuẩn bị khi thành thân thì đợi lúc về chúng ta lại qua nhà ngươi bàn bạc sau."
"Vậy thì làm phiền đại nương với thẩm tử rồi ạ." Dư Chu hành lễ nói.
Trần đại nương mỉm cười xua tay,
"Đây là chuyện lên làm, đợi sau này Trần Phong thành thân còn không phải cũng có chỗ cần đến ngươi giúp đỡ sao."
Dư Chu ha ha bật cười,
"Đến lúc đó nếu có chỗ nào cần dùng tới ta thì ta nhất định sẽ làm tốt bổn sự của mình, quyết không từ chối."
Trần Phong vốn còn đang đứng bên ngoài cửa xem náo nhiệt liền lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Đến khi Dư Chu tính rời đi hắn lại từ bên cạnh đi ra, vẻ mặt không được tự nhiên nói:
"Ta nhỡ kĩ lời ngươi vừa nói rồi đấy nhé, còn có nếu hiện tại ngươi có cần ta giúp cái gì thì cứ việc nói với ta."
"Được." Dư Chu thoải mái đáp ứng.
Sau đó Dư Chu trở về nhà chuẩn bị hai mươi văn tiền lễ như lời Trần đại nương đã nói, lại cùng hai người Trần đại nương đang đợi sẵn ngoài cổng đi tới nhà lý chính một chuyến.
Lý chính nghe nói Dư Chu muốn tìm hắn để chọn ngày lành cho lễ thành thân cũng không có ngạc nhiên, ông cầm một cuốn hoàng lịch cũ từ trong phòng ra, lật đọc từng trang trước mặt mọi người.
Một lúc sau mới chậm rãi nói trước ánh mắt trông mong của mọi người:
"Nửa đầu năm đúng là có vài ngày đẹp, ngày mười sáu tháng sáu chính là một ngày đại cát."
"Này..." Dư Chu do dự một chút, không đem mấy lời ở phía sau nói ra. Hiện tại mới là cuối tháng ba, đợi đến ngày mười sáu tháng sáu thì còn tận gần ba tháng nữa nha.
Lý chính liếc Dư Chu một cái rồi mới nói tiếp:
"Có điều nhìn vẻ mặt của ngươi ta đoán ngươi cũng không muốn đợi đến tận lúc đó, huống hồ thời tiết tháng sáu quá nóng nực, đồ ăn cũng dễ bị hỏng, đúng là không quá thích hợp để làm tiệc rượu, vậy thì chọn ngày hai mươi hai tháng tư đi, đây cũng là một ngày rất tốt."
Từ hôm nay đến ngày hai mươi hai tháng tư còn vừa tròn thời gian một tháng, Dư Chu len lén liếc nhìn vẻ mặt của Cẩm Xuyên một cái rồi mới gật đầu đồng ý:
"Vậy thì chọn ngày đó đi."
Lý chính cất quyển hoàng lịch trong tay đi, lại hỏi:
"Ngươi vẫn muốn mời người trong thôn đến uống rượu mừng chứ?"
"Tất nhiên rồi." Dư Chu cười nói.
Nếu đã thành thân thì tất nhiên là phải làm một bữa để mọi người đều biết đây là nửa kia mà mình cưới hỏi đàng hoàng, nếu cứ im lặng như không thì có khác gì tình huống hiện tại Cẩm Xuyên đang ở trong nhà hắn đâu.
Tuy rằng nói cuộc sống là chuyện của hai người, nhưng nếu đã ở lại trong thôn thì có một số việc nên làm lớn thì vẫn phải làm thôi.
Lý chính nói: "Vậy đến lúc đó ta với thẩm ngươi nhất định sẽ tới làm chén rượu mừng của các ngươi."
"Ngài với thẩm tử có thể đến chính là vinh hạnh cho ta rồi," Dư Chu nói,
"Có điều tiểu chất vẫn còn một thỉnh cầu nữa, hi vọng ngày hôm đó ngài có thể giúp ta viết danh sách quà tặng, còn muốn nhờ thẩm tử và tẩu tử đến giúp đỡ tiếp đón khách nhân nữa."
"Được, không thành vấn đề."
Lý chính cũng thẳng thắn đáp ứng, trong lòng có cùng suy nghĩ với một nhà Trần đại nương, trong nhà nhóc Dư Chu này không có trưởng bối nào cả, việc lớn như chuyện thành thân thế này nếu bọn họ có thể giúp đỡ đựợc cái gì thì cũng nên tới giúp.
Lại nói bây giờ Dư Chu cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều, đến giúp đỡ cũng chưa chắc khiến bọn họ giúp đỡ vô ích.
Sau khi chọn được ngày lành, về tới nhà mấy người lại bắt đầu bàn bạc những thứ cần sử dụng đến trong lễ thành thân.
Trần đại nương là người có kinh nghiệm phong phú, làm việc lại có chừng mực, lúc mới bắt đầu mỗi khi đưa ra một thứ cần phải chuẩn bị thì bà đều sẽ nói ra ít nhất là ba loại quy cách khác nhau để Dư Chu tự mình lựa chọn, sau vài lần như vậy bà liền hiểu được đại khái tiêu chuẩn mà Dư Chu muốn, trong lòng thầm kinh ngạc nhưng những thứ đưa ra sau đó đều là thứ mà Dư Chu cảm thấy thích hợp cả.
Dư Chu đối với những thứ cần sử dụng trong lễ thành thân của thế giới này đúng là không biết chút gì cả, hắn ngay cả dáng vẻ người khác thành thân sẽ như thế nào đều không biết chứ đừng nói tới cái gọi là kinh nghiệm kia, chỉ có thể dựa theo những yêu cầu cơ bản mà Trần đại nương đưa ra, lại dựa theo suy nghĩ và sở thích của bản thân mình điều chỉnh lại sao cho thích hợp.
Mấy người ngồi thảo luận đến giờ cơm trưa mới coi như liệt kê ra được hết những thứ cần sử dụng, Trần đại nương đứng dậy duỗi eo một cái nói:
"Đại khái cũng chỉ có những thứ này rồi, nếu có thứ nào thiếu sót thì đợi chúng ta nghĩ ra lại bổ xung sau."
Dừng một chút bà lại nói:
"Ngày mai các ngươi lên thị trấn mua trước vải dùng để may hỉ phục và chăn cưới về đã, thời gian vẫn còn một tháng nữa chắc cũng đủ để Cẩm Xuyên làm xong hỉ phục rồi. Không phải ngươi còn muốn sửa chữa lại gian phòng một chút sao? Nhanh chóng sửa xong trong mấy ngày còn lại của tháng ba này đi, đợi đến tháng tư cũng phải bắt tay vào chuẩn bị những thứ khác rồi."
"Vâng, ta đã nhỡ kĩ."
Dư Chu chỉ không biết những thứ cần sử dụng khi thành thân ở thế giới này thôi, bây giờ đã có Trần đại nương giúp hắn liệt kê ra xong rồi thì với tính cách của hắn, thực ra không cần Trần đại nương sắp xếp thì hắn cũng có thể chuẩn bị tới đâu ra đó.
Có điều nếu trưởng bối sẵn sàng giúp đỡ thì hắn vẫn sẽ cảm kích không thôi.
Trần đại nương nói xong liền đứng dậy rời đi, Cẩm Xuyên thấy vậy liền nói:
"Trưa nay mọi người ăn ở đây luôn đi."
"Không cần," Trần đại nương xua tay,
"Hôm nay đi ra ngoài có hơi lâu, ta phải về nhà nghỉ ngơi một lúc đã, về sau có cơ hội lại tới nhà các ngươi ăn sau."
Tiễn hai người Trần đại nương và Trần thẩm về xong Dư Chu liền cầm danh sách các thứ cần dùng lên, lại kéo Cẩm Xuyên ngồi xuống bàn nói:
"Đệ nhìn xem có còn muốn thứ gì nữa không, chúng ta chuẩn bị luôn một thể."
Lúc thương lượng với hai người Trần đại nương đều là hai người họ nói ra những thứ cần thiết rồi hắn đưa ra ý kiến của chính mình, toàn bộ quá trình Cẩm Xuyên không nói bất cứ một lời nào cả.
Cẩm Xuyên nghe vậy do dự một chút, thật lâu sau mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói:
"Cái kia... chăn cưới không cần mua loại đã được thêu sẵn, trước đây lúc chúng ta đi lên trấn, ta có mua một ít vải về, đã sắp... thêu xong một mặt của chăn cưới rồi."