Nỗi tương tư nhung nhớ mấy ngày nay lan tràn mạnh mẽ bên trong lồng ngực Dư Chu, chuyên chú nhìn ngắm người trước mắt một lát thì hắn liền không kiềm chế được vươn tay kéo mạnh một cái, đem cả lớn lẫn nhỏ ôm chặt vào trong lồng ngực của chính mình.
Lúc này người dân trong thôn đều đang bận rộn làm việc ngoài đồng, bốn xung quanh trừ hai ông cháu nhà Văn tiên sinh đi thi về cùng với người đánh xe ra thì không còn người nào khác nữa, ngược lại trở thành thời cơ thuận lợi cho hai người thân thiết.
Không có người ở xung quanh chú ý quan sát thì Cẩm Xuyên cũng dám gác nhẹ đầu mình lên vai Dư Chu cảm nhận sự ấm áp tới từ phu quân nhà mình, giải tỏa nỗi lòng thương nhớ bao ngày nay.
Dư Chu và Cẩm Xuyên ôm chặt lấy nhau, hai người đều cảm giác được đây là thời khắc an tâm nhất trong khoảng thời gian phải xa cách nhau gần đây, vậy nên tạm thời không ai nỡ buông tay ra trước.
Đến khi Thần Thần bị hai người phụ thân ép chặt ở giữa khó chịu tới mức nhoi người bò lên trên, lại quơ tay kéo lấy y phục của cha mình mà vẫn không nhận được phản ứng từ đối phương thì rốt cuộc cũng tức giận, nhóc con mượn tư thế bị phụ thân nhà mình ôm lấy vươn tay liền với tới sau tai của Dư Chu, túm chặt lây một nắm tóc lớn liền trực tiếp dùng sức kéo.
Búi tóc được Dư Chu buộc gọn gàng cẩn thận cũng đều bị nhóc con kéo cho rối tung tán loạn, da đầu càng đau đớn tới mức như bị người ta kéo dứt cả một nắm tóc lớn.
Hắn hít mạnh vào một cái vội vàng buông Cẩm Xuyên ra, một tay bế lấy Thần Thần, tay trống còn lại thì vươn tới cướp đi nắm tóc bị Thần Thần nắm chặt trong tay. Miệng thì vẫn tươi cười oán giận, "Hơn một tháng không gặp đây chính là lễ gặp mặt ngươi tặng phu thân hay sao?"
Cẩm Xuyên cũng vội tiến lên tách các ngón tay của Thần Thần ra, một bên đau lòng phu quân bị kéo đau một bên lại không nỡ quát mắng nhi tử nhà mình, gấp tới không biết nên làm gì cho phải.
Đợi giải cứu thành công nắm tóc của Dư Chu từ trong tay Thần Thần ra thì mớ tóc được buộc gọn gàng của Dư Chu đã loạn tới không ra hình dáng gì.
Có điều rốt cuộc thì Thần Thần cũng đã chịu ngoan ngoãn hơn nhiều, nằm bò trên vai Dư Chu sờ mó chỗ này lại nhìn ngắm chỗ kia, bàn tay nhỏ hoạt động không ngừng.
Lúc này thì đống đồ của Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương đều đã được chuyển xuống xe xong xuôi, người đánh xe của Hạ gia liền đi tới trước mặt Dư Chu nói:
"Ta đánh xe tới trước cổng nhà ngài đi, nếu không ngài ôm hài tử như thế này cũng không vận chuyển đồ đạc được."
"Vậy làm phiền ngươi rồi." dù sao thì cả đoạn đường dài như vậy cũng đã đi xong rồi, từ đây về tới nhà hắn cũng chỉ có một đoạn đường ngắn nên Dư Chu cũng không từ chối, "Ta đi ở phía trước dẫn đường cho ngươi."
Nói xong hắn liền ôm lấy Thần Thần vai kề vai đi cùng với Cẩm Xuyên ở phía trước dẫn đường, người đánh xe này chưa từng tới nhà bọn họ nên chỉ có thể đánh xe ngựa đi theo sau.
Đường từ cổng thôn vào tới trước cửa nhà cách không xa, còn có người đánh xe đi theo ở phía sau thế nhưng Cẩm Xuyên vẫn không nhịn được mà đi vài bước lại len lén liếc nhìn Dư Chu ở bên cạnh một cái.
Vốn tâm tư của Dư Chu cũng đều được đặt trên người cậu nên mấy động tác rõ ràng như vậy sao có thể thoát được sự quan sát của hắn.
Vậy nên khi hai người đi cách xa được một quãng Dư Chu đột nhiên nghiêng người qua, cố ý nhỏ giọng nói:
"Đợi về đến nhà sẽ cho đệ nhìn đủ."
Mặt Cẩm Xuyên đỏ bừng trong tích tắc, ngước mắt nhìn Dư Chu một cái xong lại vội vàng cụp xuống, lầm bầm nói:
"Rõ ràng là tại phu quân còn có chuyện quan trọng vẫn chưa nói cho ta biết mà."
"Ta cứ cho rằng đệ không cảm thấy tò mò nữa chứ?" Dư Chu bật cười ghẹo.
Cẩm Xuyên nghe thấy vậy liền trừng lớn hai mắt, dáng vẻ như muốn đi tới nhéo cho Dư Chu một cái nhưng sợ phía sau còn có người khác nên cuối cùng chỉ hừ nhỏ một tiếng nói:
"Phu quân ngươi chính là cố ý!"
Dư Chu không trêu chọc cậu thêm nữa, vui vẻ nói ra thành tích thi phủ của mình, "Hạng tám giáp đẳng."
Cẩm Xuyên dừng bước chăm chú nhìn về phía Dư Chu, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: "Thật... thật sự?"
"Phu quân còn có thể lừa ngươi hay sao." Dư Chu nói xong liền vươn tay kéo lấy Cẩm Xuyên tiếp tục bước về phía trước, "Mà không chỉ có ta, thành tích của Hạ Vân Kỳ và Dư Ôn Lương cũng đều rất tốt, Hạ Vân Kỳ vẫn đứng hạng thứ nhất giáp đẳng như cũ, còn Ôn Lương thì thứ sáu ất đẳng."
Cẩm Xuyên lại giống như không nghe thấy được câu nói phía sau của hắn, vui mừng nói:
"Phu quân à, huynh thật là lợi hại quá đi."
"Đều là nhờ vào sự cổ vũ của đệ với Thần Thần cả." Dư Chu mỉm cười nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu thì đã tới trước cửa nhà Trần gia.
Mấy người Trần thúc và Trần thẩm đều đã đi ra ngoài đồng làm việc, trong nhà chỉ còn lại mỗi Trần đại nương, nghe thấy tiếng xe ngựa bà liền đi ra mở cổng vươn nửa người ra bên ngoài nhìn ngó, thấy Dư Chu bế Thần Thần đi cùng với Cẩm Xuyên trở về liền vui mừng thăm hỏi:
"Chu tiểu tử về rồi đấy hả, thành tích thi phủ lần này như thế nào?"
"Hạng tám giáp đẳng." không đợi Dư Chu nói thì Cẩm Xuyên đã giành nói trước.
"Tốt, tốt, tốt." Trần đại nương nói liền ba chữ tốt, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười tươi như hoa nhìn Dư Chu nói: "Đây là việc vui lớn, đợi mấy người thúc thẩm của ngươi trở về thì ta phải bảo chúng làm một mâm cơm thật là ngon mời các ngươi qua nhà ta ăn mừng mới được."
"Sao có thể làm phiền thúc thẩm được chứ." Dư Chu mỉm cười nói, "Bất kể là vì muốn chúc mừng ta đạt được danh hiệu đồng sinh hay là cảm tạ mọi người đã chăm sóc cho Cẩm Xuyên trong thời gian qua thì cũng đều nên do nhà chúng ta mời cơm mọi người mới phải."
Trần đại nương nghĩ tới chuyện gì đó liền nói: "Các ngươi mau quay trở về nhà đi, đợi mấy người đang đi làm đồng bên ngoài trở về mà nghe được tin tức này khẳng định sẽ có không ít người tới nhà các ngươi chúc mừng, các ngươi trở về chuẩn bị một chút trước đi."
Dư Chu "Vâng" một tiếng lại nói: "Chút nữa đại nương cũng qua cùng chung vui với nhà chúng ta nhé."
"Được." Trần đại nương mỉm cười gật đầu đồng ý, "Tóc của ngươi là bị Thần Thần túm kéo đấy hả, mau trở về chải đầu búi tóc cho gọn lại đi, tránh lúc có người tới chúc mừng thấy được bộ dáng này của ngươi thì không tốt lắm."
Dư Chu nghe vậy hơi đờ người ra một chút, nhìn nhi tử ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp đáng yêu trong lòng mình một cái, tiếp đó quay qua hỏi Cẩm Xuyên,
"Ngoại trừ hôm nay nắm kéo tóc của ta ra thì trước đây Thần Thần có từng kéo tóc của đệ hay người nào khác không?"
"Không có," Cẩm Xuyên lập tức nói, "Hôm nay là lần đầu tiên."
Lúc này Dư Chu mới cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn bắt lấy cánh tay bé nhỏ của Thần Thần vờ làm động tác như muốn đưa lên miệng cắn một cái, dạy bảo đứa nhỏ nói:
"Về sau không cho phép con kéo giật tóc có biết chưa, nếu con mà dám kéo giật tóc của người khác thì ta liền cắn cái tay nho nhỏ của con."
Căn bản là Thần Thần không hiểu hắn đang nói cái gì, còn cho rằng phụ thân đang chơi đùa cùng với mình, không chỉ không cảm thấy sợ mà còn 'hì hì' cười thật vui.
Về tới nhà thì người đánh xe của Hạ gia giúp bọn họ dỡ đồ xuống xong cũng không ở lại thêm nữa, nói lời cáo từ liền đánh xe rời đi.
Dư Chu để Cẩm Xuyên bế Thần Thần, còn bản thân thì đem số kẹo bánh và điểm tâm mới mang về lấy ra, muộn một chút có người tới chúc mừng thì dùng để đãi khách, còn những thứ khác thì vận chuyển hết vào bên trong thư phòng, đợi có thời gian rảnh rồi sắp xếp lại sau.
Cẩm Xuyên thấy đống đồ của hắn đều được vận chuyển vào bên trong phòng rồi liền nói:
"Bây giờ phu quân có muốn ăn chút đồ với tắm rửa trước không?"
"Chuyện này không gấp, chúng ta đã ăn bữa trưa khi còn ở trên xe ngựa rồi, trước đó ở nhà trọ buổi tối cũng được tắm táp thường xuyên," Dư Chu nói xong liền vươn tay vuốt lấy mấy cọng tóc bị nhi tử kéo rụng vừa nãy, "Đệ giúp ta chải đầu búi tóc trước đi."
Lúc hắn mới xuyên qua đây không biết cách xử lý mớ tóc dài của mình, đặc biệt là chuyện búi tóc, hiện giờ đã đây một thời gian dài nên đã quen thuộc hơn nhiều. Sau khi thành thân với Cẩm Xuyên lại luôn sống theo nguyên tắc việc của mình thì chính mình tự làm, nên ngoại trừ thỉnh thoảng hai người cố ý thân mật gia tăng tình cảm thì mới để phu lang búi tóc cho mình ra thì phần lớn thời gian đều là hắn tự mình búi tóc, đặc biệt là từ khi có Thần Thần, thời gian chăm sóc con nhỏ cực kì tiêu tốn tâm tư và sức lực, cho nên khoảng thời gian này lại càng thêm ít.
Vậy nên khi Cẩm Xuyên nghe thấy hắn nói mấy lời này liền không khỏi ngơ người một lát, đợi phản ứng lại liền vui vẻ mỉm cười nói: "Được."
Hai người đi vào gian sảnh chính, Dư Chu ngồi trước gương đồng chờ đợi, Cẩm Xuyên tiện tay đặt Thần Thần lên giường đi qua.
Bởi vì sợ Thần Thần bò loạn nên trước khi đặt cậu đã cố ý để Thần Thần nghiêm chỉnh nằm ngửa ở trên giường.
Kết quả Thần Thần vừa thấy cha thân buông mình ra liền rời đi thì giãy giụa muốn bò qua đó cùng, lại bởi vì bản thân còn quá nhỏ nên không cách nào tự mình lật người lại được nên chỉ có thể huơ tay múa chân chuyển động loạn trên không trung mà thôi.
Dư Chu cảm thấy nhi tử nhà mình đáng yêu tới không chịu được, thực muốn chạy qua đó trêu đùa nhi tử.
Có điều hắn vừa mới định đứng lên liền bị Cẩm Xuyên ấn ngồi xuống dưới ghế, "Búi tóc cho xong trước đã."
Dư Chu ngoan ngoãn ngồi trở lại không dám chuyển động linh tinh nữa.
Cẩm Xuyên tháo phát quan cài tóc trên đầu Dư Chu xuống, đầu tiên là làm rối tất cả tóc trên đầu lên, rồi sau đó mới chải mượt từng lọn một, cuối cùng là dùng phát quan búi gọn trên đỉnh đầu.
Trong khoảng thời gian đó không ai trong hai người nói chuyện, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng va chạm với nhau trong gương đồng liền không tự giác mỉm cười vui vẻ.
Búi tóc xong hai người vẫn không ai động đậy, Cẩm Xuyên nhìn khuôn mặt của Dư Chu bên trong gương đồng nhỏ giọng nói:
"Khoảng thời gian này phu quân gầy đi mất rồi."
Dư Chu nắm lấy bàn tay trên vai mình vuốt nắn, tiếp đó dùng sức đem người đứng phía sau lưng mình kéo về phía trước ôm lấy,
"Khoảng thời gian ta không có ở nhà đệ mới là người vất vả nhất."
Cẩm Xuyên lắc đầu, tựa đầu lên hõm vai của Dư Chu, "Ta không vất vả chút nào cả, Thần Thần cũng rất ngoan."
Dư Chu nâng dùi lên cao ước lượng một chút trọng lượng cơ thể người bên trên, sau đó lại dùng sức ôm chặt lấy eo Cẩm Xuyên, "Không vất vả thì sao eo lại nhỏ thêm một vòng nữa rồi."
Vùng eo của Cẩm Xuyên vẫn mẫn cảm như cũ, hai người lại có gần một tháng không gặp nhau nên sau khi bị Dư Chu dùng sức ôm chặt bên trong phòng ngủ của nhà mình thì thân thể cậu hơi run lên một chút.
Dư Chu cảm giác được liền cười nhẹ thành tiếng, vùng ngực rung lên không ngừng làm cho Cẩm Xuyên cũng rung lên theo cùng.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi, hai tay hắn chỉ đứng đắn nghiêm túc vòng qua ôm lấy eo của Cẩm Xuyên chứ không có thêm bất cứ động tác nào khác, dù sao thì hiện tại cũng chưa phải thời gian để làm chuyện khác.
Cứ yên lặng ôm hết khoảng thời gian một tách trà Cẩm Xuyên mới đẩy nhẹ bả vai Dư Chu nói:
"Chúng ta đi ra ngoài thôi, chút nữa nhỡ có người tới mà không thấy người ở bên ngoài thì không được tốt cho lắm."
Dư Chu lại dụi một cái lên cần cổ thon dài của Cẩm Xuyên rồi mới chịu buông tay.
Hai người xoay người nhìn cảnh tượng trên giường lại không khỏi bật cười cùng lúc, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống không dám cười thành tiếng.
Thần Thần nằm ngọ ngoạy trên giường đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Dư Chu nhẹ nhàng ẵm Thần Thần lên lẩm bẩm nói: "Đi thôi, ra bên ngoài ngủ."
Bên ngoài sảnh đường có chiếc giường nhỏ chuyên dụng cho Thần Thần, sau khi Dư Chu đặt bé con vào bên trong giường thì chỉ lấy một chiếc chăn nhỏ đắp lên che kín phần bụng với đôi chân nhỏ của Thần Thần mà thôi, dù sao thời tiết hiện tại khá là nóng, cũng không sợ bé con sẽ bị cảm lạnh.
Tiếp đó Cẩm Xuyên dùng chiếc đĩa đựng một ít kẹo bánh với điểm tâm mang ra bên ngoài, Dư Chu ngồi ở bên cạnh giường nhỏ của Thần Thần ngắm nhìn động tác của cậu.
Cẩm Xuyên vừa mới sắp đồ ra đã nghe thấy âm thanh có người qua chúc mừng.
Đồ Dư Chu mua về khá nhiều nên Cẩm Xuyên cũng không keo kiệt, những hài tử tới cùng đều được cho một nắm kẹo nhỏ, cho nên sau khi tin tức được truyền đi thì gần như tất cả người trong thôn đều đi qua chúc mừng hết một lượt.
Dù sao người trong thôn đều khá chất phác, người ta thi được đồng sinh mà hài tử nhà mình còn ăn kẹo mừng của nhà người ta rồi, bất kể là bình thường hai nhà có thân thiết hay không thì cũng chuẩn bị ít trứng gà hoặc vài thứ khác mang qua làm quà chúc mừng.
Bởi vậy Dư Chu và Cẩm Xuyên đều bận rộn tới tận tối mịt mới tiễn xong nhóm khách nhân cuối cùng và mấy người Trần thẩm đến hỗ trợ bưng nước nhóm lửa.
Dư Chu ôm lấy Thần Thần đã ngủ say từ sớm đùa nghịch, Cẩm Xuyên sắp lại đống đồ mọi người mang tới tặng, sau khi làm được kha khá rồi cậu mới đi qua hỏi Dư Chu, "Tối nay phu quân muốn ăn món gì?"
Dư Chu mỉm cười sâu xa liếc nhìn Cẩm Xuyên một cái, im lặng không nói gì.
Không biết Cẩm Xuyên nghĩ tới cái gì mà vội vàng bổ sung thêm, "Thịt gà thì sợ là sẽ không kịp, thế nhưng có thể ra ao sau viện vớt một con cá về để hấp ăn, ngoài cá ra thì phu quân còn muốn ăn món gì nữa không?"
"Chỉ cần là do đệ làm thì đều ăn ngon cả," Dư Chu nói, "Có điều hôm nay bận rộn cả một ngày trời, buổi tối tùy ý làm vài món đơn giản là được rồi."