Tru Hạc

Chương 5: Những tháng ngày thế này biết tới bao giờ mới kết thúc đây



Tác giả: Liễu Mãn Pha

Biên tập: Christine

Tuy Môn chủ là người quang minh lỗi lạc, hy vọng đệ tử trong môn phái cũng quang minh lỗi lạc, nhưng đây là một môn phái lớn, tính cách mỗi người khác biệt, ra cửa liền được các môn phái khác ngưỡng mộ tôn sùng, há có thể trong ngoài như một theo ước nguyện của y? Gia Tứ sống ở đây một thời gian cũng đã cảm thấy, ít nhất các đệ tử Thủy Bộ không lương thiện như Ngư Mạc nói…

Thanh Hạc Môn có tám bộ, mỗi bộ đều nắm giữ một phần sự vụ trong môn, có chủ quản việc hằng ngày, như Kim Bộ phụ trách chức vụ phòng hộ bảo vệ Thanh Hạc Môn; như Mộc Bộ phụ trách phân phối và thanh toán các chi phí hàng ngày của các đệ tử; Tinh Bộ chịu trách nhiệm chấp hành môn quy, khen thưởng và trừng phạt các đệ tử mắc lỗi hoặc lập công. Cũng có bộ chủ quản nhu cầu cần thiết khi tu hành, như Nhật Bộ quản lý các loại linh thạch đan dược; Thần Bộ là nơi thu thập vũ khí và pháp khí; còn Thủy Bộ mà Gia Tứ ở chính là trồng trọt và tưới tiêu linh điền.

Tuy đến mốc thời gian nhất định, người tu chân sẽ tịch cốc, nhưng nguyên liệu thực vật xuất ra từ linh điền không phải là thứ mà ngũ cốc hoa màu bình thường có thể sánh được. Từ hạt giống đến nguồn nước và chất dinh dưỡng đều phi phàm, bổ khí bổ nguyên. Ăn linh cốc linh quả khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau. Đương nhiên nguyên liệu càng cao cấp càng khó trồng, cần tốn công sức và thời gian nhiều hơn. Ngày thường sau khi tu tập, đệ tử Thủy Bộ dành phần lớn thời gian rảnh rỗi cho việc chăm sóc mấy nghìn mẫu linh điền.

Nhưng đất đai là do bọn họ vất vả gieo trồng, đến lúc ăn lại phải chia cho đệ tử toàn môn phái. Đúng thời gian quy định sẽ phải kiểm kê số lượng, ai cũng không thể lấy hơn một phần. Ăn có ngon hay không còn phải xem sắc mặt của Phá Qua Trưởng lão thuộc Nguyệt Bộ chưởng quản nhân sự. Vì vậy nội tâm các đệ tử Thủy Bộ thỉnh thoảng có bất bình cũng coi như có thể đoán được.

Có điều, kể từ khi hai huynh đệ Thường gia đến, vài vị đệ tử trong đó có thể lười biếng. Ngày và đêm của Tu Chân giới dài hơn một chút so với Nhân giới, Gia Tứ không có cách nào phân rõ mỗi ngày mình rốt cuộc phải làm việc bao lâu, y chỉ biết là trời vừa sáng mình và ca ca đã phải thức dậy bận rộn. Không giống những người tu chân lao động có thể dùng phép thuật hỗ trợ, Gia Tứ dựa cả vào hai cánh tay. Linh điền nhiều như vậy tất nhiên không thể chăm sóc hết, vì vậy có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Đổ đầy toàn bộ ba mươi vại nước xong là phải đi đốn củi, ít nhất mười bó, rồi làm cỏ, xới đất, tưới nước, thường thường khi hết bận là trời cũng đã tối.

Song điều an ủi Gia Tứ là, tuy làm rất nhiều việc nhưng thể lực của y cũng tăng lên đáng kể, khí lực cũng lớn. Lúc làm việc mệt mỏi, ngồi nghỉ ngơi chốc lát là có thể bước đi như bay, bả vai gầy yếu gánh bốn thùng chạy cũng không thở dốc, nước cũng sẽ không vương vãi, thực sự là vừa khổ vừa mừng.

Tuy nhiên, so với sự thoải mái của y, ca ca không có sức mạnh hộ thể có vẻ rất mệt nhọc, Gia Tứ nhìn hết trong mắt. Y cơ bản ôm đồm hết những chuyện tự mình có thể làm. Dù thế, việc vặt vãnh tích lũy suốt thời gian dài vẫn khiến Gia Tứ và Thường Vượng không kịp xử lý. Thâm tâm biết không nên tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ chỉ mệt chết ca ca cũng mệt chết bản thân, nhưng ngươi muốn Gia Tứ chạy đến trước mặt những người kia, mạnh mẽ đanh thép hét một câu: “Ông đây không làm nữa”, Gia Tứ cũng không dám. Con người y kém kiến thức, gan cũng nhỏ, loại nhát cáy đi chợ gặp trộm cũng sẽ không kêu một tiếng, thì sao dũng cảm ầm ĩ với những kẻ mọc mắt trên đầu này chứ.

Không phản kháng được thì phải làm sao đây?

Nhẫn chứ sao.

May mắn thay, Gia Tứ còn có một người giúp đỡ, không phải ai khác mà chính là Ngư Mạc.

Tại sao Ngư Mạc sẵn lòng ba lần bốn lượt trợ giúp Gia Tứ, một trong số đó đương nhiên là vì cậu ta thiện lương, thế nhưng còn có một điều chính là… Ngư Mạc cũng nhát, thậm chí còn nhát gan hơn cả Gia Tứ. Đánh không trả đòn, mắng không cãi lại, hung ác trừng cậu ta còn có thể chọc cậu ta khóc nhè, đâu có giống đứa bé trai, quả thực là tội nghiệp thành tinh, không bắt nạt cậu ta thì bắt nạt ai.

Có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, Ngư Mạc mới có thể đặc biệt hiểu rõ tình cảnh của Gia Tứ, ngày thường mỗi khi rảnh rỗi đều sẽ chạy tới giúp y.

Nhưng cậu ta chỉ làm một mình, cho dù dốc toàn lực, hiệu quả cũng rất hạn chế. Dáng dấp mệt đỏ hoe mắt trông thê lương vô cùng, hơn nữa nhóm sư huynh bận bịu đại sự còn thường xuyên bảo Ngư Mạc chạy làm chút việc khác cho họ, sức lực giúp đỡ miễn cưỡng chia cho Gia Tứ.

Giống như giờ phút này, hai người thật vất vả đồng tâm hiệp lực mới tưới xong một vườn trái cây, vừa quay đầu lại đã thấy hai người mặc trường bào lam nhạt từ xa đi tới.

Thấy bọn họ, Ngư Mạc vội vàng đặt thùng nước xuống chào hỏi: “Nhạc sư huynh, Lương sư huynh.”

Thường Gia Tứ cũng lặng lẽ cúi đầu.

Nhạc sư huynh có thân hình cao lớn, tiến lên hai bước nhìn xuống Ngư Mạc rồi cười hỏi: “Tiểu sư đệ, tại sao đệ lại ở đây?”

Ngư Mạc ấp úng: “Đệ… Đệ đang tưới nước.”

“Tưới nước? Nhưng ta nhớ công việc của đệ hôm nay không phải cái này. Đệ đã phân loại xong linh cốc tồn dư trong kho chưa?” Vị Lương sư huynh kia cũng hỏi.

Thấy Ngư Mạc nói quanh co, Lương sư huynh nghiêm mặt.

“Tiểu sư đệ, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, vào mùng ba mỗi tháng, Nguyệt Bộ đều sẽ phái người đến kiểm nhận số lượng linh cốc linh quả của Thủy Bộ chúng ta. Mọi người nhất định phải phân loại mỗi ngày, ghi chép rõ ràng vào sổ sách, ai cũng không thể lười biếng. Nếu có chuyện gì xảy ra, những đệ tử có liên quan trong tháng sẽ bị sư phụ trách phạt liên đới, sao đệ còn không biết rõ việc nào nặng việc nào nhẹ hả? Vì một người không biết từ đâu tới mà liên lụy đồng môn, đệ cũng chịu khó chạy lắm.”

Chẳng hiểu sao bị mắng một trận, Ngư Mạc lập tức đỏ ửng đôi mắt.

“Đệ… Sư huynh, đệ đã đếm, đếm hết linh cốc linh quả, cũng đã đối chiếu sổ sách… Đệ chỉ muốn… Muốn giúp đỡ Gia Tứ…”

Nghe câu giải thích nơm nớp thấp thỏm, sắc mặt hai người đối diện không tốt mấy, cũng không thấy sai khi oan uổng người khác. Nhạc sư huynh chỉ tùy ý gật đầu rồi khinh bỉ liếc Thường Gia Tứ bên cạnh, nói: “Chẳng qua các sư huynh lo lắng đệ chịu thiệt thôi. Tính đệ mềm yếu, đầu óc lại không thông minh, còn không được sư phụ yêu thích. Ta thật sự sợ nếu sư huynh không nhìn đệ, một ngày nào đó đệ sẽ giống tên họ Thẩm kia, bị đuổi ra khỏi môn, à, không đúng, e rằng đệ không có bản lĩnh đó.”

Giống như vừa kể chuyện cười, hai sư huynh nhìn nhau cười nhạo vài tiếng, sau đó cảm thấy Ngư Mạc nhàn rỗi như vậy thì dứt khoát làm thêm việc đi. Họ tìm một mảnh đất bảo cậu ta và Gia Tứ lao động. Sau đó họ vung tay áo lướt vào trong vườn linh quả, để lại hai thiếu niên đáng thương vừa kinh sợ vừa ngây ngốc nhìn nhau câm lặng.

Hồi lâu sau, Gia Tứ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ai là tên họ Thẩm?”

Ngư Mạc mở miệng, nhưng không nói nên lời.

Gia Tứ tự mình nhớ lại: “Có phải người nọ tên là Thẩm gì đó Hưu không?” Chính là nam tử bị trói ném xuống đất vào ngày đầu tiên mình đến Thanh Hạc Môn, Gia Tứ có ấn tượng rất sâu sắc về y.

Thấy Ngư Mạc sắp rớt nước mắt, Gia Tứ ăn nói vụng về càng nói càng loạn: “Người nọ… Người nọ đánh chết đại yêu quái trong thôn chúng ta, cũng xem như là ân nhân cứu mạng của ta, y không là người xấu ưm, ưm…”

Kết quả nói dở một nửa lại bị Ngư Mạc dùng sức bịt miệng.

“Đừng nói nhảm! Y là người xấu!”

Gia Tứ trợn to mắt, vẻ mặt kỳ quái.

Ngư Mạc đọc hiểu cảm xúc trong mắt y, sốt sắng lắc đầu nói: “Chuyện của y… Ta không biết, ta vào môn không lâu, khi đó y đã bị đuổi ra ngoài, cho nên… Ngươi đừng tùy tiện nhắc đến y, cũng đừng đi hỏi người khác. Sư phụ nói, y là sỉ nhục của Thanh Hạc Môn chúng ta…”

Sau khi xác nhận Thường Gia Tứ liên tục gật đầu, Ngư Mạc mới chậm rãi buông đối phương ra.

Thường Gia Tứ sờ sờ cái miệng đau, quay đầu lại nhìn một mảnh linh điền lớn chưa được tưới mới tăng thêm ở đằng xa, vừa than thở, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng dáng cao lớn ấy.

… Những tháng ngày thế này biết tới bao giờ mới kết thúc đây.

********

Hầu hết các cung điện trong Thanh Hạc Môn đều sừng sững trên vách núi cheo leo, nhìn từ xa trông hiểm trở tráng lệ, mây mù bao quanh, giống như tiên sơn quỳnh các(1). Trong đó, Phiến Thạch Cư nơi ở của Môn chủ Đông Thanh Hạc là đỉnh núi cao nhất, tùng xanh sừng sững, u nhã tĩnh mịch.

(1) Tiên sơn: chỉ Bồng Lai, quỳnh các: lầu các tinh mỹ. Nơi thần tiên sống trong truyền thuyết.

Chỉ là phía sau chỗ ở có một vách núi, dưới vách núi kém sạch sẽ trong trẻo hơn hẳn chỗ khác. Nơi này cỏ dại mọc um tùm, vắng vẻ u tịch, chỉ có một luồng sắc trời ảm đạm hắt xuống mới trộm được chút ánh sáng.

Nơi đây chính là phía sau núi trong môn phái, Thanh Hạc Môn dùng để giam giữ đệ tử phạm lỗi lầm.

Đông Thanh Hạc dừng lại trước một cánh cổng đá ở phía sau núi, nói với hai tôi tớ Thanh Nghi Thanh Việt: “Hai ngươi chờ ở đây, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.”

“Dạ, Môn chủ.”

Cửa đá trước mắt chậm rãi nâng lên, Đông Thanh Hạc đạp lên một vùng tối đen, chắp tay sau lưng đi vào bên trong, xuyên qua vài huyệt động ngoắt ngoéo tới một căn phòng đá. Gian phòng hơi đơn sơ, chỉ bày một chiếc giường đá và một bàn đá, trên bàn thắp một ngọn nến lập lòe, trên giường có một nam tử không sinh khí đang nằm.

Như cảm nhận được có động tĩnh, nam tử yếu ớt mở mắt ra. Khi thấy người đứng cạnh cửa, ánh mắt của y khẽ động, còn chưa kịp thốt ra một tiếng “sư phụ” suy nhược thì không biết nghĩ đến điều gì mà y cứng ngắc nuốt xuống.

Đông Thanh Hạc chậm rãi bước lên, phất tay áo một cái, bên giường xuất hiện thêm một chiếc ghế đá. Hắn vén bào ngồi xuống, liếc nhìn người quấn băng vải toàn thân, hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Thẩm Uyển Hưu đã rửa sạch vết máu bẩn trên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy khí khái anh hùng. Y gật đầu với Đông Thanh Hạc: “Tốt hơn nhiều, đa tạ… Đa tạ Đông Môn chủ.” Không biết là nội thương chưa lành hay là chuyện sửa lại danh xưng khiến nỗi lòng của y gợn sóng, lời vừa ra khỏi miệng là không nhịn được mà ho dữ dội.

Đông Thanh Hạc nói: “Vẫn cần tĩnh dưỡng thêm.”

Thẩm Uyển Hưu lại muốn giãy giụa đứng dậy: “Ta biết Đông Môn chủ tới đây là có ý gì. Ta chỉ muốn nói rằng, bất luận ngươi tin ta hay không, thú Đào Ngột giết hại thôn Thường gia không liên quan gì đến ta.”

Đông Thanh Hạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, thở dài: “Ta hiểu rồi, ta tin ngươi.”
— QUẢNG CÁO —