Tru Thần Điện

Chương 22: C22



Cố Muội Ly đột nhiên đẩy Hoàng Lương ra, đôi mắt ngấn lệ của cô đầy sự tức giận, “Hoàng Lương, tôi không dám xa cầu anh cứu được Tâm Ngữ, nhưng tôi không ngờ đến bây giờ anh còn có thể bịa ra lời nói dối như vậy!”

Không ai hiểu rõ bệnh tình của con gái mình hơn cô, cô không đếm được mấy năm nay mình đã đến bao nhiêu bệnh viện lớn nhỏ, tất cả các chẩn đoán đều không có ngoại lệ, sau mười tuổi tiến hành phẫu thuật là lựa chọn duy nhất.

Tâm Ngữ giờ đã sáu tuổi, sáu năm qua anh chưa ở cùng. cô một ngày, cho nên anh đối với cô không có tình cảm, nhưng con bé dù sao cũng là con gái của Hoàng Lương anh!

Bây giờ chỉ còn lại một ngày, anh không cứu cô cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ anh lại nói với cô một lời nói dối buồn cười như vậy!

Cố Muội Ly càng nghĩ càng tức giận, cơ thể nhỏ nhắn không khỏi khẽ run lên.

Hoàng Lương bình tĩnh cười nói “Ngày mai cô dẫn TâmNgữ đi kiểm tra một chút là biết.”

Anh muốn giải thích, nhưng dù có giải thích thì đối phương cũng không tin, anh đành phải để cô tự mình xác minh.

Cố Muội Ly sững sờ tại chỗ, vẻ mặt đối phương chắc: chản đến mức cô gần như tin tưởng những gì anh nói.

Cô còn muốn nói gì đó, nhưng Hoàng Lương đã quay người đi vào nhà.


“Tâm Ngữ, con ăn xong chưa, bố đưa con đi tắm có được không?”

“Không, con không, Tâm Ngữ đã sáu tuổi rồi, bố xấu lắm”

“Thật sao? Tâm Ngữ đã sáu tuổi rồi, bé con của bố đã lớn rồi, ha ha...”

Nhìn hai người bọn họ, Cố Muội Ly ngẩn ngơ một lúc.

Khung cảnh gia đình hạnh phúc này chẳng phải là điều cô hằng mong ước sao?

Cô không có khả năng cho con gái mình một cuộc sống giàu sang phú quý, cô chỉ mong con gái mình mỗi ngày được khỏe mạnh, hạnh phúc bên cạnh bố mẹ, nếu con bé lớn lên khỏe mạnh thì cô cũng đã vui lòng rồi.

Sau đó cô nở một nụ cười khổ, lắc đầu.

Cô vẫn nghĩ ngợi lung tung không biết khi nào thì chuyện này sẽ xảy ra, dù thế nào đi chăng nữa, ngày mai cô cũng phải gom đủ một trăm ngàn nhân dân tệ để làm phẫu thuật cho con gái mình.

Vê phần Hoàng Lương nói con gái đã khỏi bệnh, cô hoàn toàn không tin.


Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn tối.

Trên mái nhà, Hoàng Lương ngồi khoanh chân, đây là chuyện mà anh vẫn luôn làm trong mấy năm nay.

Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ không tin vào mắt mình, lúc này trên người Hoàng Lương đang tản ra một tia sáng nhàn nhạt.

Khi mặt trời vừa mọc, những tia sáng vàng mỏng như sợi tóc từ từ được hấp thu vào cơ thể anh thông qua các lỗ chân lông trên cơ thể.

Khi mặt trời mọc, vạn vật sống lại, đây là thời điểm tuyệt vời để tu luyện mỗi ngày, quả thật là hiệu suất gấp đôi bình thường.

Trong thời gian một chén trà, tia sáng vàng chuyển từ mạnh sang yếu, cuối cùng dần dần biến mất.

Hoàng Lương thở ra một ngụm trọc khí, anh duỗi cơ thể, chuẩn bị đi làm bữa sáng cho con gái.

Nhưng trong nhà bây giờ không có ai cả, khi Hoàng Lương chuyên tâm tu luyện thì hai mẹ con đã đến bệnh viện.

“Có chuyện gì?” Môi Hoàng Lương khế động.

Lữ Trung Nguyên như một bóng ma xuất hiện phía sau Hoàng Lương, chắp tay nói: “Điện chủ, Thịnh Hổ đã bắt được người về rồi ạ”

“Ừ” Hoàng Lương gật đầu, anh tựa hồ đang chờ đợi gì đó.