Ngoạm hai ba miếng là ăn hết một quả, nhưng khi cầm quả thứ hai lên, bỗng hắn lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Điền Linh Nhi.
Điền Linh Nhi dắt Trương Tiểu Phàm toan đi, chợt nghe bên mình vang tiếng "chí chí", hai người ngoảnh đầu nhìn, thì ra là con khỉ xám đó, chẳng biết từ lúc nào đã lại đứng cạnh, nhệch mồm cười với bọn họ, trong tay nắm một cây gậy đen dài hơn một thước, không rõ là làm từ chất liệu gì.
Trước Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch đi đi lại lại, lông mày nhăn tít, trên mặt có nét lo âu. Hôm nay con gái và gã đồ đệ thứ bảy chẳng ra cái hồn người ấy lên sau núi chặt trúc đùa nghịch từ sớm, giờ này tối mịt rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tô Như đã ra ngoài đi tìm từ lâu, đến lúc này các đệ tử cũng lần lượt bị lão phái đi, nhưng trên Đại Trúc Phong vẫn chẳng thấy tông tích, bốn bề núi non nhấp nhô, rừng cây rậm rạp, muốn tìm hai đứa nó thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Lão đang lo lắng, trên cao bỗng nghe có tiếng rít đưa xuống, Điền Bất Dịch ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tô Như đang dẫn hai đứa oắt ấy trở về. Trông bộ dạng hai đứa trẻ vẫn bình thường, nhưng trên vai Trương Tiểu Phàm còn chễm chệ một con khỉ xám, cũng chẳng biết móc ở đâu ra. Điền Bất Dịch lúc này mới yên tâm, nhưng trên mặt tỏ ra giận dữ không chịu nổi. Trương Tiểu Phàmn liếc nhìn sư phụ, lòng lo ngay ngáy, không dám động đậy, cúi gầm đầu xuống, nhưng con khỉ kia thì cứ đùa nghịch, lát lát lại thò tay vò bỡn tóc tai Trương Tiểu Phàm, cứ như là muốn tìm ra vài con chấy vậy.
Điền Linh Nhi thu Hổ Phách Chu Lăng lại, khoé mắt liếc nhìn cha đang giận dữ đứng trước điện, con ngươi long lanh, rồi nở nụ cười tươi như hoa, tỏ vẻ ngây thơ khả ái vô cùng, nũng nịu đi lại bên Điền Bất Dịch, kéo tay lão thưa: "Cha à, chúng con về rồi này."