Quỷ Lệ không trả lời nhưng trên mặt hắn biểu lộ một khát vọng mạnh mẽ.
Cửu Vĩ Thiên Hồ lắc đầu thở dài nhưng trong đôi mắt toát lên vẻ nhu hòa thương cảm, dịu dàng nói: “Như ngươi nói, cô gái đó thể xác vẫn bảo toàn, nhưng do ảnh hưởng của pháp lực quỉ dị nọ mà hồn phách bị thất tán. Từ trước đến nay nếu tam hồn thất phách đã thất tán thì ngay cả thần tiên cũng khó cứu, bất quá vẫn còn lại một hồn thì vẫn còn có hy vọng.”
“Hồn phách tuy phân làm tam hồn thất phách, nhưng chính là tồn tại với tinh hồn của con người, cùng con người gọi đơn giản là hồn phách, đến nay vẫn còn là điều thần bí. Những người tu đạo Trung nguyên ít biết đến, nhưng nhiều năm trước đây, ta đã từng chứng kiến có dị nhân thi triển ‘hoàn hồn dị thuật’ thu lại toàn bộ hồn phách của một người đàn ông không may bị yêu ma thu mất nhất hồn tam phách.”
Nhu mị nữ tử đó khẽ cau mày, như đang nghĩ đến điều gì, làn tóc mây nhẹ buông trên bờ vai, ngọn gió đêm thổi qua, vài sợi tóc khẽ vương trên mặt nàng.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nói: “Việc đã quá lâu, đầu óc cũng không còn linh hoạt sáng suốt nữa, nên phải nghĩ ngợi hồi lâu mới có thể nhớ lại được. Sau khi ta tình cờ thấy người thuộc Hắc Vu Tộc 200 năm trước khi bị khốn trong hỏa trận tại Phần Hương Cốc, nên có thể nói, đại khái khoảng 500 năm trước, Hắc Vu Tộc vẫn còn có người tồn tại!”
Quỷ Lệ nhìn nàng chằm chằm, trên mặt thần sắc biến hóa kịch liệt, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn theo nét mặt hắn, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Được rồi, được rồi, ngươi coi như là ân nhân của ta, nên ta sẽ giúp ngươi việc đó!
Ngày mai ta sẽ cùng với ngươi đến Nam cương tìm kiếm, đến nơi mà ta đã từng gặp người của Hắc Vu Tộc để xem có tung tích nào của họ hay không.”
Tiểu Bạch nghe nói vậy, cười nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi là nam tử, nên không để ý, đương nhiên không thể phát giác. Ta từ tối qua vui đùa với Tiểu Hôi, khi ôm nó trong lòng mới cảm nhận được một làn hương thơm rất nhẹ nhàng như có như không, lúc đó ta đã cảm thấy chút kỳ quái, Tiểu Hôi là con khỉ chẳng thể có được mùi vị này, bất quá mùi hương này cực nhẹ, ta cũng không để ý lắm. Chỉ đến sáng nay gặp vị cô nương đó lập tức hiểu ra ngay.”
Rồi cười nói: “Vị cô nương đó tâm tư tinh tế, thủ đoạn cao cường, thật là lợi hại lắm.” *
Quỷ Lệ hừ lạnh một tiếng.
Không trung, trời đất thật u ám, tiếng suối chảy rào rào, Tiểu Hôi không ngờ đang đùa giỡn trong dòng suối, tựa hồ mải mê không muốn ngừng, vùng vẫy khiến bọt nước văng tung tóe ra xung quanh.
Tiểu Bạch ở bên cạnh tắm rửa cho nó cũng bị con khỉ nghịch phá làm nước bắn vào ướt mình.
Quỷ Lệ đứng tại một bên nhìn qua.
Chỉ thấy bên dòng suối, Tiểu Bạch đang xắn tay áo, nét mặt đang vui vẻ, sóng mắt như thuỷ, miệng cười chúm chím nhìn Tiểu Hôi đang tắm, giúp nó tẩy rửa thân thể.
Nhìn kỹ có vài giọt nước đọng lại trên mặt nàng, long lanh chiếu sáng như những hạt trân châu, hoặc treo nhẹ trên đầu mi, hoặc vương trên gò má nàng, nhìn qua như thấu vào da thịt nõn nà, khiến cho ta sinh lòng quyến luyến không muốn rời xa.
Ngọn gió của vùng Nam cương hoang dã, từ xa nhè nhẹ thổi đến vuốt ve suối tóc của nàng, những giọt nước long lanh như rung động...
Quỷ Lệ hốt nhiên quay đầu lại, không nhìn qua bên đó nữa. Nhưng mới trong giây lát, bỗng có tiếng Tiểu Bạch kêu thất thanh từ phía sau.