Nhưng hắn vẫn không thể cầm lòng đừng nghĩ đến, nghĩ thật lực, trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng cuồng dại, không ngừng thiêu đốt tâm can. Mãi cho đến kia lửa lò táp nhói vào tay hắn.
"Úi chà!" Trương Tiểu Phàm giật mình kêu lên, nhảy bật lại sau, thì ra trong lúc xuất thần lửa lò đã đốt cháy cả thanh củi nhỏ hắn cầm, rồi theo đó lần lên làm bỏng tay hắn.
Ư, ư, ư mấy tiếng sủa liên tiếp vang lên ngoài cửa, Trương Tiểu Phàm nghe ra là tiếng Đại Hoàng, chỉ không rõ là tại sao hằng ngày nó kêu oẳng oẳng oẳng hôm nay lại đổi ra ư ư ư.
Hắn đi ra cửa ngó, bất giác phì cười, thì ra Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang đùa nghịch, mõm con chó ngoạm một khúc gậy ngắn màu đen, đầu gậy bị Tiểu Hôi nắm lấy, kéo thật mạnh, hai bên tranh chấp mãi không thôi, Đại Hoàng sủa, nhưng do ngoạm cái gậy mà tiếng bật ra không rõ, nên biến thành những tiếng ư ư ư là lạ.
Trương Tiểu Phàm tiến lên, thò tay nắm lấy cái gậy ngắn, gạt Tiểu Hôi và Đại Hoàng ra. Ai ngờ chúng nó không chịu, kêu oẳng oẳng oẳng với chí chí chí liên hồi. Trương Tiểu Phàm xua tay quát: "Đi đi, đừng làm ồn lên ở đây nữa, nếu không trưa nay cho bọn mày nhịn hết."
Đại Hoàng và Tiểu Hôi nhìn nhau, một con gầm gừ, một con làm mặt xấu, sau rồi Tiểu Hôi trèo lên lưng con chó, Đại Hoàng cõng nó nghênh ngang đi khỏi chỗ Trương Tiểu Phàm, có vẻ rất là khinh miệt, Trương Tiểu Phàm tức điên.
Chõ theo hai con súc sinh chửi một câu, Trương Tiểu Phàm lại quay mình trở vào nhà bếp, lúc ấy hắn mới kinh ngạc nhận ra, khúc gậy ngắn này bỗng đâu chính là khúc gậy ngắn màu đen kỳ cục trong u cốc nửa năm về trước, lại nghĩ Tiểu Hôi nghịch ngợm, chẳng biết đã lôi cái vật này ra từ xó xỉnh nào, đem đi đùa nghịch với Đại Hoàng.